3 tông môn đứng đầu ở núi Lạc Gia cũng có điểm khác biệt, Trần Dương đi đến Thuần Dương Tông, một ông lão đang mơ màng gật gù ngồi trông cửa, thấy anh, ông ta liền sực tỉnh: “Ai vậy?”
“Tôi là đại đệ tử thủ lĩnh Thiên Kiếm Các của Vô Cực Kiếm Tông, Điêu…”
Anh còn chưa dứt câu, ánh mắt ông lão kia sáng rực lên đứng phắt dậy, quan sát anh thật kỹ nói: “Cậu là đồ đệ của Vô Cực Kiếm Tông sao? Có bằng chứng gì không?”
Trần Dương suy nghĩ một lát, lấy tấm lệnh bài ra, ông ta nhìn thấy liền vội vàng chắp tay: “Đúng là đệ tử của Thánh Tông rồi, mời cậu vào trong”.
Quan hệ giữa Thuần Dương Tông với Vô Cực Kiếm Tông vô cùng mật thiết, ai mà không biết cơ chứ.
“Tôi là Kiếm Dương Tử, xin hỏi cậu là!”
“Tôi tên Điêu Trác Thiên, đạo hữu xin cứ gọi tôi là Điêu đạo nhân là được!”
Điêu… Trác Thiên sao?
Kiếm Dương Tử bụm miệng cười: “Đạo hiệu của đạo hữu thật là đặc biệt”.
Trần Dương cười một tiếng không nói gì, anh đi theo Kiếm Dương Tử đến chỗ người quản lý, Liệt Kiếm chân quân Uẩn Thần sơ kỳ!
Trần Dương thân là đại đệ tử thủ lĩnh Thiên Kiếm Các, học trò của Linh Nguyên chân quân, địa vị này không hề tầm thường.
Liệt Kiếm chân quân chắp tay nói: “Không biết tiểu hữu đến đây có chuyện gì?”
Trần Dương cũng không giấu mà nói thẳng ra, mục đích anh đến đây là muốn đi vào cấm địa lịch luyện.
Anh có linh cảm rằng, linh hỏa Hồi Thiên nằm trong cấm địa.
Liệt Kiếm chân quân nhíu mày, Vô Cực Kiếm Tông lại chạy đến đây lịch luyện sao?
Ăn no dửng mỡ à?
Ông ta có thể nhìn ra được tu vi lộ ra trên người anh lúc này mới chỉ là Ngưng Đan viên mãn.
Nhưng Liệt Kiếm chân quân lại không cho rằng anh mới chỉ là Ngưng Đan, liền nói: “Chắc tiểu hữu không biết, cấm địa này chỉ dành cho người cảnh giới Nguyên Thần trở xuống, nếu như che giấu tu vi, sẽ gây nên họa sát thân đó”.
Chuyện này đương nhiên là nên nói rõ trước, không may có đệ tử của thánh tông chết ở đây thì không hay.
Có trời mới biết Trần Dương đến đây một mình hay là dẫn theo một đội đến đây lịch luyện.
Trần Dương cười một tiếng: “Cảm ơn chân quân đã nhắc nhở, tôi không sao đâu”.
“Hiện giờ tu vi của tôi chỉ mới đạt Ngưng Đan viên mãn thôi, cách Nguyên Thần còn xa, nên không có vấn đề gì”.
Đúng là Ngưng Đan thật sao?
Liệt Kiếm chân quân vuốt râu một cái, sao lại vậy nhỉ, đại đệ tử thủ lĩnh của Thiên Kiếm Các mà lại chỉ đạt đến cảnh giới Ngưng Đan viên mãn sao?
Chuyện này đúng là khó hiểu, nhưng mà lệnh bài kia thì đúng là của Thiên Kiếm Các rồi.
Chẳng lẽ Điêu Trác Thiên này là đại đệ tử đời mới của Thiên Kiếm Các.
Cũng có thể, nghe nói dạo gần đây Vô Cực Kiếm Tông đang tổ chức mấy cái trò tìm kiếm nhân tài, bọn họ muốn tập hợp toàn bộ những kiếm tu còn trẻ lại để cạnh tranh với nhau.
Đúng là thánh tông có khác, chả giống như bọn họ, lúc nào cũng lo giấu giếm nhân tài, chỉ sợ họ bị thương.
Sau khi nghĩ thông suốt, Liệt Kiếm chân quân trả lại lệnh bài cho Trần Dương: “Được, nếu đã như vậy thì xin tiểu hữu hãy ở đây nghỉ ngơi ba ngày. 3 ngày nữa mới mở cấm địa, đến lúc đó cậu sẽ đi vào đó cùng đệ tử Thuần Dương Tông chúng tôi”.
“Cảm ơn chân quân!”
Trần Dương chắp tay rồi cáo lui.
Kiếm Dương Tử dẫn anh đến phòng, dọc theo đường đi hai người gặp không ít đệ tử Thuần Dương Tông, tu vi của bọn họ hầu hết đều là cảnh giới Ngưng Đan.
Kiếm chân nhân tìm cho Trần Dương một đình viện tĩnh mịch: “Nếu tiểu hữu cần gì thì cứ tìm tôi!”
Sau khi biết Trần Dương mới chỉ đạt đến cảnh giới Ngưng Đan, anh ta liền đổi cách xưng hô từ đạo hữu thành tiểu hữu, vì dù gì anh ta cũng là chân nhân Nguyên Thần trung kỳ.
Cũng phải có trên có dưới chứ!
“Cảm ơn tiền bối!”
Trần Dương cười nói.
Anh đi vào đình viện, nghỉ ngơi yên ổn 3 ngày, cứ thế ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn.
Nếu mà thiết kế cho anh một cái máy game ở đây chắc là sống như vậy được cả tháng mất.
3 ngày sau, Kiếm chân nhân gõ cửa: “Tiểu hữu, đã đến giờ đi tới cấm địa rồi”.
Trần Dương mở cửa, anh đã thay một bộ quần áo đẹp.
Dĩ nhiên những thứ này đều chỉ để làm vỏ bọc cho anh mà thôi. Dù gì cũng giả vờ rồi thì làm đến cùng chứ.
Kiếm tu thì phải có chút dáng vẻ của kiếm tu chứ.
Anh còn đeo sau lưng một thanh phi kiếm, không phải là Xích Huyết, nó chỉ là một linh khí cực phẩm mà anh lấy đại ra từ trong nhẫn trữ đồ.
Anh tế luyện qua rồi, dùng để trang trí là chính ý mà.
“Kiếm thật hợp với người, tiểu hữu quả là phong độ phi phàm!”
Kiếm Chân Tử tán dương.
“Anh quá khen rồi”.
Trần Dương khiêm tốn chắp tay.
Hai người không nói thêm gì nhiều, lúc này mấy trăm đệ tử đã tụ tập trước cửa, bọn họ đều là đệ tử nội môn mới được Thuần Dương Tông tấn thăng.
Khác với Tam Đại Thánh Tông, ở đây chỉ cần lên đến Ngưng Đan thôi là có thể trở thành đệ tử nội môn rồi, đúng là cách biệt to lớn!
Mấy trăm người đang chăm chú nhìn Kiếm chân nhân đưa Trần Dương đi ra, ai nấy đều có chút bất mãn.
“Kẻ nào vậy, nhìn có vẻ ngạo nghễ nhỉ?”
“Nghe nói là đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông!”
“À, thì ra là đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông à, nhưng nhìn tu vi thì có vẻ cũng chả cao hơn chúng ta là bao!”
Nghe thấy vậy, Kiếm chân nhân trừng mắt, đám đệ tử chỉ biết ngậm mồm lại.
“Tiểu hữu, bọn họ…”
“Tiền bối, do tôi chậm chạp quá nên khiến mọi người chờ lâu”.
Trần Dương cười trừ, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, bọn họ đã chờ ở đây lâu như vậy nên đương nhiên là sốt ruột rồi.
Cái kiểu khinh thường người ngoài như thế thì ở đâu chả có.
Khi anh vừa ra nhập Thiên Kiếm Các, chẳng phải cũng bị bọn họ hành cho lên bờ xuống ruộng rồi mới được yên thân hay sao?
Kiếm chân nhân cười hề hề, anh ta có vẻ khá hài lòng với Trần Dương.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Liệt Kiếm chân quân lấy Bảo Thuyền ra, ném lên trên không trung, Bảo Thuyền bỗng phình to ra gấp mấy trăm lần, đứng vững giữa không trung.
Phi thuyền Độ Không, một ngày có thể đi được 30 nghìn dặm, đây cũng là một loại phi thuyền cấp đạo khí thượng phẩm.
Lên phi thuyền đầu tiên đương nhiên là Liệt Kiếm chân quân, sau đó là Kiếm chân nhân, Trần Dương.
Rồi mới đến đám đệ tử này.
Vị trí của cấm địa trên thực tế nằm cách đảo về hướng Đông Nam 3 nghìn dặm.
Quy tắc về đạo vận ở nơi đó đến những tu sĩ Uẩn Thần cũng không dám ở lâu, cho nên trong vòng 30 nghìn dặm, cho dù là có sinh vật đi chăng nữa nhưng cũng vô cùng ít ỏi, chỉ có vài loài động vật quý hiếm thôi.
Sau một lúc lâu, phi thuyền Độ Không ngừng lại, đệ tử của Độn Thế Tiên Cung và Tiểu Quang Minh Thánh Địa cũng đến đây.
Ở phía dưới toàn người là người, bọn họ đều là đệ tử của các tông môn nhỏ, nếu đếm ra thì có khoảng một hai nghìn người.
Bên trong Nhật Nguyệt Bảo Thoa, Trường Lưu chân quân của Độn Thế Tiên Cung đang vê vê râu, cười híp mắt nói: “Liệt Kiếm đạo hữu vẫn khỏe chứ?”
Liệt Kiếm chân quân nhìn ông ta một cái, không nói gì, ông ta vô cùng ghét lão già này.
Bên trong Kim Bạt đang được bao phủ bởi phật quang, Pháp Tàng bồ tát đi đến với dáng vẻ từ tốn: “A Di Đà Phật, hai vị đạo hữu, một năm không gặp, đạo hạnh cũng đã hơn trước rất nhiều”.
“Hừ, con lừa ngu ngốc!”
Liệt Kiếm và Trường Lưu đồng loạt nói.
Bất luận là Tiểu Quang Minh Thánh Địa hay Ma Kha Giáo, thì hệ thống tu hành của bọn họ đều khác người, Sa Di, Bỉ Khâu, Kim Cương, Đế Thích, Già Lam, La Hán, Bồ Tát, Phật!
Bồ tát sẽ tương ứng với Uẩn Thần.
Một cung, một tông, một thánh địa, bọn họ chậm rãi hạ xuống một mảnh đất trống lớn trong cấm địa.
Những thứ này như diễn tập vậy, dường như đã diễn ra trên hàng trăm lần rồi.
Trên thực tế thì đúng như vậy, cấm địa này đã hình thành 1500 năm nay, 500 năm đầu, đừng nói là Uẩn Thần, ngay cả Hóa Thần cũng khó mà vào được đây.
Bên trong bán kính hàng chục nghìn dặm của núi Lạc Gia đều là cấm địa.
Tam Đại Tông Môn cũng đã cử ra rất nhiều cao thủ đi mới có thể phong cấm được pháp trận trong cấm địa.
Vùng đất dùng để lịch luyện kéo dài hàng mấy nghìn dặm, đủ cho bọn họ di chuyển.
Không có dài dòng, ba người lấy ra tín vật của riêng mình, hợp thành một miếng ngọc bội, trong hư không liền nứt ra một kẽ hở, một vòng xoáy xuất hiện.
Nếu tiến vào trong đó thì bất luận là sống chết, những đồ vật trong tay, hay đến cả thần khí cũng không lo bị ai cướp đoạt.
Thời gian thực tập là 1 tháng, bọn họ phải ở bên trong đó đủ 1 tháng!
Tiến vào đầu tiên đương nhiên sẽ là đệ tử của Tam Đại Thánh Tông.
“Tiểu hữu, nếu được xin hãy trợ giúp để tử của Thuần Dương Tông!”
Liệt Kiếm chân quân truyền âm nói.
Trần Dương nhìn Liệt Kiếm chân quân một cái, cười một tiếng, khẽ vuốt cằm ra hiệu là đồng ý.
Người của Thuần Dương Tông cũng được, nên cứu thêm đệ tử của bọn họ cũng không sao.
Đợi sau khi đệ tử của Tam Đại Thánh Tông tiến vào hết, mới đến đám tông môn hạng 2, hạng 3.
Bầu không khí ồn ào trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Đoàng!
Mây đen giăng đầy, sấm chớp rền vang.
Liệt Kiếm chân quân ngẩng lên nhìn bầu trời: “Sắp mưa rồi!”
…
Đi vào bên trong cấm địa, có vẻ mọi sự không giống như anh tưởng tượng rằng trời đất u ám, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang.
Mà ngược lại giống như một nơi tiên cảnh vậy.
Chim hót líu lo, hoa thơm đua nở, núi cao thác chảy, gió mát hiu hiu, đây mà là cấm địa sao?
“Woa, nơi này thật là đẹp!”
“Chả giống một vùng đất nguy hiểm bậc nhất tẹo nào cả!”
Hai cô nữ đệ tử cầm tay nhau đi, họ còn hái hoa, ai nhìn không biết còn tưởng là họ đang đi chơi tiết Thanh Minh cũng nên.
Các nhóm đệ tử cũng không đi chung với nhau, bọn họ sẽ được đưa đi một cách ngẫu nhiên đến những đảo khác nhau.
Trần Dương thầm nghĩ, chắc rằng lần này may mắn, nên mới được đưa vào một nơi tiên cảnh như vậy.
Chính vào lúc này, huyệt thái dương của anh bỗng giật giật, một luồng khí lạnh toát ra từ bàn chân, anh linh cảm là có chuyện gì đó không ổn.
“A…”
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một súc tu cuốn lấy một người đệ tử, kéo thật nhanh vào trong rừng, rồi lại trở nên yên lặng.
Cảnh này khiến ai nấy chết khiếp.
“Mau, mọi người tập hợp lại đi, không nên đi lung tung!”
Đệ tử dẫn đoàn lần này là Từ Tu, Ngưng Đan trung kỳ, là người có triển vọng nhất trong đám bọn họ.
Nghe thấy Từ Tu nói vậy, bọn họ vội vàng quay trở lại.
Đang lúc quay lại, có hai đệ tử nữa bị cuốn đi, không biết sống chết ra sao.
Những thứ này rốt cuộc là từ đâu đến?
Không đúng!
Trần Dương cảm thấy có điểm nào đó rất lạ, ở đây gió thổi mơn man, nhưng tại sao cây cối xung quanh lại bất động, mà những dòng nước đang chảy thì lại không hề phát ra âm thanh gì.
Anh suy tư, chắc chắn là vậy rồi!
Ảo Thuật, bọn họ đều đã trúng Ảo Thuật!
“Đại sư huynh, Thiếu Dương sư huynh đã bị kéo đi, chúng ta có nên đi cứu họ không?”
Từ Tu khẽ cắn răng: “Đương nhiên là phải cứu rồi, tách 10 người đi theo tôi, còn lại thì trấn giữ ở đây”.
Đúng là trẻ chưa trải sự đời mà, gan cũng lớn đấy. Nghe Từ Tu nói vậy mấy chục người liền đứng ra.
“Không nên đi, chúng ta trúng Ảo Thuật mất rồi!”
Trần Dương đứng ra quát đám người đó.
Ảo Thuật sao?
Từ Tu cau mày: “Đừng có nói bậy, lẽ nào hiện thực với ảo ảnh mà chúng tôi lại không phân biệt được sao?”
“Ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, thì phải là dạng Ảo Thuật lợi hại cỡ nào mới có thể khiến tất cả mê muội được!”
Trần Dương cau mày, anh nói ra những chi tiết mình quan sát được, Từ Tu hừ nói: “Tôi vẫn nghĩ là đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông thì lợi hại lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là hạng người khua môi múa mép!”
“Hiện giờ cuồng phong đang nổi lên, đám lá cây kia cũng đang thổi xào xạc, dòng suối nhỏ thì vẫn chảy róc rách mà, chứ đâu có như anh nói!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...