Nguyền rủa ông đây à?
Ông không chỉ muốn giết mày, mà còn muốn khoắng sạch những thứ mày sưu tầm được.
Thực ra, sào huyệt của Côn Bằng đã biến thành một đống hoang phế.
Trần Dương dùng thần niệm quét qua, phát hiện một sinh mệnh yếu ớt ở dưới sào huyệt Côn Bằng trăm mét.
Dưới sào huyệt Côn Bằng mà còn có sự sống?
Cái gì thế nhỉ?
Trần Dương cả kinh, kiếm quang vung lên, là một quả trứng khổng lồ.
Chắc đây không phải là… trứng của Côn Bằng đấy chứ?
Anh áp tay lên, cảm nhận được khí tức sức sống mạnh mẽ, giống hệt với con Côn Bằng đã chết.
Đúng là trứng Côn Bằng thật.
Đột nhiên Trần Dương hiểu ra tại sao Côn Bằng không biến thành hình người, tại sao nó cố chịu ba đòn tấn công trí mạng của anh.
Nó sợ làm vỡ quả trứng Côn Bằng chôn ở dưới đất.
Trong lòng Trần Dương thấy rất phức tạp, Côn Bằng ăn người, bị người đời thù hận, nhưng tất cả những gì nó làm hôm nay chẳng khác gì Mạc Như bảo vệ Mạc Sát.
Nhưng anh cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai, giết loại yêu ăn thịt vô số người này, anh chẳng có chút cảm giác gánh nặng tâm lý nào cả.
Chỉ thấy hơi cảm khái, có những người sống trên đời mà thậm chí còn không bằng yêu quái.
Quả trứng Côn Bằng bị Trần Dương nhặt được, kết cục chỉ có một, đó chính là nhận làm thú cưng.
Dị thú Côn Bằng đó, lần này anh gặp may thật.
Anh đánh ra mấy đạo pháp quyết, hòa vào quả trứng, rồi Trần Dương lại rạch lòng bàn tay mình, để máu tươi chảy từng giọt vào đó.
Sau khi máu tươi hòa vào vỏ trứng, một luồng cảm giác yếu ớt dâng lên trong lòng, anh và sinh mệnh trong quả trứng đã có liên hệ bước đầu.
Bình thường thuần phục thú cưng, nhất là những dị thú tính cách hung ác như Côn Bằng thì cực kỳ khó, gần như là không thể.
Nhưng Trần Dương lại gặp may, gặp đúng quả trứng Côn Bằng.
Nhờ vậy anh cũng có thể thuần phục được Côn Bằng.
Anh dứt khoát luyện chế một cái túi thú cưng, đặt quả trứng Côn Bằng vào trong, lại thêm mấy nghìn nguyên thạch cực phẩm để nó hấp thu.
Cuối cùng anh quật ba tấc đất sào huyệt của Côn Bằng lên, phát hiện một quặng nguyên thạch ở sâu dưới đất 500 mét.
Lại còn là quặng nguyên thạch cực phẩm, Trần Dương cười lớn, thảo nào Côn Bằng lại làm ổ ở đây, hóa ra là vì có quặng nguyên thạch.
Nằm ở trên này rồi bày Tụ Linh Trận, vừa có thể ấp trứng vừa có thể tu luyện.
Một quặng nguyên thạch cực phẩm hoàn chỉnh là vô cùng hiếm hoi, Trần Dương cũng đã từng đọc được cách lấy quặng nguyên thạch trong Tàng Kinh Các của Thiên Kiếm Các.
Đầu tiên bế mạch, sau đó dùng pháp quyết đặc biệt để bóc tách quặng nguyên thạch cực phẩm hoàn chỉnh ra.
Sau đó, một quặng nguyên thạch dài mấy chục dặm, rộng mấy chục mét được bóc tách ra.
Quặng nguyên thạch khổng lồ thế này cũng chỉ có nhẫn trữ không gian mới có thể chứa được.
Trần Dương đếm qua, chỗ này e là phải có mấy triệu nguyên thạch cực phẩm, mấy chục triệu nguyên thạch thượng phẩm, mấy trăm triệu nguyên thạch trung phẩm.
Nhưng đa phần vẫn là bã nguyên thạch đã bị hấp thu hết linh khí.
Ở giữa quặng nguyên thạch, Trần Dương phát hiện được ba viên thần thạch một khiếu. Đồ tốt đây, Trần Dương lập tức lấy ra.
Anh chẳng bao giờ chê quặng nguyên thạch nhiều cả, sau này nếu đón được vợ con đến đây, anh sẽ tìm một ngọn núi hẻo lánh yên tĩnh, chôn mười mấy quặng nguyên thạch xuống, cải tạo thành núi tiên, thế chẳng phải là hoàn hảo sao?
Điều đáng tiếc duy nhất là Côn Bằng không để lại bảo bối gì cả, ví dụ như pháp bảo bản mệnh gì gì đó.
Cái tên này đúng là tham lam, lật tung ổ của người ta lên không nói làm gì, còn đòi pháp bảo của người ta nữa.
Nhưng Trần Dương không nghĩ là mình tham lam, đây gọi là tận dụng đồ bỏ đi.
Sau khi rời khỏi sào huyệt của Côn Bằng, Trần Dương bay chục nghìn dặm, tìm được một hòn đảo không người, bắt đầu khôi phục pháp lực, đồng thời tổng kết trận chiến lần này.
Thủ đoạn công kích của anh vẫn còn quá ít.
Ví dụ như anh không biết thủy độn, nếu không nhờ có Hải Vương Kích thì Côn Bằng đã thoát được rồi.
Nếu có ai mà biết Trần Dương đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ cắn chết anh.
Một Ngưng Đan viên mãn được thần khí trung phẩm dẫn theo bay, vậy mà vẫn cảm thấy thủ đoạn công kích của mình quá ít?
Sao anh không lên trời luôn đi?
Tuy nói vậy, nhưng một tu sĩ luôn tích cực phấn đấu sẽ luôn cảm thấy mình có quá ít con át chủ bài.
Và Trần Dương chính là tu sĩ tích cực phấn đấu đó.
Tung Địa Kim Quang có rất nhiều lợi ích, nhưng cũng có yếu điểm rõ ràng.
Tuy có thể dịch chuyển tức thời nghìn dặm, nhưng lại có yêu cầu rất cao với thân xác, sau khi tu luyện viên mãn, lúc thi triển cũng cần thời gian một đến hai hơi thở. Chạy quãng ngắn còn đỡ, nếu chạy quãng dài thì không ổn.
Pháp lực tiêu hao rất nhanh, thôi được rồi… thực ra đây là vấn đề của bản thân anh.
Nói đi nói lại vẫn là do anh quá yếu.
Lúc đầu, anh tưởng có Tung Địa Kim Quang thì đã có thể bù đắp được yếu điểm lớn nhất của mình.
Nhưng hôm nay thấy Côn Bằng đã bị thương nặng thoi thóp, chỉ vỗ nửa cái cánh đã bay được 3000 dặm, thì anh đã bị đả kích thực sự.
Sau lần này trở về, anh nhất định phải hỏi xem có loại thần thông nào mà chớp mắt đã đi được 18 nghìn dặm hay không.
Cho dù không thực dụng thì dùng để chạy trốn cũng được.
Trước khi tìm được linh hỏa Hồi Thiên, Trần Dương nghĩ anh có thể tu luyện Ngũ Lôi Chính Pháp, anh suýt nữa đã quên béng mất chuyện này.
Trên biển thường xuyên có sấm chớp cuồn cuộn, nói theo dự báo thời tiết thì chính là có mưa cục bộ, đi theo mây tích điện chẳng phải là được sao?
Tu luyện Ngũ Lôi Chính Pháp còn có thể thuận tiện tôi luyện thân xác, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Về phần kiếm ý thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, hiện giờ anh lĩnh hội được bảy phần đã là cực hạn rồi.
Có lẽ đột phá Nguyên Thần sẽ có niềm vui bất ngờ.
Dù sao anh cũng không thiếu cỏ Kiếm Nguyên.
Ấn ký Côn Bằng trên ngực cũng giống như một tảng đá đè nặng trái tim anh.
Nhưng hiện giờ vẫn chưa nhìn ra chỗ hại nào, trở về anh có thể hỏi Các chủ xem sao.
Sau khi khôi phục pháp lực, Trần Dương lấy trứng Côn Bằng ra, nguyên thạch bên trong đã tiêu hao thành bột mịn.
Mẹ kiếp, hấp thu kinh thật đấy.
Đặt thêm mấy nghìn nguyên thạch cực phẩm vào, Trần Dương lại đánh ra pháp quyết, nhỏ máu của anh lên quả trứng, đến lúc nào tâm ý hoàn toàn tương thông thì coi như thuần phục thành công.
Trần Dương đứng dậy, di chuyển theo mây đen.
Ầm ầm!
Tia sét lóe lên, Trần Dương chẳng khác gì cột thu lôi, không ngừng dẫn sấm sét đánh lên người mình.
Đông Phương Mộc Lôi ở cung gan, Nam Phương Hỏa Lôi ở cung tim, Tây Phương Sơn Lôi ở cung phổi, Bắc Phương Thủy Lôi ở cung thận, Trung Ương Thổ Lôi ở cung tỳ, sấm sét cũng chia thuộc tính.
Ở biển Vô Ngần chẳng thiếu gì thủy lôi, cũng may Trần Dương lĩnh hội Ngũ Lôi kiếm ý, có cảm giác thân thuộc với sấm sét.
Trong khoảnh khắc dẫn sét vào người, người Trần Dương tê dại cả đi.
Đến suy nghĩ cũng đông cứng lại.
Khác với độ Lôi Kiếp là một cái thì chống lại, một cái thì phải chịu đựng, hấp thu và thuần phục, hóa thành cái của mình.
Tu luyện ngũ lôi trong Ngũ Lôi Chính Pháp không phân biệt trước sau, uy lực của từng loại cũng rất mạnh, nếu hợp lại thì có thể dẫn đến sự thay đổi về chất.
Đạo pháp cho rằng, trong các loại pháp thì lôi pháp là uy lực mạnh nhất, điều này thì Trần Dương cũng tán đồng.
Thiên uy cuồn cuộn, bất kể là tu sĩ, yêu quái hay Phật ma thì tu luyện cũng là trái với ý trời. Tại sao ông trời lại giáng Lôi Kiếp mà không phải Đao Kiếp, Kiếm Kiếp?
Chắc chắn là có lý do.
Tuy nói vậy, nhưng tu luyện Ngũ Lôi Chính Pháp này cũng quá đau khổ.
Hoàn toàn không kém gì tu luyện Thiên Đao Vạn Qua, thậm chí còn hơn.
Cũng may Trần Dương là người biến thái, từ khi tu luyện vẫn luôn trải qua đau khổ, anh cũng nhờ cách này mới đổi được sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Thủy lôi tích tụ trong cung thận, cảm giác tê dại đó khiến nửa người Trần Dương cũng cứng cả lại.
Nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng, vận chuyển khẩu quyết của Ngũ Lôi Chính Pháp. Rất nhanh, sau khi trải qua sự tấn công của mấy nghìn đạo thủy lôi thì Trần Dương đã nhập môn.
Cũng may anh có thân xác mạnh mẽ, chứ người bình thường đâu dám liều như anh, cứ thế lao vào mây để dẫn sét.
Lố nhất là anh đã tiêu hao sạch sức mạnh của thủy lôi ở đám mây này, trong phạm vi trăm dặm đáng lẽ sắp có mưa to, kết quả chỉ lóe lên vài tia chớp rồi trời lại nắng.
Dưới sự tôi luyện của thủy lôi, thân xác anh ngày càng giỏi chịu đựng sấm sét hơn.
Anh vừa đi về phía núi Lạc Gia, vừa tìm những đám mây tích điện, dẫn sét để tu luyện Ngũ Lôi Chính Pháp.
Mệt thì tìm một hòn đảo không người, mỏi thì đánh một giấc, việc đầu tiên sau khi tỉnh giấc chính là đổi nguyên thạch cho trứng Côn Bằng, trích máu thuần phục.
Một tháng cứ thế trôi qua, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, cuối cùng Trần Dương đã luyện xong tầng thứ nhất của Ngũ Lôi Chính Pháp, thủy lôi!
Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng nếu thi triển thì yêu hoàng cũng phải kinh sợ. Trần Dương rất hài lòng với uy lực này, cũng rất mong chờ Ngũ Lôi Chính Pháp mà tu luyện lên viên mãn sẽ có uy lực mạnh đến nhường nào.
Thân thể Trần Dương không có sự đột phá về chất, nhưng rõ ràng đã mạnh hơn trước kia.
Bên cạnh việc tu luyện thành công thủy lôi, điều khiến Trần Dương vui mừng hơn cả vẫn là trứng Côn Bằng, mấy ngày nay, lúc anh trích máu, mối liên hệ giữa cả hai cũng ngày càng mạnh hơn.
Chẳng bao lâu nữa là anh có thể thuần phục hoàn toàn con nhãi này rồi.
Vui thì có vui, nhưng một tháng nay ngốn hết của anh mấy chục nghìn nguyên thạch cực phẩm, đây đâu phải là Côn Bằng, mà là Thao Thiết (*) thì có!
(*) Thao Thiết là một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, là biểu tượng cho sự tham lam vô độ
Thậm chí anh còn có suy nghĩ ác ý là cái con nhãi này liệu có phải là con lai của Côn Bằng và Thao Thiết hay không nữa.
Hai ngày sau, Trần Dương đã đến núi Lạc Gia.
Núi Lạc Gia thực ra là một hòn đảo lớn.
E rằng hòn đảo này phải hơn chục nghìn dặm, trong đó nổi tiếng nhất chính là núi Lạc Gia.
Nhưng núi Lạc Gia này lại là một vùng đất cấm, nơi này từng có tu sĩ Hóa Thần chiến đấu, sau đó ngã xuống đây.
Mấy nghìn năm nay, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ chết ở đây, tu vi càng cao thì bị công kích càng mạnh.
Thậm chí người bình thường vào đây còn không bị tổn thương gì, nhưng môi trường trong đó khắc nghiệt, không phải nơi mà người thường có thể sống sót được.
Dần dần, nơi đây trở thành chiến trường để đệ tử các môn phái ở biển Vô Ngần cọ xát.
Nó nằm trong tay ba tông môn lớn hàng đầu là Độn Thế Tiên Cung, Tiểu Quang Minh Thánh Địa và Thuần Dương Tông.
Đương nhiên, sợ người ta nói mình không biết ăn trông nồi ngồi trông hướng, bọn họ cũng chia sẻ với các tông môn khác, mỗi tông môn không quá ba người, tu vi không được vượt quá Nguyên Thần. Các môn phái nhỏ biết vào đó là thập tử nhất sinh nên cũng không muốn đi, nhưng dưới sự bức ép của các tông môn lớn thì đành chịu khuất phục.
Bọn họ biết đệ tử nhà mình vào đó là để làm đá mài đao cho đệ tử ba tông môn lớn.
Nhưng cũng không phải là không có lợi ích, ví dụ như tình bạn của các đệ tử ba tông môn lớn, ở đó thỉnh thoảng cũng có được đồ tốt.
Sau khi tìm hiểu rõ tình hình, Trần Dương sờ mũi, thầm nghĩ mình là đại sư huynh của Thiên Kiếm Các Vô Cực Kiếm Tông, muốn vào danh sách chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
Hơn nữa anh đến rất đúng lúc, hai ngày nay bọn họ đang mở pháp trận, đưa đệ tử vào trong rèn luyện.
Độn Thế Tiên Cung và Tiểu Quang Minh Thánh Địa, một bên liên hệ mật thiết với Bồng Lai Tiên Tông, một bên là đơn vị trực thuộc của Ma Kha Giáo, nên Trần Dương lập tức bỏ qua, anh đến thẳng Thuần Dương Tông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...