Cùng lúc đó, Hồ Duệ chật vật trốn về bên trong núi Thập Vạn.
Có mấy ngày ngắn ngủi mà hắn liên tiếp mất 2 cái đuôi, pháp môn tấn công của vị kiếm tu kia khiến hắn mất đi một giọt tổ huyết, và một cái đuôi.
Chẳng khác nào là 2 cái mạng cả.
Lúc này hắn chỉ còn có 2 cái đuôi.
Hắn đã phải mất bao công sức mới lên được yêu hoàng viên mãn, vậy mà bây giờ lại rơi xuống yêu hoàng trung cấp.
Lỗ, đúng là lỗ to!
Gấu Hoàng, Nhện Hậu đã chết, Cóc Hoàng cũng đã chết, Giáp Hoàng thì chắc lành ít dữ nhiều.
Hắn nghĩ mình đã đánh giá được hết năng lực của vị tiên tông ngoài biển kia, không ngờ rằng hắn đã đánh giá quá thấp.
Khí thế trên người đó quá mạnh, thủ đoạn ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, bọn chúng đương nhiên không phải là đối thủ.
Lần này hắn đã bị thương rất nặng, nên chắc cần nghỉ ngơi vài ngày, rồi sau đó mới lại đến điện Thiên Yêu được.
Quản Đồ đi theo Giáp Hoàng trở về núi Lân Giáp, dẫn theo mấy trăm ngàn con Xuyên Sơn Giáp trong bộ lạc di chuyển hết đến đây, chỗ này cách thành Vô Úy chừng trăm dặm, vị trí này vừa tầm, chắc từ nay có thể chung sống hòa bình với con người được rồi.
Quản Đồ dẫn đầu bộ tộc, quét dọn chiến trường, bọn chúng đã dọn sạch mấy triệu xác thú.
Cũng may Viên Thiên Cương cũng không phải là dạng ngu đần, ông ấy biết, giữa nhà họ Viên và Trần Dương đã nảy sinh mâu thuẫn, nên giờ ông ấy phải buông cái thể diện và sự tự cao kia xuống, để đi lấy lòng Trần Dương.
Nói thế nào đi chăng nữa, thì ông ấy cũng là bố vợ của anh.
Mấy chục nghìn con Xuyên Sơn Giáp và mấy chục nghìn người cùng quét dọn chiến trường.
Bọn họ đã tốn cả ngày trời.
Da thú, xương thú, răng thú, Thú Đan, tính sơ sơ cũng phải hơn nghìn cái nhẫn trữ đồ mới chứa hết nổi.
Một khoản thu hoạch khổng lồ, quả này Trần Dương phát tài rồi.
Ngoại trừ xác của Vương thú, thì 1/3 số thịt của hung thú đã bị bầy Xuyên Sơn Giáp mang về lãnh địa, những thứ này đủ cho chúng ăn mấy năm liền.
Những loại thịt thú khác Trần Dương cũng không giữ riêng, anh chia ra cho người dân thành Vô Úy.
Những loại thịt thú cấp thấp này, Trần Dương cũng chẳng thèm để tâm.
Lúc này Trần Dương đã ngưng luyện 1079 huyệt khiếu, chỉ thiếu một huyệt khiếu nữa là đạt đến Ngưng Đan!
Hiện giờ trong tay anh có lượng vật tư dồi dào, khả năng đột phá lên được Ngưng Đan là rất cao.
Ở nơi này Ngưng Đan và Thiên Nhân Hóa Sinh rất khác nhau, phải tìm được mạng huyệt, sau đó hội tụ Kim Đan, trong Kim Đan kia phải chứa Tinh Khí Thần, ở Thần Ma đại lục, đột phá Ngưng Đan, tăng thọ năm trăm năm.
Nhưng tuổi thọ của Trần Dương sớm đã vượt quá nghìn năm rồi, nên phải tính như nào thì mới đúng nhỉ?
Thôi kệ giờ không cần nghĩ nhiều đến thế, trước tiên phải luyện một ít đan dược để đến khi độ kiếp còn có thể sử dụng.
Sau một ngày một đêm, Trần Dương đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, lúc này anh đã mở ra được huyệt khiếu thứ 1080, cũng có thể nói đây chính là mạng khiếu.
Phôi kiếm chém ra kiếm khí, huyệt khiếu mở ra, 1 đạo kiếm khí, 2 đạo kiếm khí, 3 đạo kiếm khí… cho đến 180 đạo kiếm khí.
Quá trình này vô cùng đau đớn, nhưng lại khá thuận lợi.
Chuyện gì đây nhỉ?
Mạng huyệt?
Kim Đan?
Trong lúc Trần Dương đang nghi ngờ thì hơn 1 nghìn huyệt khiếu đồng thời tỏa ra ánh sáng, dường như có một sợi dây kim tuyến liên kết lại toàn bộ những huyệt khiếu này.
“Hô hô hô!”
Một lực hút vô cùng mạnh truyền ra từ bên trong huyệt khiếu của anh, vô số linh khí trời đất đều bị huyệt khiếu hút trọn vào.
Anh bày ra Tụ Linh Trận cao cấp bên trong đình viện, linh khí bên trong này cao gấp bên ngoài mấy trăm lần, dường như ngưng tụ lại thành sương mù.
Nhưng dù vậy, linh khí quanh chỗ này cũng bị hút cạn trong ba hơi!
Linh khí trong vòng bán kính 500 dặm bị cuốn lên, một dòng linh khí vô cùng lớn cuồn cuộn biến hình trên không trung.
Kiếm khí bên trong huyệt khiếu dường như có sự thay đổi to lớn, liệu có phải muốn biến thành kiếm nguyên hay không?
Mẹ kiếp!
Thật vậy sao?
Chất lượng của kiếm nguyên hơn kiếm khí mấy chục lần, mà bên trong cơ thể anh có gần 200 nghìn đạo kiếm khí, vậy cần bao nhiêu linh khí mới đủ đây?
Quả thực anh không dám tưởng tượng!
Quá kinh khủng!
Cũng may là linh khí trên đại lục Thần Ma vô cùng dồi dào, nếu là ở Địa Cầu, chắc không đến nửa giờ thì toàn bộ Địa Cầu sẽ bị anh hút cạn mất.
Nghĩ đến đây, Trần Dương tiếp tục bày ra mấy cái Tụ Linh Trận, anh cũng bày ra Ảo Trận và pháp trận công kích.
An toàn là trên hết.
Linh khí cuồn cuộn vẫn không ngừng bị cuốn lên, bầu trời xung quanh trong vòng bán kính 500 dặm, 600 dặm, 800 dặm đều biến thành một màu xám xịt.
Hồ Duệ đang nghỉ ngơi sâu trong núi Thập Vạn liền mở trừng mắt, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự nghi ngờ.
Chuyện… chuyện này là sao, tại sao linh khí trời đất đột nhiên giảm mạnh vậy?
Nếu cứ để như thế này, thì chắc hắn phải nghỉ ngơi 10 ngày may ra mới lấy lại được sức.
“Không lẽ lại có chuyện lớn gì xảy ra?”
Hồ Duệ không dám tiếp tục ở lại nơi này, hắn đi sâu hơn vào phía trong.
Cũng may là, 100 dặm bên trong núi Thập Vạn chỉ có một tòa thành là thành Vô Úy, nếu như ở chỗ khác, nhất định sẽ khiến người ta phải để ý.
Chất lượng linh khí của đại lục Thần Ma cao như nào?
Linh khí trong đình viện chỗ Trần Dương ở đang hòa hợp lại, dường như tạo thành chất lỏng.
Người bình thường chỉ cần hít vào thôi, cũng đủ để khiến bách bệnh tiêu tán.
Còn Trần Dương thì nuốt vào giống như một con cá kình vậy, anh không ngừng hút những linh khí này vào bên trong cơ thể.
Hơn nữa anh thấy vẫn chưa đủ, nên nhét thêm vào miệng từng nắm từng nắm đan được cực phẩm.
Dược Lực vào dạng khủng bố trong người anh dần tan ra, thân xác anh cũng trở nên ngày càng to lớn hơn, xếp bằng ngồi dưới đất, vân kiếm trên người anh cũng hiện lên, ngàng càng dày đặc.
Tốc độ chuyển từ kiếm khí thành chân nguyên vô cùng nhanh, tốc độ hút linh khí vào e là không kịp nổi.
100 huyệt khiếu, 200 huyệt khiếu, 500 huyệt khiếu, hai tiếng sau, toàn bộ huyệt khiếu của Trần Dương đã hóa thành kiếm nguyên.
Mây đen phủ kín bầu trời thành Vô Úy, trời tối đen như mực.
Lôi phong cuồn cuộn, giống như ngày tận thế vậy.
Mọi người trong thành Vô Úy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người không ai dám ra khỏi cửa.
Đứng trước cảnh này, bọn họ chả khác nào một con kiến hôi.
Ở bên ngoài sân, Quản Đồ và Quản Chủng đều sợ rẽ đất.
Đây là lôi kiếp cấp gì?
Uẩn Thần sao?
Chân tay Quản Chủng cũng mềm ra như bún.
Quá đáng sợ, thật là quá đáng sợ, Thiên Lôi cấp độ này thì Trần Dương có thể sống sót sao?
Nếu như Trần Dương chết, vậy bọn chúng cũng toi đời.
“Tin vào chủ nhân đi, nhất định ngài ấy có thể độ qua được lần lôi kiếp này”.
Quản Đồ nói.
Trần Dương thu lại pháp trận, trên bầu trời, lôi kiếp vẫn đang nổi lên.
Uy lực của lần lôi kiếp này, mạnh hơn ở Địa Cầu hàng chục, thậm chí là hàng trăm lần.
Không thể độ ở đây được.
Trần Dương động tâm niệm, anh bay thẳng ra ngoài thành.
“Chủ nhân!”
“Hai ngươi ở nhà trông nhà, tao đi một chút sẽ quay lại!”
Giờ phút này Trần Dương trông giống một người khổng lồ, đặc biệt đường vân huyền diệu trên người anh vô cùng quái dị, nhìn giống như Cổ Thần vậy.
“Xoẹt!”
Tốc độ bay của anh đã vượt qua tốc độ âm thanh, còn chưa cần đến 10 nhịp thở, anh đã bay ra bên ngoài thành Vô Úy.
Một vùng đồng cỏ lớn sẽ là nơi độ kiếp thuận lợi.
Trên bầu trời, Trần Dương gọi Thích Tần ra, rồi anh lược trận.
Bên trong tim anh, Tiểu Cổ còn chưa tỉnh lại, mà kể cả nó tỉnh lại cũng chưa chắc có thể giúp được gì.
Anh cởi hết quần áo ra, anh đã cảm nhận được lợi ích khi có một thân thể cường tráng.
Lần Thiên Lôi này coi như là kiếp nạn của anh, nhưng cũng có thể là một cơ may lớn.
Gấu Hoàng cũng đã trải qua hai lần sét đánh, nên thân xác hắn có tiến bộ rất lớn.
Hắn đâu có trải qua công pháp tu luyện thân thể gì nhiều, chẳng qua là nhờ sự tìm tòi lục lọi, nên mới có khả năng đó.
Đợi trả qua lần độ kiếp này, anh nhất định phải đến Thất Bảo Trai xem xem có công pháp tu luyện thân thể nào không.
Chuyện này quá quan trọng.
Thủ đoạn công kích tốt nhất hiện giờ của anh là Vô Danh Kiếm Quyết, nếu như muốn tăng khả năng công kích của mình lên đến vô hạn, thì thân xác chính là cơ sở.
Anh lẳng lặng điều chỉnh trạng thái của bản thân, nhét một nắm Sinh Cơ Đan vào miệng, nuốt xuống.
Trên bầu trời, thiên kiếp đã nổi lên nửa giờ, cuối cùng cũng đã tích đủ lực mạnh.
“Đoàng!”
Một đạo Thiên Lôi từ đen đến tím ngắt, to bằng thùng nước lớn trút từ trên trời xuống.
Sức mạnh hủy diệt của nó khiến người ta rợn tóc gáy.
Cho dù ở cách đó rất xa, nhưng ánh sáng của Thần Lôi cũng khiến người ta khiếp sợ.
Không biết rằng Trần Dương đã phải chịu bao nhiêu cú giáng của Thần Lôi.
Tên tường thành, đám người Viên Thiên Cương, Viên Tuyết Phi, Diêm Đồ đứng trên đó xem.
Lần độ kiếp này của anh, lại một lần nữa giúp bọn họ mở rộng tầm mắt.
Đây là chuyện loài người có thể làm được hay sao?
Quản Chủng nói với Quản Đồ: “Lần lôi kiếp này của chủ nhân, chính là Cửu Tiêu Thần Lôi đáng sợ!”
Đồng tử Quản Đồ co lại, hắn biết Cửu Tiêu Thần Lôi, đó là Thần Lôi chỉ xuất hiện khi yêu tộc đột phá lên yêu đế, nếu như vậy, chủ nhân của hắn sắp đột phá Uẩn Thần chăng?
Uẩn Thuần trong Nhân tộc, có ý nghĩa tồn tại giống như trụ trời vậy.
Pháp lực của Trần Dương cao cường, lên được Uẩn Thần rồi, nhất định sẽ càng mạnh mẽ.
“Tới đi!”
Trần Dương trực tiếp chịu những cú giáng, sức mạnh sấm sét kinh khủng không ngừng giáng lên thân xác, lên từng tế bào của anh.
Giây phút tiếp xúc với những cú giáng này, thân xác của anh, những nơi chỉ tương đương với đạo khí hạ phẩm liền bị thối rữa.
“A…”
Thiên kiếp này quả là mạnh, mới có phát sét thứ nhất thôi, mà mạnh hơn nhiều lần so với Ngũ Phương Thần Lôi của Gấu Hoàng gọi ra.
Sấm sét chạy như bay trong cơ thể Trần Dương, chỉ một lát sau thôi cơ thể anh đã bị nướng chín.
Sau đó nhờ Dược Lực mạnh mẽ của Sinh Cơ Đan nó lại được phục hồi.
Không chỉ có như vậy, Trần Dương còn cảm thấy kiếm nguyên bên trong huyệt khiếu cũng đang được tôi luyện, thậm chí là cả nguyên thần và thần niệm, cũng bị tác động bởi lôi kiếp.
Chuyện này khiến Trần Dương cảm thấy lạnh người.
Lần lôi kiếp này quả là hung hãn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...