Long Tế Chí Tôn

Sao cơ?

Sao có thể thế được?

Viên Thiên Cương mắt chữ A miệng chữ O, trên bầu trời, Hồng Hạc Vương chẳng mảy may làm sao, mũi tên do bảo khí trung đẳng bắn ra, bên trên còn dán Bạo Viêm Phù trung phẩm mà ông ấy sưu tầm, thế mà chẳng thiêu nổi một cọng lông của nó.

Đám người Viên Tuyết Phi, Diêm Đồ cũng vô cùng kinh ngạc.

Việc này… nếu như không có trận pháp bảo vệ thành thì ai chống lại được Hồng Hạc Vương chứ?

Thảo nào trận Bão thú lớn năm ngoái, người dân thành Vô Úy chết nhiều như vậy, đối mặt với yêu thú mạnh như vậy, bọn họ chẳng còn chút khả năng chống đỡ nào.

“Tụ Linh Trận khôi phục xong chưa?”

“Ầm!”

Hồng Hạc Vương chúc đầu, lao thẳng xuống, cú va lần nữa khiến tường thành chấn động rung lên.

“Ò!”

Đúng lúc này, một con Ngưu Ma khổng lồ cao mấy chục trượng xuất hiện trước mắt mọi người.

“Ngưu Ma!”

“Lại một con Vương thú nữa!”

Quản sư gia bắt đầu tỏ vẻ nghiêm trọng, Ngưu Ma là Vương thú nằm trong tốp ba dưới tay Gấu Hoàng, là yêu vương cấp viên mãn, có sức mạnh khủng khiếp.

“Mau, tất cả mọi người nhằm vào con Ngưu Ma kia đi!”

Quản sư gia hét lên.

Thực ra không cần hắn hét thì những người khác cũng biết phải làm gì.

“Pặc!”

“Vèo vèo vèo!”

Mũi tên dày đặc bắn về phía Ngưu Ma.

Nhưng những mũi tên vốn có sức sát thương cực lớn đối với dã thú bình thường, thậm chí hung thú, thì chỉ là gãi ngứa đối với Ngưu Ma, thậm chí còn chẳng được coi là gãi ngứa.

Ngưu Ma vốn là yêu tộc có thể xác mạnh mẽ, con Ngưu Ma này đánh thức sức mạnh bẩm sinh xong có thể trở nên cao cả trăm trượng. Tuy thời gian cầm cự không được bao lâu, nhưng cũng có sức uy hiếp cực lớn đối với trận pháp bảo vệ của thành Vô Úy.


Liệu có đỡ được một phát đạp của Ngưu Ma không?

“Vô ích thôi, tuyệt đối đừng để nó biến hình!”

Quản sư gia lại nói: “Mau dùng Phích Lịch Thiên Lôi, đừng giữ lại làm gì nữa!”

Viên Thiên Cương định thần lại, vội vàng bảo Diêm Đồ phân phát Phích Lịch Thiên Lôi trong nhẫn trữ đồ.

“Ò!”

Con Ngưu Ma ngửa lên trời gầm một tiếng, cơ thể phát ra ánh sáng màu vàng, người nó lập tức cao to lên mấy trượng.

“Phóng!”

Viên Thiên Cương mắt như muốn lồi ra, không ngờ con yêu vương này còn biết Pháp Tướng Thiên Địa.

Lẽ nào… lẽ nào đây chính là yêu hoàng trong truyền thuyết sao?

Ông ấy thậm chí cảm thấy tuyệt vọng, sao Bão thú lại xuất hiện yêu hoàng cơ chứ?

“Ầm ầm ầm!”

Hàng chục nghìn quả Phích Lịch Thiên Lôi được ném lên người Ngưu Ma, uy lực còn mạnh hơn Bạo Viêm Phù gấp mười lần.

Vụ nổ gần như vang khắp cả thành Vô Úy.

Mặt đất rung lên, một cây nấm khổng lồ dâng lên, dư chấn gây ra do vụ nổ thậm chí khiến mây trên bầu trời cũng phải tản ra.

Đến Hồng Hạc Vương cũng phải vỗ cánh bay ra thật xa.

Năng lượng lan ra, hình thành một dải chân không khổng lồ trong phạm vi nghìn mét vuông.

Mấy trăm nghìn con dã thú, mãnh thú, hung thú chết như ngả rạ, thây chất đầy đất.

Hổ Vương cũng bị vụ nổ lần này làm cho chấn thương chân trước.

Đội quân yêu thú tổn thất lớn, mọi người đứng trên tường thành cũng không khá hơn là bao.

Trận pháp bảo vệ thành chặn được 99% uy lực của vụ nổ, nhưng chút dư chấn còn lại cũng đủ khiến họ choáng váng.

Người ở cảnh giới Tiên Thiên lập tức bị hôn mê, người ở cảnh giới Phản Phác thì đầu óc choáng váng, vịn vào tường thành nôn thốc nôn tháo. Người ở cảnh giới Quy Chân thì đỡ hơn, bởi vì bọn họ có Cương Khí Hộ Thể chống được dư chấn.

Đám người Viên Thiên Cương nhìn con Ngưu Ma ở trung tâm vụ nổ với sắc mặt nghiêm trọng.


Khi khói tan đi, con Ngưu Ma đã bị nổ cho máu thịt be bét, chiếc sừng trâu cứng rắn đã gãy làm đôi, nhưng nó vẫn chưa ngã xuống.

Trời!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc tột độ!

Thế mà vẫn chưa chết?

Diêm Đồ cũng ngây ra, nghĩ nếu vừa rồi mình mà ở trung tâm vụ nổ thì đã bị nổ tung xác rồi.

Uy lực của Phích Lịch Thiên Lôi đủ khiến hắn chết cả chục nghìn lần.

Đúng lúc tất cả mọi người đang lo lắng, Quản sư gia lên tiếng: “Đừng lo quá, nó đã mất khả năng chiến đấu rồi!”

Con Ngưu Ma này quá hống hách, bình thường không coi loài người ra gì, chính bởi vì quá kiêu ngạo nên nó mới dám đối đầu với mấy chục nghìn quả Phích Lịch Thiên Lôi.

Nó không chết, đủ cho thấy thực lực của nó mạnh đến nhường nào.

Đáng tiếc, thủ đoạn của tu sĩ loài người đâu phải thứ mà một con trâu rừng nho nhỏ như nó có thể tưởng tượng được. Đấy là trong tay Viên Thiên Cương không có nhiều Phích Lịch Thiên Lôi, nếu thêm mấy nghìn quả nữa thì con Ngưu Ma này chắc chắn phải trả giá ở đây.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quản sư gia, đúng lúc này, Diêm Đồ đột nhiên hét lớn: “Mau nhìn kìa, con Ngưu Ma nhỏ lại rồi!”

Mọi người lại nhìn về phía Ngưu Ma, quả đúng vậy, con Ngưu Ma vốn cao to mấy chục trượng đã thu nhỏ lại mấy lần, hất cái đuôi đã bị đứt, chạy té khói.

Hổ Vương và Hồng Hạc Vương cũng căm hận nhìn mọi người trên tường thành, rồi quay đầu bỏ đi.

Bão thú tràn đến như lũ rồi lại rút đi như thủy triều, chỉ còn lại xác chết đầy đất.

Tất cả mọi người đầu tiên là ngây ra, sau đó trên tường thành Vô Úy vang lên tiếng hoan hô rung trời.

“Rút rồi, Bão thú rút rồi!”

“Chúng ta thắng rồi, chúng ta giữ được thành Vô Úy rồi!”

“Vạn tuế, Thành chủ vạn tuế, Thành chủ vạn tuế!”

Ôi!

Viên Thiên Cương còn chưa kịp có phản ứng, mọi người đã đồng loạt quỳ xuống đất.


Viên Thiên Cương cũng mừng như điên, 4 yêu vương cùng lúc tấn công thành Vô Úy, nhìn lại lịch sử thành Vô Úy thì đây cũng là điều hiếm gặp.

Với trận chiến phòng thủ lần này, ông ấy chắc chắn có thể ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ!

Lần này cho dù không có vị cao nhân phía sau, thì địa vị của ông ấy cũng đã vững chắc, không ai có thể thách thức uy quyền của ông ấy nữa rồi.

Nghĩ đến đây, ông ấy e hèm: “Mọi người đứng dậy đi, lần này đánh lui Bão thú là nhờ sự đoàn kết, anh dũng, không sợ chết của tất cả mọi người, Viên Thiên Cương tôi xin thay mặt người dân toàn thành Vô Úy cảm ơn mọi người!”

Viên Thiên Cương nói xong liền cúi người ba cái trước các tướng sĩ thủ thành, bày tỏ thành ý.

Lúc Ninh Thiên Hùng làm Thành chủ, ông ta không hề coi những binh lính này ra gì, nhất là Ninh Khang, hắn thậm chí còn coi bọn họ như con chó trông nhà.

Chúng nắm quyền sinh quyền sát thì cần gì phải coi trọng bọn họ?

“Thành chủ vạn tuế!”

“Thành chủ vạn tuế!”

Binh lính nào cũng có cảm giác sẵn lòng hi sinh vì ông ấy.

Viên Tuyết Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy vui thay bố mình.

Sau ngày hôm nay, nhà họ Viên coi như nắm chắc chức Thành chủ trong tay.

Cô ấy nhìn mọi người một lượt, nhưng không nhìn thấy người mà mình muốn thấy, không khỏi hơi thất vọng.

Quản sư gia thấy Bão thú đã rút, sắc mặt không tỏ vẻ gì là vui mừng, hắn bước đến bên cạnh Viên Thiên Cương, nhỏ giọng nói: “Thành chủ, lần này Bão thú rút đi, rất có khả năng sẽ lại đến lần nữa!”

“Bão Vương thú sao có thể rút đi một cách dễ dàng như vậy được?”

Hơn nữa, kẻ phát động Bão thú lần này là Gấu Hoàng, nó sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.

Hồng Hạc Vương, Ngưu Ma, Hổ Vương, Địa Long Vương.

Mười yêu vương dưới trướng Gấu Hoàng thì đã có 4 yêu vương đến, vẫn còn 6 yêu vương nữa.

Là quân sư của Gấu Hoàng, hắn biết rất nhiều chuyện phía sau, ví dụ như lần này… Gấu Hoàng thậm chí đã phá hiệp ước giữa Nhân tộc và Yêu tộc, đích thân ra tay.

Gấu Hoàng ra tay thì trận pháp bảo vệ thành này chắc chắn không thể chống lại được.

Viên Thiên Cương tỏ vẻ không vui: “Quản sư gia, ý ông là sao?”

“Ông không thấy Bão thú đã rút rồi sao? Hơn nữa trong lịch sử mấy nghìn lần Bão thú của thành Vô Úy chưa từng thấy ghi chép về việc bọn chúng rút đi còn quay lại, lần này cũng vậy thôi!”

Ý là ông đừng có gở mồm hù dọa mọi người nữa!

“Thành chủ, ông hãy tin tôi, tôi thực sự…”

“Được rồi, ông đừng nói nữa!”


Viên Thiên Cương xua tay ngắt lời hắn, nhìn hắn chằm chằm nói: “Ông có biết cả thành Vô Úy đều rất cần một trận thắng không?”

Quản sư gia cười khổ, gật đầu.

Thôi vậy, những gì nên nói hắn đều đã nói, nếu không vì nể mặt Trần Dương thì hắn đã giơ vuốt ra giết Viên Thiên Cương này lâu rồi.

Cần gì phải bán đứng người của mình nữa?

“Thành chủ, Bão thú đã rút, tôi cũng cảm thấy hơi mệt, nên muốn xin nghỉ, xin Thành chủ hãy mời người có tài khác làm sư gia phủ Thành chủ!”

Quản sư gia chắp tay nói.

“Quản sư gia muốn rời đi sao?”

“Đúng vậy, xin Thành chủ đồng ý!”

Viên Thiên Cương thấy hơi bất ngờ, nhưng không có ý níu kéo.

Quản sư gia là tâm phúc của Ninh Thiên Hùng, ở lại phủ Thành chủ cũng là họa ngầm, ông ấy chỉ mong hắn rời đi ấy chứ.

Trước kia ra vẻ kính trọng hiền tài cũng là giả vờ mà thôi.

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không cưỡng ép!”

Viên Thiên Cương lật mặt nhanh hơn lật sách, đến mức Quản sư gia cũng cảm thấy bất ngờ.

“Thuộc hạ cáo từ!”

Quản sư gia chắp tay, lập tức xuống tường thành, rời đi một cách dứt khoát.



Bìa rừng núi Thập Vạn.

Đội quân hàng triệu yêu thú chỉ còn chưa đến một nửa tháo chạy về được, điều này khiến Gấu Hoàng nổi trận lôi đình.

Nhất là Ngưu Ma, nó suýt nữa bị Gấu Hoàng một vả đánh chết.

Ngưu Ma vốn đã bị thương nặng, bị vả một cái chỉ còn thở thoi thóp.

Cũng may Gấu Hoàng không ra tay quá mạnh, nếu không một chưởng kia đã đánh nó chết tươi rồi.

Hồng Hạc Vương, Hổ Vương, Địa Long Vương cũng run lẩy bẩy bên cạnh.

Gấu Hoàng lúc điên lên đáng sợ đến mức nào bọn chúng đều biết cả.

“Giải thích đi, tại sao không hạ được thành Vô Úy?”

Gấu Hoàng nhìn một lượt, trong mắt toàn là sát ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui