Sau khi Trần Dương và Từ Tiểu Nhu vào phòng bí mật, dưới sự ra hiệu của Từ Tiểu Nhu, Trần Dương đặt chiếc hộp và tranh Bách Thọ lên trên bàn.
Từ Tiểu Nhu lấy máy ảnh ra, vừa chụp ảnh vừa thầm than thở trong lòng.
Từ góc độ của Trần Dương nhìn cô, có thể nói cô có một góc mặt hoàn mỹ.
Đặc biệt là dáng người thướt tha kia càng làm cho người ta không thể rời mắt nổi.
Anh đang thưởng thức thì Từ Tiểu Nhu đã chụp ảnh xong, cô cười rồi nói với Trần Dương: “Được rồi, tôi đã chụp xong, thật sự cảm ơn anh.”
Trần Dương cất tranh Bách Thọ vào trong hộp, nói: “Nói cảm ơn cái gì, chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Sau này Từ tiểu thư còn muốn xem thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”
Thấy Trần Dương nói như vậy, Từ Tiểu Nhu không khỏi nở một nụ cười vui vẻ, thế nhưng cô hơi tò mò, hỏi: “Rốt cuộc anh làm thế nào có được cái hộp này và tranh Bách Thọ?”
Vấn đề này, vào buổi tiệc mừng thọ của bà Tô cô đã muốn hỏi rồi. Chỉ là lúc đó không tìm được cơ hợi thích hợp để hỏi.
Cô ngẫm nghĩ đã thấy ngạc nhiên, một người ở rể nhà họ Tô có địa vị thấp kém, làm việc nhà trong nhà họ Tô hai năm, không có thu nhập đầu vào, thế nhưng lại có tranh Bách Thọ và hộp gỗ do chính Chu Do Hiệu khắc, chuyện này… thật sự khiến người khác không hiểu nổi.
Trần Dương mỉm cười, nói: “Là một người bạn tốt tặng.”
Thấy Trần Dương không muốn nói thì Từ Tiểu Nhu cũng không hỏi nhiều, buôn bán đồ cổ, chuyện đầu tiên phải học chính là nghe lời đoán ý.
Lúc bầu không khí trở nên khá lúng túng, Dương Quân gõ cửa phòng bí mật.
Từ Tiểu Nhu đứng dậy, hơi hé cửa, hỏi: “Có chuyện gì?”
Dương Quân cung kính nói: “Thưa tiểu thư, bên ngoài có người nói có một viên ngọc cổ gia truyền muốn bán, tôi không chắc chắn lắm nên cần cô thẩm định…”
Từ Tiểu Nhu hơi ngạc nhiên, Dương Quân đã là một người làm lâu năm trong cửa hàng, cũng là một người giám định bảo vật lâu năm trong nghề, ngay cả thứ mà ông cũng không dám chắc, nhất định sẽ không phải là vật bình thường.
“Trần tiên sinh, anh ở trong phòng bí mật này nghỉ ngơi một chút, tôi ra ngoài xem thử.” Nói xong Từ Tiểu Nhu bèn mở cửa đi ra ngoài.
Trần Dương không nói gì, dọn dẹp đồ xong anh cũng đi theo ra ngoài.
Xuống tầng một của Trân Bảo các thì thấy một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo thun, trong tay cầm chặt một cái hộp nhỏ.
Người thanh niên này đến từ thành phố Đông Nhạc, tên là Phương Chính Giang, bởi vì mẹ bị bệnh ung thư nên muốn đổi đồ quý gia truyền lấy tiền để chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Bên cạnh người thanh niên này còn có vài người đang đứng, những người này đều là những ông chủ của các cửa hàng bên cạnh, đều được Dương Quân gọi đến để thẩm định.
Dương Quân nói rõ tình hình cho Từ Tiểu Nhu xong giới thiệu: “Chàng trai, đây là cô chủ nhỏ của tiệm chúng tôi, tiểu thư Từ Tiểu Nhu.”
Phương Chính Giang gật đầu, gấp gáp nói: “Tôi đã nói xong rồi, nếu như cô chủ nhỏ của cửa hàng mấy người mà xem không chuẩn thì tôi cũng chỉ có thể đổi sang cửa hàng khác.”
Nói xong anh ta mở chiếc hộp đang cầm trong tay ra.
Bên trong là một miếng ngọc bội đỏ như máu.
Miếng ngọc bội này có cách điêu khắc rất cổ điển, trông vô cùng mềm mại. Điều thần kỳ chính là, khi đặt ở nơi có ánh sáng mạnh thì bên trong ngọc bội giống như có máu đang chuyển động.
“Ôi, đây là Phượng Hoàng Huyết Ngọc!”
Từ Tiểu Nhu vừa nhìn thì trong mắt đã lộ ra vẻ khiếp sợ, không nhịn được lập tức mở miệng nói.
Mấy ông chủ của các tiệm đồ cổ bên cạnh cũng lần lượt bị chấn động, ai nấy đều xoa quai hàm, không ngừng hít hơi lạnh.
“Vậy… vậy mà lại là Phượng Hoàng Huyết Ngọc!”
“Thật không ngờ!”
“Đúng vậy, quá bất ngờ, tôi còn tưởng là hồng ngọc đấy.”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều không nhịn được bắt đầu bàn tán.
Ánh mắt Phương Chính Giang sáng lên, giơ ngón cái với Từ Tiểu Nhu, nói: “Không hổ là cô chủ nhỏ, vừa nhìn đã nhận ra đây là Phượng Hoàng Huyết Ngọc. Nhìn thấy chữ được khắc bên trên không, đây chính là thời kỳ Tam Quốc.”
Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này thật ra là một loại huyết ngọc, nhưng huyết ngọc cũng được chia thành do người làm ra và loại tự nhiên. Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này đương nhiên là hàng tự nhiên.
Loại huyết ngọc sau này phần lớn đều là do người xưa sau khi chết, máu chảy vào trong ngọc thạch. Mà loại ngọc này đều được đào ở trong đất, cũng được gọi là đồ của người chết. Tuy rằng giá có đắt, thế nhưng người không có bát tự cứng thì căn bản không dám đeo.
Thế nên miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc tự nhiên này vô cùng hiếm có.
“Tôi đã nói mà, miếng ngọc này nhất định là sản phẩm của thời kỳ Tam Quốc.”
“Không sai, nhìn cách điêu khắc trên mặt miếng ngọc cổ này xem, chính là thời kỳ đó.”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều gật đầu đồng ý lời Phương Chính Giang nói.
“Miếng ngọc này anh định bán bao nhiêu?” Sau khi Từ Tiểu Nhu xem xét một lúc bèn hỏi thẳng.
Tuy nói đây là lần đầy tiên cô nhìn thấy Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật sự, thế nhưng trước kia cũng từng xem qua không ít tài liệu liên quan đến nó. Miếng ngọc cổ này của Phương Chính Giang gần như tương đồng với những gì mình biết về Phượng Hoàng Huyết Ngọc, thế nên cô kết luận đây chính là Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật.
Ngay lúc Từ Tiểu Nhu định báo giá, Trần Dương ở bên cạnh lẳng lặng lắc đầu.
Người khác không biết Phượng Hoàng Huyết Ngọc thế nào nhưng chẳng lẽ anh còn không biết hay sao?
Năm đó ông nội của Trần Dương có một miếng, khi còn bé anh thường mang ra nghịch, thế nên vừa nhìn đã biết, miếng ngọc trong tay Phương Chính Giang là đồ giả.
Đi lừa gạt mà còn lừa cả nhà họ Từ, đúng là thằng nhóc này không sợ chết.
Từ Tiểu Nhu tuổi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm xã hội nên bị lừa thì thôi đi, thế mà mấy ông chủ của mấy tiệm đồ cổ này là người từng trải lại phụ họa theo thằng nhóc này nữa. Đúng là buồn cười.
Thế nhưng Trần Dương cũng không định mở miệng vạch trần, mà yên lựng đứng nhìn ở một bên.
“Tôi không cần nhiều, chỉ cần ba triệu!” Phương Chính Giang suy nghĩ một lát rồi nói.
Từ Tiểu Nhu sắc mặt không đổi, thế nhưng trong lòng lại ngầm hoảng sợ.
Năm ngoái phòng đấu giá Caltex bán đấu giá một miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc được giá hai triệu tám. Miếng ngọc này có tuổi đời lâu hơn so với miếng ngọc kia, chào giá ba triệu cũng không phải giá trên trời.
Xem ra, trước khi Phương Chính Giang đến đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Nhưng bán đấu giá là bán đấu giá, buôn bán là buôn bán, đây là hai chuyện khác nhau.
“Đắt quá!” Từ Tiểu Nhu cười, lắc đầu.
Phương Chính Giang nghe đã cuống lên: “Sao lại đắt được, đây chính là đồ quý giá mà tổ tiên tôi truyền lại. Nếu không phải mẹ tôi bị bệnh ung thư thì tôi còn không muốn bán đâu.”
Thấy hắn ta kiên trì, Từ Tiểu Nhu lại do dự.
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ ở bên cạnh cũng thầm lắc đầu, cô chủ nhỏ của nhà họ Từ vẫn còn hơi non.
Phải biết là loại vật quý như Phượng Hoàng Huyết Ngọc thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Tiền không còn thì còn có thể kiếm, nhưng ngọc thật mà không còn, thì sẽ thật sự không còn nữa.
Tuy mấy tiệm bọn họ cũng buôn bán đồ cổ, thế nhưng chủ yếu là lấy nhỏ thắng lớn. Loại buôn bán có giá khởi điểm mấy triệu này thì bọn họ không thể bỏ ra nổi, nếu không đã sớm tranh giành lấy miếng ngọc rồi.
Ngay lúc Từ Tiểu Nhu mãi không quyết tâm được thì một người đàn ông tuổi trung niên đeo kính gọng vàng, mặc âu phục, đi giày da chợt đi vào.
Dương Quân vội tiến lên đón tiếp: “Vị tiên sinh này đến xem đồ cổ sao?”
Người đàn ông trung niên cười gật đầu: “Tôi tên là Khâu Đức, đến thành phố Tây Xuyên công tác. Bình thường cũng chẳng có sở thích gì, chỉ là thích sưu tầm đồ cổ. Nghe bạn bè nói Trân Bảo Các ở thành phố Tây Xuyên rất nổi tiếng nên đến xem thử.”
Nói xong, ông ta lại nói: “Lần này tôi đã mang đủ tiền rồi, chính là không biết ở đây có đồ quý giá nào tốt hay không thôi!”
Dương Quân bèn vội vàng nói: “Vậy thì anh đã đến đúng nơi rồi. Trân Bảo Các của chúng tôi, cái gì không nhiều chứ chỉ có nhiều đồ quý giá thôi!”
Khâu Đức mỉm cười mà không nói gì, lúc này ông ta chợt nhìn thấy miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc trong tay Phương Chính Giang, ánh mắt ông ta chợt sáng lên: “Đây… đây không phải là huyết ngọc sao?”
Ông ta đi đến gần để nhìn, thế nhưng lại hít vào một hơi khí lạnh: “Đây, đây không phải là huyết ngọc bình thường, đây là Phượng Hoàng Huyết Ngọc!”
“Ông anh à, ánh mắt của anh không tồi, đây chính là Phượng Hoàng Huyết Ngọc.” Phương Chính Giang giơ ngón tay cái lên với Khâu Đức, tán thưởng.
“Ấy ấy, anh cầm cho chắc vào, đừng làm vỡ của tôi.”
Khâu Đức cười to, nói: “Yên tâm, làm vỡ thì tôi bồi thường.”
Cầm trong tay xem xét một lúc lâu, ông ta mới mở miệng, nói: “Cậu nhóc này, miếng ngọc này là của cậu à? Cậu định bán giá bao nhiêu?”
Phương Chính Giang mở tay ra: “Năm triệu!”
“Trời! Cậu thanh niên này ác thật, vậy mà báo giá năm triệu, đây không phải đang báo giá trên trời sao!”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh lần lượt lắc đầu, cậu thanh niên này giở trò sư tử ngoạm, sợ là muốn nâng giá đây.
Nhưng bọn họ cũng không thể nói gì, đây là quy tắc, phá hỏng quy tắc này chẳng khác nào đập vỡ bát cơm của mình.
Ngay lúc bọn họ cho rằng cuộc mua bán này sẽ hỏng, Khâu Đức vỗ đùi rồi sảng khoái nói: “Được, năm triệu, tôi mua!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...