Thái độ kiêng căng của Quản sư gia bỗng đổi thành cung kính.
“Vị tiền bối kia đã dặn dò rồi, là chúng tôi phải tận tâm phục vụ Viên Thành chủ, cho nên ông không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến ông chủ đâu!”
Lời này của Quản sư gia không hề sai.
Tướng thủ thành và binh lính đều rối rít gật đầu theo.
“Quản sư gia nói đúng đó ạ, vị tiền bối kia đã nói như vậy!”
“Chúng tôi sẽ tận tâm phục vụ Viên lão gia theo đúng như những gì vị tiền bối kia yêu cầu!”
Cho dù không cam tâm lắm, nhưng mà Trần Dương đã huy hiếp như vậy, ai dám làm trái?
Trừ khi là muốn tìm cái chết!
Sau khi nói xong, binh lính phía sau cũng tự biết ý tản ra để canh phòng Viên phủ.
Chuyện này khiến người nhà họ Viên ai nấy mắt chữ A mồm chữ O.
Nếu nói như vậy, sau này nhà họ Viên sẽ trở thành gia tộc lớn nhất thành Vô Úy hay sao?
Sau này bọn họ sẽ chẳng phải sợ ai trong thành Vô Úy này rồi.
Mấy tên người làm nhà họ Viên không nhịn được lên tiếng.
Mai quản gia cũng không dám tin vào mắt mình, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, nếu đám người kia thực sự muốn ra tay thì đã ra tay lâu rồi, không cần phải giữ thái độ ôn hòa đó lâu như vậy.
Thêm cả những lời ban nãy Diêm Đồ nói, thì ông ta như bừng tỉnh.
Trong chớp mắt mà mọi chuyện thay đổi quá.
Nhà họ Viên không sao rồi!
Tiểu thư cũng không cần trốn nữa!
Ông ta lau nước mắt, liền vội vàng nói: “Mọi người mau dẹp ra nào!”
Rồi ông ta nói với Quản sư gia và tướng thủ thành: “Mời đại nhân vào!”
Quản sư gia chắp tay, vẻ mặt ôn hòa. Ban nãy Trần Dương truyền âm đến cho hắn, xem ra anh khá là quan tâm đến phủ Viên phủ, vậy nên hắn đành nhẫn nhịn, nếu không nhỡ may chọc giận Trần Dương, thì tính mạng này cũng khó giữ.
Mai quản gia xua tay gạt đám người làm, đưa Quản sư gia đến phòng chính, rồi sai người đến dâng trà phục vụ.
Sân sau nhà họ Viên, Trần Dương cũng đã trở lại phòng, bắt đầu nhẩm tính lại thu hoạch ngày hôm nay.
Chiếc nhẫn trữ đồ của Ninh Thiên Hùng rất lớn, đồ vật bên trong cũng rất nhiều, có thể nói tất cả những gì mấy chục năm nay ông ta tích cóp được, giờ đã vào hết tay Trần Dương.
Bên trong có mấy trăm quyển công pháp thượng đẳng cấp Địa, hơn 20 quyển công pháp hạ đẳng cấp Thiên, mấy chục quyển công pháp trung đẳng cấp Thiên, 5 quyển công pháp thượng đẳng cấp Thiên, còn có 1 quyển Vô Danh Kiếm Quyết.
Nhìn thấy quyển Kiếm Quyết này, Trần Dương cảm thấy hứng thú.
Quyển này được chia ra làm 2 cuốn, cuốn thượng là công pháp nội tu, cuốn hạ là bí tịch.
Tuy nhiên quyển sách này có vẻ không được lành lặn, trong sách chỉ ghi chép 6000 huyệt khiếu, anh nhìn vào mục lục, cuốn thượng được chia làm 8 chương, nhưng hiện giờ đây chỉ còn sáu, mà sáu chương này cũng không được lành lặn.
Sáu chương này chỉ đủ để luyện đến Nguyên Thần trung kỳ, vậy 2 chương thiếu phía sau thì phải làm thế nào?
Trần Dương cảm thấy khó xử, quyển Kiếm Quyết này rất đặc biệt, không giống như những công pháp khác, nếu bình thường dùng cái gọi là chân khí để đả thông huyệt khiếu, thì đây lại dùng kiếm khí.
Huyệt khiếu hạng 3 hạ phẩm có thể chứa được 10 đến 33 đạo kiếm khí, huyệt khiếu hạng 3 trung phẩm có thể chứa được 34 đến 66 đạo kiếm khí, huyệt khiếu hạng 3 thượng phẩm thì lên đến 67 đến 99 đạo kiếm khí.
Ngoài huyệt khiếu thượng phẩm, còn có huyệt khiếu thần phẩm trong truyền thuyết.
Sao cơ?
Huyệt khiếu thần phẩm!
Huyệt khiếu hạng 1 đã gấp 9 lần so với huyệt khiếu hạng 9 rồi, vậy huyệt khiếu thần phẩm thì sẽ là bao nhiêu lần chứ?
Tim Trần Dương đập loạn lên, anh cố kiềm chế để xem tiếp.
Theo truyền thuyết thì đại lục Thần ma có rất nhiều dạng thể đặc biệt, những thứ này có thể phá vỡ được ràng buộc về thân thể con người, giúp cho con người trở nên phi phàm.
Ví dụ như vị tiền bối đã viết ra quyển Vô Danh Kiếm Quyết này, chính là một kiếm thể đặc biệt, một huyệt khiếu có thể chứa được 108 đạo kiếm khí, cảnh giới Tiên Thiên cũng có thể chiến đấu với cảnh giới Phản Phác, cảnh giới Phản Phác cũng có để đấu lại cảnh giới Quy Chân!
Những điều phía trên mới chỉ là tự thuật lại những điều đơn giản.
Trần Dương xem xong cũng thấy sôi sục, quả là quá mạnh, lại còn chưa bại một lần nào.
Vị tiền bối viết ra quyển Vô Danh Kiếm Quyết này tên là Cầu Kiếm, Trần Dương thầm ghi nhớ trong lòng.
Tiếp theo đây, chính là phương pháp tu luyện Kiếm Quyết.
Tu luyện theo quyển Kiếm Quyết này, sẽ cảm nhận được nỗi đau hàng chục nghìn thanh kiếm xuyên qua.
Mỗi lần ngưng luyện được 1 đạo kiếm khí, đều phải tiếp nhận kiếm khí vào cơ thể, phải chịu đựng sự đau đớn.
Há!
Đây rốt cuộc là công pháp nội tu là là công pháp tự hủy vậy, tàn nhẫn quá!
Trần Dương ban đầu cũng chưa quyết tâm, nhưng anh nhìn thấy được hiệu quả mà Ninh Thiên Hùng đã tập luyện được, nên đã hạ quyết tâm hơn.
Thì ra, mười mấy năm trước Ninh Thiên Hùng đã lấy được quyển Kiếm Quyết này ở trong một kiếm mộ, khi đó một kẻ mới đạt đến cảnh giới Ngưng Đan như Ninh Thiên Hùng nhìn thấy quyển Kiếm Quyết này thì vô cùng vui mừng, nhưng cũng hận là sao không lấy được sớm hơn.
Bởi vì, khi đó ông ta đã đả thông được hơn 1000 huyệt khiếu, trừ phi ông ta bắt đầu tu luyện lại, nếu không thì không thể tu luyện thành công được.
Phải vất vả lắm mới đột phá được Ngưng Đan nên ông ta không thể bắt đầu tu luyện lại từ đầu được, bỏ đi mấy chục năm khổ tu kia sao, không thể nào!
Ông ta vốn định truyền lại quyển sách này cho con trai tu luyện, nhưng thằng nhãi này mới chỉ thử nạp vào 1 đạo kiếm thí thôi mà đã đau chết đi sống lại, bằng mọi giá không chịu tu luyện.
Không còn cách nào khác, Ninh Thiên Hùng đành phải từ bỏ.
Tuy nhiên ông ta lại ngộ ra được một chiêu trong cuốn hạ, và đã dùng chiêu này như con át chủ bài.
Chính là chiêu lần trước đấu lại với Trần Dương.
Nói đúng ra, đại kiếm linh khí mà Ninh Thiên Hùng ngưng tụ được chỉ có vẻ bên ngoài, không có thần khí bên trong.
Chỉ là ông ta dùng phương pháp hợp lý nhất, khiến cho chân khí trong huyệt khiếu, miễn cưỡng ngưng tụ thành đại kiếm, uy lực chưa đủ!
Trên lý thuyết, nếu như kiếm khí quá nhiều, uy lực của chiêu thức này sẽ là vô hạn.
Năm đó Ninh Thiên Hùng đã dùng chiêu này, nhảy vọt lên 2 cảnh giới nhỏ, giết chết cường giả Ngưng Đan hậu kỳ.
Sau đó, ông ta nghĩ ra một cách, chính là sử dụng phôi kiếm để ngưng luyện kiếm khí, như vậy cho dù không thể đạt được đến uy lực tuyệt đối, nhưng cũng đạt được khoảng một nửa.
Đến Ngưng Đan sơ kỳ nhưng ông ta mà còn giết được Ngưng Đan hậu kỳ, có phôi kiếm rồi, thì với cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ hiện nay, nói không chừng ngay cả đến Nguyên Thần ông ta cũng chém chết được.
Đặt quyển nhật ký xuống, Trần Dương chặc lưỡi không thôi, tên Ninh Thiên Hùng quả thật rất thông minh.
Nếu như trong trận đấu hôm nay, mà ông ta tế luyện phôi kiếm rồi, mọi chuyện đã không đơn giản như vậy.
Thủ đoạn của tu sĩ trên đại lục Thần Ma quá nhiều, Trần Dương cũng muốn dùng mọi cách để gia tăng được hiểu biết cũng như thủ đoạn của mình.
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra quyết định là sẽ luyện Vô Danh Kiếm Quyết này.
Tuy rằng anh có tu vi cao, nhưng một huyệt khiếu cũng chưa đả thông được, Kiếm Quyết này mạnh như vậy, nếu không luyện quả là phí, hơn nữa trong quyển nhật ký của Ninh Thiên Hùng, còn ghi rõ lại địa điểm của kiếm mộ, nằm ở trên núi Thiên Kiếm cách thành Vô Úy vài trăm nghìn dặm.
Có lẽ trong kiếm mộ vẫn còn lại nửa thiếu kia, đợi Trần Dương xử lý xong chuyện của thành Vô Úy, anh nhất định phải đến đó 1 chuyến.
Cất quyển Kiếm Quyết kia đi, Trần Dương tiếp tục xem tiếp.
Bên trong còn có một số linh khí và bảo khí, nếu so với Thích Tần của Trần Dương thì cũng một 9 một 10!
Còn có một chút đan dược cấp thấp, mấy cái đó Trần Dương không để tâm lắm!
Nhưng mà lão già này lại dự trữ rất nhiều linh dược, những linh dược cực phẩm từ 100 đến 300 năm có đến hàng ngàn cây, thậm chí còn có bảo dược năm trăm năm tuổi.
Trong một cái hộp ngọc màu trắng, là cây nhân sâm màu đỏ hàng nghìn năm tuổi, khi chạm vào, dường như linh khí tứ phía đều bị khuấy động.
Anh vội vàng đậy cái hộp lại, dược liệu hàng nghìn năm tuổi có thể gọi là dược vương!
Dược liệu nghìn năm tuổi có thể kéo dài tuổi thọ, nếu như nuốt vào, tối thiểu Trần Dương cũng tăng được trăm năm tuổi thọ!
Nhưng nếu nuốt như vậy thì thật phí của trời, dùng để luyện đan thì công hiệu của nó mới được tối đa hóa!
Anh không nghĩ tới là Ninh Thiên Hùng lại cho anh một bất ngờ lớn đến vậy, trong cuốn nhật ký ông ta có ghi lại là cây nhân sâm này lấy được từ trong kiếm mộ, anh lại tưởng Ninh Thiên Hùng đã nuốt nó rồi, không ngờ rằng ông ta lại bảo quản tốt đến vậy.
Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Trần Dương không nhịn được cười lớn.
Luyện đan, luyện đan!
Trần Dương không kiềm chế nổi, liền lấy ngay dược liệu ra luyện.
Anh luyện liên tiếp hai lò, là Cố Thần Đan với Ngưng Thần Đan.
Hiệu quả của linh dược cực phẩm mấy trăm năm đúng là tuyệt diệu, người tí hon nguyên thần trong đan điền Trần Dương không chỉ khôi phục được toàn bộ, thậm chí còn lớn mạnh hơn 3 phần, cả người lộ ra những tia huyền diệu.
Người tí hon thần niệm cũng đã khôi phục hoàn toàn, không chỉ như vậy, những đường vân huyền diệu trên người cũng càng trở nên phức tạp hơn, thân thể tiến thêm một bước, lúc này anh phóng ra thần niệm, trong bán kính hàng chục kilomet không có gì qua được mắt anh.
Độ mạnh trước giờ chưa từng có, có vẻ như là đã cách Nguyên Thần trung kỳ xa hơn rồi.
Tiếp theo đây chính là tu luyện Vô Danh Kiếm Quyết.
Trong ánh mắt Trần Dương lóe lên một tia sáng, hai tay miết quyển Kiếm Quyết, người tí hon nguyên thần trong đan điền của anh cũng làm theo.
Một cảm giác huyền diệu khó giải thích xông lên đầu, phôi kiếm bên trong lá lách cũng hưởng ứng theo.
Từng đại kiếm khí huyền diệu toát ra từ bên trong phôi kiếm!
Nếu như là người bình thường chắc hẳn rất khó bắt đầu, bởi vì kiếm khí không dễ dàng ngưng kết lại như vậy.
Nhưng Trần Dương có phôi kiếm, nên dễ hơn người thường gấp trăm lần!
Sau đó, Trần Dương bắt đầu dựa vào bí quyết dẫn khí trong chương đầu tiên, để bắt đầu thu nhận đạo kiếm khí đầu tiên vào bên trong huyệt khiếu.
Cảm giác đó thật huyền diệu.
“Tạch” một tiếng, giống như đâm rách bọt khí vậy, ở trong thân thể kiếm khí mở ra một không gian rộng lớn, không gian đó cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trong khoảnh khắc kiếm khí đi vào trong huyệt khiếu, không khác nào bị đâm một nhát kiếm, cảm giác đó đau tận xương tủy, giống như bị một đạo kiếm khí quét qua, cắt thân xác vậy.
Trời!
Trần Dương cũng thấy lạnh người, thực sự đau đớn!
Lúc này mới là đạo kiếm khí thứ nhất, mà mục tiêu thấp nhất của anh là huyệt khiếu hạng 1, cũng tương đương với 99 đạo kiếm khí, trong Kiếm Quyết có ghi lại 6000 huyệt khiếu, nói cách khác thì ít nhất anh cũng phải chịu cảm giác này 600 nghìn lần sao?
Nghĩ đến đây, Trần Dương cắn răng tiếp tục!
Muốn trở thành cường giả, thật là không hề đơn giản!
Anh phải cố gắng tu luyện, sau đó phá vỡ rào cản giữa hai thế giới, đưa người thân đến đây.
“Tiếp tục đi!”
Đạo kiếm khí thứ 2 bị hút vào, huyệt khiếu như muốn sụp đổ đến nơi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...