Nhà họ Viên giăng đèn kết hoa, hoành tráng rực rỡ, trống nhạc tưng bừng.
Khách khứa đến đi không ngớt, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Đám trẻ con đến xin tiền cưới càng đếm không xuể, người hầu nhà họ Viên thậm chí phải lấy từng bao tải tiền ra, đứng ở cổng rải.
Trần Dương cảm thấy vô cùng nhục nhã, lần đầu kết hôn ở Địa Cầu phải ở rể không nói làm gì.
Phá vỡ hư không đến thế giới khác mà vẫn không thoát kiếp ở rể, đúng là quá thảm.
Quan trọng nhất là anh còn bị bắt ép.
Sau khi mặc áo cưới đỏ tươi, còn là quần áo của con gái, anh được thoa phấn nước, thậm chí còn tô son đỏ!
Sỉ nhục, đúng là nỗi sỉ nhục!
Nếu không phải vẫn chưa thích ứng được với trọng lực, linh khí, quy tắc ở đây thì anh đã chuồn đi từ lâu rồi.
Aizzz, không phải anh không muốn đi, mà là đi không nổi.
Anh đã tính qua, trọng lực ở nơi này gấp 10 lần Địa Cầu, linh khí dồi dào hơn Địa Cầu gấp nhiều lần, nhưng điều khiến anh phiền não là anh không thể hấp thụ được linh khí. Việc này khiến anh như muốn phát điên.
“Đẹp trai quá, môi đỏ răng trắng”.
Hai bà mai nhìn Trần Dương, mỉm cười khen: “Người cũng rắn chắc lắm, năm sau kiểu gì cũng cùng tiểu thư sinh được một thằng nhóc mập mạp!”
Trần Dương để mặc hai bà mai béo ú sờ soạng trên người mình, cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, một người hầu đẩy cửa thò đầu vào: “Xong chưa vậy? Giờ lành đến rồi, đừng để lão gia chờ lâu!”
“Xong rồi xong rồi, giục cái gì chứ!”
Một bà mai cúi người: “Đội khăn nữa là xong!”
Nói xong, bà ta trùm chiếc khăn đỏ tươi lên đầu Trần Dương.
Đây là rước Trần Dương vào cửa.
Sau đó, một bà mai khác cõng Trần Dương lên lưng: “Cậu chủ, giờ lành đã tới, xuất phát thôi!”
Ba người nhanh chóng đến đại sảnh.
“Ôm con gà đến đây!”
Mai quản gia vẫy tay, người hầu ôm một con gà trống sặc sỡ bước đến. Cổ con gà trống buộc chiếc túi thơm, bên trong có sinh thần bát tự của đại tiểu thư nhà họ Viên.
“Thả tôi ra”.
Trần Dương muốn giãy dụa, nhưng anh phát hiện mình không thoát được.
“Cậu chủ, nhanh thôi mà!”
Hai người hầu kèm bên cạnh anh, nhỏ giọng trấn an.
“Mau thả tôi ra, tôi…”
Còn chưa nói xong đã có người nhét luôn miếng giẻ vào miệng anh.
Trần Dương ú ớ không nói nên lời, phóng tinh thần lực ra, mọi hình ảnh trong đại sảnh cứ thế hiện lên trong đầu anh.
Lúc này, một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt uy nghiêm ngồi ở ghế trên, ông ấy chính là chủ nhà họ Viên, Viên Thiên Cương.
Mai quản gia đứng bên cạnh cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa!”
Hai người hầu ấn Trần Dương xuống bái, không ngờ người bái đường với anh lại là một con gà trống!
Cái gì?
Trần Dương vô cùng tức giận, ép anh bái đường thành thân thì cũng thôi đi, lại còn sỉ nhục anh, bắt anh bái đường với một con gà trống.
Ở Địa Cầu, anh là võ lâm chí tôn, ai dám chống lại anh?
Sau khi đến thế giới khác thì lại lưu lạc ra nông nỗi này.
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Tức giận thì tức giận, bị người hầu ép buộc, Trần Dương vẫn phải thực hiện nghi thức với một con gà trống.
Cuối cùng, Mai quản gia cao giọng hô một tiếng: “Đưa vào động phòng!”
Vừa dứt lời, hai người hầu khiêng Trần Dương đang vô cùng bất mãn vào động phòng!
Xong rồi, lẽ nào hôm nay mình không thoát khỏi bàn tay ma quỷ?
Lúc trước ở trên sàn đấu, anh cách giọng nói kia quá xa, nên không nhìn rõ diện mạo của người lên tiếng.
Nhưng nghe giọng nói thô kệch đó thì chắc chắn là một người tướng mạo xấu xí.
Cả vẻ mặt mỉa mai của mọi người xung quanh và những tiếng xì xào bàn tán anh cũng nghe thấy rõ ràng.
Đẩy cửa vào phòng, Trần Dương bị hai tên người hầu ném lên giường, sau đó rời đi.
Trần Dương phóng suy nghĩ ra, bao bọc toàn thân, muốn thử xem có thể đưa bản thân rời khỏi đây không.
Nhưng điều khiến anh tuyệt vọng là anh không thể làm được, sức mạnh tinh thần của anh bị tổn thương quá nặng nề.
Từ phạm vi trăm kilomet vuông ở Địa Cầu, đến phạm vi mười mét vuông hiện giờ, cách nhau trăm nghìn lần.
“Tại sao lại không hấp thụ được linh khí nhỉ?”
Trần Dương có thể cảm nhận được linh khí lượn lờ quanh người, nhưng anh không thể hấp thụ được, cảm giác này giống như rơi vào kho báu nhưng lại tay không trở về.
Chắc chắn là có nguyên nhân, chỉ là anh chưa biết thôi.
Đúng lúc Trần Dương đang trầm tư suy nghĩ, trong khuê phòng cách đó không xa, nha hoàn Ngọc Khiết nói: “Tiểu… tiểu thư, đến lúc qua đó rồi, nếu không lão gia biết được lại nổi trận lôi đình”.
Thực ra cô ta cũng không hiểu được những việc làm của đại tiểu thư, rõ ràng xinh đẹp như tiên, nhưng lại giả trang thành một cô gái thô kệch xấu xí.
Cũng không biết tại sao tiểu thư lại vừa ý một tên hòa thượng, tuy tên hòa thượng này cũng đẹp trai, nhưng chẳng phải đại tiểu thư thích đại anh hùng, đại hào kiệt sao?
“Đừng sốt ruột, trời tối thì tính!”
Viên Tuyết Phi làm ổ trên giường, tay cầm một cuốn Thần Ma Ngoại Truyện đọc, ánh mắt bình tĩnh, cứ như hôn lễ hôm nay không có bất cứ liên quan gì đến cô ấy cả.
Ngọc Khiết hiểu tính của tiểu thư nhà mình, cũng không thúc giục nữa, chỉ đứng bên cạnh lo lắng suông.
“Nếu em không chờ được nữa thì qua đó trước đi, đừng làm phiền chị!”
Viên Tuyết Phi lãnh đạm lên tiếng.
“Tiểu thư… em…”
Ngọc Khiết vẻ mặt tủi hờn.
“Ra ngoài!”
“Vâng!”
Ngọc Khiết lau nước mắt, bước ra ngoài.
Chờ cô ta rời khỏi, Viên Tuyết Phi thầm thở dài.
…
Trần Dương chờ ở trong phòng đến tối, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào.
Lúc băng qua hư không, anh cũng không biết đã mất bao lâu, dù sao đã mấy năm không cần ăn uống, bây giờ anh đột nhiên cảm thấy đói khát chưa từng có.
Cũng may trong phòng có không ít đồ ăn, Trần Dương dùng suy nghĩ kẹp lấy chiếc bánh ngọt, thử nhích nó lại gần.
Ấy thế mà thành công thật.
Cả chiếc khăn trùm đầu cũng bị anh giật xuống.
Đói quá, Trần Dương cảm giác từng tế bào trên người anh đang kêu gào.
Hết miếng này đến miếng khác vào bụng mà vẫn không thể đẩy lùi cơn đói. Sau khi đột phá cảnh giới Siêu Thoát, đồ ăn cần thiết của Trần Dương phải là những thứ mang theo linh khí, hoặc là thật nhiều dinh dưỡng.
Trên bàn còn mấy món ăn, trong đó có mấy món còn tòa ra linh khí đầy hấp dẫn.
Ăn, nhất định phải ăn chúng.
Đồ ăn đầy bàn nhanh chóng bị anh quét sạch, cảm giác đói mới dần bớt, nhưng anh vẫn thấy đói.
Trần Dương đoán những món ăn chứa linh khí này hẳn là loại linh thực nào đó, đáng tiếc số lượng quá ít, nếu thêm 20 phần nữa thì may ra mới ăn no được một nửa.
Khả năng tiêu hóa mạnh mẽ giúp tiêu hóa số bánh ngọt và đồ ăn Trần Dương vừa ăn thành dinh dưỡng cần thiết.
Cảm giác đói cồn cào giờ mới đỡ hơn chút.
Anh bắt đầu hấp thu được từng chút một linh khí, tuy chẳng thấm tháp vào đâu so với kinh mạch đã khô kiệt, nhưng cũng khiến Trần Dương mừng phát điên.
Anh không thể hấp thu linh khí lượn lờ ở không trung, nhưng có thể hấp thu thông qua ăn uống.
Cùng với linh khí tràn vào cơ thể, Trần Dương đã có thể nhúc nhích ngón tay.
“Tốt quá!”
Trần Dương mừng rỡ, chỉ cần có thể khôi phục khả năng hoạt động thì sớm muộn gì anh cũng có thể thích ứng với trời đất này, cũng có thể rời khỏi nơi đây.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Trần Dương có giác quan vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra đây là con gái.
Anh vội vàng dùng suy nghĩ đội khăn trùm đầu lên, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào đại tiểu thư nhà họ Viên đến?”
Cửa phòng mở ra, tiếng bước chân ngày càng đến gần, cuối cùng dừng cách anh không xa.
Trần Dương hít mũi, một mùi thơm nhè nhẹ lan đến, vô cùng dễ chịu.
Anh không phóng suy nghĩ ra, vì anh sợ nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nào đó.
Người kia hình như suy nghĩ một lát, rồi mới lại nhấc chân bước đến, cuối cùng đứng trước mặt Trần Dương.
Trần Dương cúi đầu, ánh nến chập chờn, kéo dài cái bóng của người kia.
Đồng thời mùi thơm cũng càng nồng nàn hơn.
Đột nhiên, một bàn tay giơ ra lật khăn trùm đầu lên.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn, lập tức giật nảy người.
Trước mặt anh là một cô gái mày rậm mắt to, còn có râu rậm rạp.
Đúng vậy, chính là một cô gái!
Cô ấy để tóc dài, trên búi tóc còn cài một chiếc trâm ngọc rất đẹp, mặc váy dài màu trắng thuần, trước ngực phồng lên.
Nhưng vòng eo của cô ấy còn to hơn cả của Trần Dương, cánh tay cũng to hơn cả bắp đùi anh.
Cô ấy nhếch miệng cười với Trần Dương, để lộ chiếc răng vàng khè: “Phu quân, xin lỗi đã để anh chờ lâu!”
Oẹ!
Trần Dương chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, không nhịn được nữa, cúi đầu nôn thốc nôn tháo.
Cũng may khả năng tiêu hóa của anh tốt, những thứ vừa ăn đã tiêu hóa hết thành dinh dưỡng, ngoài ít dịch axit thì chẳng nôn được gì.
“Anh có ý gì vậy?”
Viên đại tiểu thư biến sắc, bàn tay thô ngắn đặt lên vai Trần Dương: “Anh thấy ghê tởm tôi sao?”
“Đại ca… có gì từ từ nói”.
Trần Dương nổi hết da gà toàn thân: “Đừng động tay động chân!”
“Anh gọi ai là đại ca?”
Viên đại tiểu thư giọng nói lạnh lùng, sáp lại gần nói: “Tôi là nương tử của anh, gọi tôi là nương tử!”
Trên đời này sao lại có mụ đàn bà buồn nôn như vậy chứ? Trần Dương chỉ muốn tìm khe nứt để chui vào, anh không muốn đối mặt với hiện thực.
“Tôi xin cô đấy, hãy để tôi đi đi, tôi chỉ đi ngang qua thật mà”.
Trần Dương cố nén cảm giác buồn nôn nói.
“Đi qua thôi mà đè bẹp đại thiếu gia nhà họ Địch sao? Thế tại sao anh lại từ trên trời rơi xuống? Tại sao lúc Mai quản gia tuyên bố anh không rời đi?”
Cô ấy hỏi liền ba câu, khiến Trần Dương cũng ngu người.
Anh không thể nói anh vừa băng qua hư không từ Địa Cầu đến thế giới này được, cũng không thể nói anh bị thế giới này áp chế, đi không nổi mà động đậy cũng không xong được.
Đây là bí mật lớn nhất của anh, anh không thể nói với ai ở thế giới xa lạ này, nếu không rất có thể sẽ gặp họa.
Viên Tuyết Phi lạnh lùng nhìn anh, nói: “Nói đi nói lại thì vẫn là tham sự giàu sang của nhà họ Viên tôi, tôi biết ngay đám đàn ông các người chẳng có ai tốt đẹp mà”.
“Tôi đã bảo là tôi chỉ đi ngang qua thật mà”.
Trần Dương cười khổ, nói: “Đến cô là ai tôi cũng không biết thì tôi thèm thuồng cái gì chứ?”
“Giả dối, tất cả đều là giả dối, anh lại giở chiêu lạt mềm buộc chặt chứ gì!”
Viên Tuyết Phi nói: “Tôi không chê bai anh là hòa thượng, anh còn chê bai tôi xấu xí?”
Lẽ nào đầu trọc thì là hòa thượng sao?
Trần Dương hít sâu một hơi, nói: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là hòa thượng, tôi đã có gia đình, còn có cả con nữa!”
“Tôi đi qua đây chỉ là trùng hợp, tôi thực sự không muốn làm rể nhà cô”.
Viên Tuyết Phi nhìn anh chằm chằm, muốn nhìn ra manh mối trên mặt anh, nhưng cô ấy phát hiện Trần Dương vô cùng điềm tĩnh, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.
“Thảo nào người ta bảo hòa thượng da mặt dày, hôm nay tôi cũng coi như được chứng kiến”.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng ham muốn sắc đẹp của tôi nhưng vẫn nói dối không chớp mắt, không dám thừa nhận”.
“Muốn đi sao? Anh nằm mơ đi! Tôi sẽ không để anh đi đâu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...