Long Tế Chí Tôn

Ba người nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Mong cậu Trần chỉ dạy”.

Trần Dương gật đầu một cái: “Lão Chu, tôi đề nghị anh chia làm phân khúc là cấp cao và cấp thấp để làm, bởi vì hiện tại khách sạn Vương Triều đã trở thành thương hiệu của chúng ta, Tây Xuyên Nhân Gia làm cũng ổn, nhưng tầm ảnh hưởng còn quá chậm. Trong thời đại này, chậm là chết, tôi cho anh thời gian 2 tháng để mở thêm một chi nhánh Tây Xuyên Nhân Gia nữa ở Tây Xuyên. Hai tháng sau, sẽ mở thêm một khách sạn Vương Triều ở thành phố Đông Nam. Còn mặt bằng, thì anh không cần lo lắng, anh chỉ cần bỏ tiền ra là được”.

“Lão Triệu, ông về nghiên cứu cho tôi một sản phẩm rượu, mà bắt đầu từ bia trước đi, nên đi đến những xưởng rượu có tiếng để tìm người. Còn nữa style của quán bar có vẻ đơn điệu quá, nên ông có thể tham khảo để cải thiện sao cho trông bắt mắt hơn, mỗi quán bar đều cần theo những chủ đề nhất định. Hiện giờ thị trường Tây Xuyên đang bão hòa, vậy nên ông sẽ cùng lão Chu mở rộng đến thành phố Đông Nam, còn những chuyện khác không cần lo”.

“Cuối cùng là lão Lưu, vấn đề của ông tương đối lớn, nếu tôi đoán không nhầm, dạo gần đây ông có đầu tư xây dựng một dự án tên là phủ Ngự Thiên Hoa, trước tiên phải nâng cấp các công trình phụ trợ, nhằm tăng độ hài lòng của khách hàng lên, tạo nên một hệ sinh thái trong đó. Nhà trẻ, siêu thị, bệnh viện đều nhất định phải có. Chờ sau khi hoàn thành dự án này xong, thì sẽ mở rộng ra thành phố Đông Nam giống như lão Chu, bước tiếp theo chúng ta sẽ kinh doanh tòa nhà, điểm này chúng ta có thể tham khảo Bích Quế Viên của Vạn Đạt”.

Trần Dương nói nhiều nhưng vậy, nhưng ý tựu chung là các người không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần bỏ tiền ra là được.

Sau khi ba người nghe được ý kiến của Trần Dương, ai nấy đều vui ra mặt, sao bọn họ không hiểu được tính khí của anh kia chứ.

Nếu anh nói như vậy, thì tức là có thể làm được.

Lúc này, cả ba không khỏi kích động.

Làm gì có công ty nào không muốn làm ăn lớn kia chứ?

Thực ra, gần nửa năm qua, việc làm ăn của bọn họ dần đi vào chỗ bí, nhưng không có được sự hậu thuẫn phía sau, nên lực bất tòng tâm.

“Cậu Trần, còn tôi thì sao?”, Trương Lệ Nhân sốt ruột nói.

“Tôi nghe nói công ty của Lệ Nhân dạo gần đây định tiến vào mảng quần áo, và trang sức đá quý đúng không?”

“Đúng vậy ạ, hiện bên mảng mỹ phẩm chúng tôi đã có được thành công nhất định rồi”, Trương Lệ Nhân tự tin nói.

“Thành công?”

Trần Dương cười nhạt: “Ngu dốt, trong mắt tôi, những thành công hiện có của tập đoàn Lệ Nhân không đáng để nhắc tới”.

“Tập đoàn Lệ Nhân khá có tiếng trong nước, tuy nhiên ngay đến cả trong khu vực Đông Nam Á sức ảnh hưởng vẫn còn nhỏ, huống chi là thị trường Âu Mễ? Ngay cả tiềm lực của thị trường mỹ phẩm còn chưa khai thác được triệt để, vậy mà đã muốn chen chân sang ngành nghề khác. Cô có biết là ngành gì cũng muốn làm, kiểu đó dễ thất bại lắm không?”

“Nhưng mà cậu Trần, chẳng phải vừa rồi cậu còn nói là sức ảnh hưởng của lão Chu còn chậm hay sao, sao giờ lại nói với tôi những lời như thế”.

Trương Lệ Nhân không hiểu nổi, cô ta muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Trần Dương, cô ta nghĩ mình làm như vậy đã là quá đầy đủ, đáng ra phải nhận được sự khen ngợi mới đúng.

Nhưng thật không ngờ, Trần Dương còn chẳng thèm nhắc đến, khiến Trương Lệ Nhân khó lòng chấp nhận.

“Ấm ức lắm sao? Tôi nói vậy khiến cô không vui à?”


Trần Dương nói tiếp: “Hiện giờ tập đoàn Trương Lệ đã lọt top 3 trong nước, nhưng để so sánh với các nước khác trên thế giới, thì cũng chưa là cái gì. Đương nhiên, cô muốn tạo ra một thương hiệu thời trang riêng, hay là đồ trang sức riêng thì cũng vậy, nó cũng nằm trong tính toán của tôi, nhưng cái này vẫn phải từ từ, đợi đến khi toàn thế giới đều biết đến nhãn hiệu mỹ phẩm Thiên Tư của tập đoàn Lệ Nhân, thì lúc đó cô muốn nhảy sang ngành nào cũng được”.

“Nhưng cậu Trần, hiện giờ ngành mỹ phẩm đang cạnh tranh khốc liệt như vậy, ngoài nhãn hiệu Thiên Tư có sức cạnh tranh ra, thì những nhãn hiệu mỹ phẩm khác lại chưa được chào đón lắm”.

“Trước không có, nhưng bây giờ có!”

Trần Dương cười một tiếng nói: “Hiện giờ tôi có công thức điều chế ra một số loại kem dưỡng, từ kem trị nám, xóa mờ nếp nhăn, dưỡng da tôi đều có. Ngoài ra tôi còn có bài thuốc uống, nếu dùng lâu dài, sẽ giúp bổ thận tráng dương. Còn về hiệu quả thì mọi người yên tâm, không gì có thể so sánh được”.

Không có gì có thể so sánh được sao?

Tự tin đến vậy cơ!

Trương Lệ Nhân ngây người ra, Triệu Hà Cầu thấy vậy nói: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn cậu Trần đi!”

Lúc này, Trương Lệ Nhân như bừng tỉnh, mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu trần, cảm ơn cậu Trần!”

“Cô đừng vui mừng sớm quá, những bài thuốc này đều cần đến một số dược liệu quý hiếm, mà không mua được ở hiệu thuốc. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết vấn đề nguyên liệu!”

Trần Dương suy nghĩ một lát, bên trong núi Thập Vạn có nhiều kỳ hoa dị thảo, dược liệu cũng vô cùng nhiều, nếu như vậy, thì coi như Ngũ Độc Giáo có thêm một con đường phát tài rồi.

“Tôi tin tưởng cậu Trần!”

Trương Lệ Nhân không hề nghi ngờ lời Trần Dương dù chỉ một chút, nếu anh nói là hiệu quả nhất, thì chắc chắn sẽ như vậy.

“Cậu Trần, còn tôi nữa!”, Thạch Lỗi mặt đầy mong đợi nhìn Trần Dương.

“Thạch Lỗi, hiện tại pin năng lượng mới của chúng ta đứng thứ bao nhiêu?”

Thạch Lỗi trả lời: “Top 10!”

“Chưa được, tôi muốn phải đứng số 1, đến khi nào đứng đầu, thì chúng ta bắt tay vào chế tạo xe. Trong tương lai xe chạy bằng nguyên liệu mới sẽ trở thành xu thế. Về chuyện này, ông có thể hợp tác cùng công ty của Tiểu Kiệt, thành lập ra một công ty con!”

Vừa nói anh vừa quay sang nhìn Đinh Kiệt, nói: “Tiểu Kiệt, sau này nhất định phải phối hợp cho tốt, dù sao cũng là người một nhà, nếu như có thể làm tốt, sau đó phát triển được các dòng xe sử dụng nguyên liệu mới, thì công ty kỹ thuật Liệt Dương cũng sẽ có cổ phần”.

“Dạ, anh Dương!”, Đinh Kiệt gật đầu một cái, dù sao đều là công ty của Trần Dương cả, nên anh nói sao thì là như vậy.

Quan trọng là, Trần Dương cũng rất nhạy bén với việc phán đoán thị trường, công ty kỹ thuật Liệt Dương có được ngày hôm nay, đều là nhờ đi theo phương hướng kế hoạch mà ban đầu Trần Dương định ra.

Tô Diệu lặng nhìn Trần Dương, vẻ đàn ông khi ngồi trước các vị lão đại, cùng với sự tự tin toát ra trên người anh, thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.


Thì ra, người đàn ông của cô, âm thầm gây dựng lên một sự nghiệp lớn như vậy.

Ngay cả cô cũng thầm cảm thấy ngưỡng mộ.

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Trần Dương nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi”.

“Cậu Trần, để tôi đưa cậu về”.

“Để tôi”.

“Để tôi đi”.

“Mọi người đừng tranh nhau nữa…”

Nhìn thấy đám người nháo nhác tranh nhau, Trần Dương nhức đầu xua tay nói: “Không cần đâu tôi tự về được, không cần mọi người đưa về đâu”.

Trần Dương kéo Tô Diệu, không nói thêm lời nào rời đi.

Còn về việc ban nãy uống rượu, thì anh chỉ cần vận chân khí một chút thì toàn bộ hơi rượu đều biến mất.

Nửa tiếng sau, hai người về đến nhà.

Vừa bật đèn lên, thì họ nhìn thấy Đường Tĩnh đang ngồi trên ghế sofa không nói năng gì.

Tô Diệu kinh ngạc nói: “Mẹ, muộn như này rồi, sao mẹ còn chưa đi nghỉ?”

“Muộn như này mới về, đi đâu vậy?”

“Bọn con có đi đâu đâu, đến tham gia bữa tiệc của một người bạn ý mà”.

“Bữa tiệc sao?”

Đường Tĩnh cười lạnh một tiếng, nói: “Bữa tiệc ở khách sạn Vương Triều đúng không?”

Bà ta vừa dứt lời, Trần Dương và Tô Diệu chợt đứng hình.

Mẹ vợ mình sao lại biết chuyện này?


Không lẽ bà ta đã biết?!

“Mẹ, mẹ nói gì vậy…”

“Còn định lừa mẹ sao?”, Đường Tĩnh đứng lên nói: “Con mau nói xem, có phải con lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu không?”

Quả nhiên, Trần Dương thầm nghĩ, bà ta đã biết chuyện này rồi.

“Trần Dương, ngay cả cậu cũng lừa tôi đúng không?”

“Mẹ, con không lừa mẹ mà”, Trần Dương cười khổ một tiếng, nói: “Con đã nói là Tô Diệu làm tổng giám đốc một công ty, do mẹ không hỏi con công ty đó tên gì, nên con không nói thôi”.

“Cậu…”

“Được rồi, mẹ à, mẹ đừng trách Trần Dương nữa, là con không cho anh ấy nói”, Tô Diệu vội vàng ngồi bên cạnh bà ta, giải thích: “Con không nói cho mẹ biết, là vì sợ mẹ sẽ sốc”.

Trong lòng Đường Tĩnh vẫn cảm thấy không vui, con gái bà ta lên tàm tổng giám đốc Huyễn Ngu, vậy mà bà ta lại là người biết cuối cùng.

“Thôi nào, mẹ, mẹ đừng tức giận nữa”.

“Mẹ, thật ra thì bọn con muốn tạo cho mẹ một sự bất ngờ”, Trần Dương nói: “Đây không phải là chuyện vui hay sao?”

Đường Tĩnh nghe thấy cũng đúng, con gái bà ta giờ đã là tổng giám đốc Huyễn Ngu.

Đúng là một chuyện vui.

Nghĩ lại, từ lúc trở về từ chỗ mấy bà bạn thân, bà ta đã nhận được mười mấy cuộc điện thoại.

Ai nấy đều khen bà ta dạy con gái giỏi, có phúc.

Chuyện này khiến bà ta nở mày nở mặt.

“Được rồi, bây giờ con đã là tổng giám đốc, mẹ cũng không thể động một tiếng mà mắng con được”, vừa nói trên mặt Đường Tĩnh vừa lộ ra nụ cười: “Diệu Diệu, con nói cho mẹ biết đi, sao con lại trở thành tổng giám đốc Huyễn Ngu, có phải là tổng giám đốc trước đó năng lực kém, nên đã bị con đẩy ra khỏi ghế không?”

“Mẹ…”

Nghe thấy vậy Tô Diệu đỏ mặt.

“Sao mà phải ngại, con gái mẹ giỏi giang quá mà”, Đường Tĩnh không giấu nổi nỗi vui mừng nên đăng một dòng trạng thái, kết quả là phía dưới hàng loạt bình luận đều khen Tô Diệu.

Khiến bà ta vui như bắt được vàng.

“À, đúng rồi, Trần Dương, Diệu Diệu hiện giờ đã là tổng giám đốc Huyễn Ngu rồi, sau này cậu đi ra ngoài phải chú ý hình tượng một chút, không được làm mất mặt con bé. Còn nữa, chắc chắn áp lực công việc ở Huyễn Ngu sẽ rất lớn, sau này cậu có nấu ăn thì nhớ phải chú ý đến cân bằng dinh dưỡng”.

“Dạ, con biết rồi mẹ!”, Trần Dương gật đầu một cái.


“Mẹ à, thật ra thì…”

“Vợ à, thôi không sao!”

Tô Diệu lắc đầu một cái, có một số việc không nên giấu, vì sớm muộn gì cũng phải nói, nên cô không muốn giấu bà ta thêm nữa.

“Mẹ à, thật ra thì Trần Dương, anh ấy… chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu!”

Cái gì?

Con nói cái gì?

Trần Dương chính là tổng giám đốc tiền nhiệm sao?

Nghe vậy Đường Tĩnh liền ngây ra.

Chuyện… chuyện này sao có thể?

Bà ta nhìn Trần Dương thật kỹ, nói: “Con gái ngoan, con đừng lừa mẹ, con nhìn nó đi, không có nổi một tẹo khí chất nào, thì làm sao có thể là tổng giám đốc được kia chứ?”

Trần Dương nhìn Tô Diệu, giống như muốn nói: Em xem, anh biết sẽ như vậy mà.

Tô Diệu nói: “Mẹ, con nói thật mà, Trần Dương chính là ông chủ của Huyễn Ngu”.

“Mẹ đừng vội không tin, mẹ còn nhớ chuyện bà nội kêu chúng ta đến hợp tác với Huyễn Ngu hay không? Khi đó Tô Hải và Tô Ngọc đều bị hất cẳng, vì tập đoàn Huyễn Ngu đã chỉ định là để con phụ trách việc này, mẹ không cảm thấy kì lạ sao?”

“Thì bọn họ nói là do tổng giám đốc Huyễn Ngu… thích con đúng không?”

Nghe thấy vậy Trần Dương không nhịn nổi cười phá lên.

Tô Diệu càng thấy khó xử: “Thôi được, vậy mẹ còn nhớ chuyện trước đây Ngụy Minh Đông tặng con Thiên Không Chi Thành chứ? Thực ra sợi dây chuyền đó là của Trần Dương tặng con”.

“Còn lần trước trước nữa, lúc mà mẹ tham gia bữa tiệc với bạn học ấy, không phải Trần Dương đã đưa cho mẹ một sợ dây chuyền hơn 20 triệu sao, mẹ còn nhớ không?”

“Nếu mẹ không nhớ nữa thì, à, còn chuyện tổng giám đốc của công ty Liệt Dương nhượng lại cổ phần của nhà họ Tô cho con, chắc mẹ nhớ?”

Đường Tĩnh gật đầu nói: “Ý con là, số cổ phần đó đều là do Trần Dương mua lại?”

Tô Diệu nói: “Đúng vậy! Nếu không lấy đâu ra có người không cần gì mà giao hết cổ phần lại cho con chứ? Cho dù con có đẹp, nhưng cũng không đáng ngần đó tiền”.

Thật ra thì trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng áy náy, Trần Dương làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà bà ta vẫn hiểu lầm anh, không tin anh, quả là không nên như vậy.

“Vậy còn chuyện nó trộm đồ lót nữ bị bắt thì sao?”, Đường Tĩnh cười lạnh nói: “Nếu như nó có nhiều tiền như vậy, thì tại sao phải đi ăn trộm đồ lót chứ?”

Trần Dương cười khổ nói: “Mẹ, chuyện này thực ra là hiểu lầm, con và đội trưởng Vu Lan là bạn, cô ấy nhờ con giúp điều tra một vụ án, nên con mới vào tù, nếu như mẹ không tin có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui