Trong phòng khách nhà họ Trần.
Thanh Uyển và Phương Di đem theo mấy chục đệ tử phái Nga My đến nói chuyện với đám người nhà họ Trần.
“Mau giao Trần Nguyên ra đây”, Thanh Uyển sư thái nghiêm nghị quát.
“Thanh Uyển sư thái, sao lại muốn gây chiến vậy hả”.
Lúc này, Trần Thiên Tông đem theo đám người Trần Toàn đi ra từ trong hậu đường.
“Ông Trần”, Thanh Uyển sư thái sư thái cố nén cơn giận nói: “Con em nhà họ Trần các người nửa đêm nửa hôm xông vào sân sau, lén lút hẹn hò với đệ tử phái Nga My chúng tôi, làm hỏng sự trong sạch của nó, tôi cần có câu trả lời thích đáng cho chuyện này”.
“Chuyện này sao…”
Trần Thiên Tông vốn đang định lên tiếng, thì Lương Khiết đứng ra nói: “Thanh Uyển sư thái, sư thái nói vậy tôi nghe thấy không lọt tai cho lắm”.
“Cái gì mà xông vào sân sau?”, Lương Khiết cười lạnh một tiếng nói: “Đây là địa bàn nhà họ Trần chúng tôi, khi ông cụ còn sống, nể tình nghĩa giữa phái Nga My và phái Võ Đang, nên ông đã cho các người đến đây ở tạm. Vậy mà các người dám đối xử lại với nhà chúng tôi như vậy sao?”
“Đây chính là đạo nghĩa giang hồ của phái Nga My các người à? Hôm nay coi như tôi được mở rộng tầm mắt rồi. Đã xông vào nhà người ta lại còn thốt ra những lời nhục mạ, dám hỏi sư thái nghĩ mình là chủ ở đây à? Hay là quý phái định cướp luôn chỗ này?”
“Đúng là một con đàn bà miệng lưỡi xảo quyệt”.
Thanh Uyển sư thái cũng không phải người dễ bị bắt nạt, cô ta kéo Tiểu Phượng ra ngoài, kéo rách ống tay áo nói: “Đây chính là đứa nghiệt đồ phái chúng tôi, chính nó đã tằng tịu với người nhà họ Trần các người, nó không còn trinh nguyên nữa. Tuy rằng phái Nga My chúng tôi tâm hồn thanh tịnh, không muốn đấu đá, nhưng lại rất coi trọng trinh tiết của đệ tử. Thủ Cung Sa trên tay cô ta đã không còn nữa, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất”.
“Ai chẳng biết, đệ tử phái Nga My chúng tôi luôn giữ trinh tiết, nếu như thích, thì phải đến cầu hôn, rồi cưới hỏi đàng hoàng. Còn nếu ngấm ngầm lét lút sau lưng thì có khác nào đám dâm tặc vô liêm sỉ?”, Thanh Uyển sư thái quát lên: “Mau giao Trần Nguyên ra đây, tôi cần có câu giải thích. Làm ô nhục trinh tiết của đệ tử phái Nga My, còn dụ đệ tử chúng tôi bắt trộm con gái của cô Mục, đây là chuyện mà người nhà họ Trần có thể làm ra hay sao?”
“Thanh Uyển sư thái, tôi kính trọng cô vì cô là bậc chức cao vọng trọng, cũng đã nhường hết lần này đến lần khác rồi, còn Mục Tư Tư là con dâu nhà họ Trần chúng tôi, cô xen vào làm gì?”, Lương Khiết trở mặt nói.
“Đệ từ phải Nga My luôn hành hiệp trượng nghĩa, không thể để mặc khi thấy chuyện bất bình, nếu không thì cây kiếm Thanh Phong 3 thước của tôi đâu có tác dụng gì?”
“Chị dâu, các người thật không còn chút lương tâm nào sao”
Lúc này, Mục Tư Tư đi ra từ phía sau đám đệ tử phái Nga My, cô ta vừa sinh con, nên giờ cũng đâu còn nhiều sức lực.
Nhưng vì để lấy lại sự công bằng cho bản thân, nên cô ta đã cắn răng đi tới.
“Nếu lúc Tiểu Lỗi quay về mà biết được các người đối xử với tôi như vậy, thì anh ấy sẽ đối mặt với các người ra sao”.
Vừa dứt lời, đám người nhà họ Trần cười rộ lên.
“Cô đừng đùa nữa, Tiểu Lỗi đã chết rồi, anh ta không quay trở lại nữa đâu”.
“Đừng có mơ, Tiểu Lỗi chết rồi, cô tỉnh lại đi”.
Nghe đám người kia cười nhạo, sắc mặt Mục Tư Tư trắng bệch, đứa bé cũng bật khóc.
“Cô Mục, cô lui xuống trước đi, chuyện này nếu bọn họ không giải thích rõ ràng, thì đừng trách tôi ra tay.”
Vừa nói Thanh Uyển sư thái vừa xoay một cái, một thanh bảo kiếm xuất hiện trong tay cô ta.
“Thanh Uyển sư thái, sư thái muốn làm gì?”, Lương Khiết cắn răng, lùi về phía sau theo phản xạ tự nhiên.
“Sư thái, từ từ nói chuyện nào!”
Thấy chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng, Trần Thiên Tông liền đứng ra nói: “Con dâu tôi không khéo ăn khéo nói, xin sư thái đừng để bụng”.
“Chuyện này là lỗi của nhà họ Trần chúng tôi, tôi xin thay mặt Trần Nguyên xin lỗi sư thái”.
Nghe Trần Thiên Tông nói vậy, Thanh Uyển sư thái cũng nguôi đi một chút.
Trần Thiên Tông còn biết phân rõ trắng đen, chứng tỏ nhà họ Trần còn cứu được.
Tuy nhiên, nghe Trần Thiên Tông nói vậy, những người khác trong nhà họ Trần có vẻ không phục.
“Trưởng tộc, chúng ta không sai, tại sao phải xin lỗi”.
“Đúng vậy, đây là chuyện nhà họ Trần, bọn họ dựa vào cái gì mà xía vô chứ?”
“Không cần xin lỗi, chúng tôi không phục!”
“Tất cả các người câm miệng lại cho tôi!”, Trần Thiên Tông nghiêm nghị quát: “Chuyện này là do Trần Nguyên sai, không thể chối cãi. Người đâu, gọi Trần Nguyên ra đây”.
“Trưởng tộc…”
“Còn ngây ra đó à, đi mau!”
Tên đệ tử nhà họ Trần vừa tức vừa bực, không hiểu vì sao trưởng tộc lại phải hạ mình như vậy, tại sao là đàn ông lại phải đi cúi đầu trước phụ nữ.
Nhưng vì vẫn còn e ngại địa vị của Trần Thiên Tông, nên hắn không còn cách nào khác đành phải đi gọi Trần Nguyên.
Rất nhanh, Trần Nguyên cũng theo sau đi ra, có thể thấy ánh mắt vô cùng hoảng sợ của hắn.
“Nghiệt chướng, mau quỳ xuống xin lỗi sư thái đi!”
“Trưởng tộc, con…”
“Mau quỳ xuống!”, Trần Thiên Tông đá một phát lên đùi hắn.
Uỵch.
Trần Nguyên liền quỳ xuống đất: “Sư thái, tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, xin sư thái tha thứ”.
“Thanh Uyển sư thái, người đời có câu, thà phá mười ngôi chùa, chứ không phá một cuộc hôn nhân. Hai đứa trẻ này cũng là vì thích nhau nên mới làm ra những chuyện như thế”.
“Hay là xin sư thái nương tay, để hai đứa nó có thể kết thành đôi lứa, tác hợp cho hai đứa nó, sư thái thấy sao?”
“Chuyện…”
Thanh Uyển sư thái băn khoăn.
“Sư thái yên tâm, về lễ nghi chúng tôi sẽ không để thiếu dù chỉ một phần, nhà họ Trần chúng tôi nhất định sẽ tổ chức cưới hỏi đàng hoàng, không để đệ tử của sư thái phải chịu ấm ức”, Trần Thiên Tông cười một tiếng nói: “Quan hệ giữa nhà họ Trần chúng tôi và đệ tử phái Nga My trước giờ rất tốt, thực sự không nên vì chuyện này mà mất đi hòa khí”.
“Tôi nghĩ, chắc sư thái cũng nghĩ như vậy chứ?”
“Phương Di…”
Thanh Uyển nhìn về phía Phương đi, màn phản đòn này của Trần Thiên Tông này quả thật lợi hại, ép cô ta vào thế khó.
“Trưởng tộc Trần nói có lý”.
Phương Di đứng ra nói: “Có điều, chuyện gì cũng phải từ từ, có trên có dưới. Đầu tiên là chuyện Trần Nguyên làm ô nhục đệ tử chúng tôi, sau đó là chuyện cậu ta xin lỗi. Ông có thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu ta không? Cậu ta căn bản không muốn lấy Tiểu Phượng, chúng ta thân làm bề trên, sao có thể chống mắt lên nhìn đệ tử của mình nhảy vào đống lửa được?”
“Thêm vào đó, cậu ta lợi dụng sự mê muội của Tiểu Phượng, dụ nó bắt cóc con gái của cô Mục, chuyện này là sự thật không thể chối bỏ, hạng người khốn nạn như vậy làm sao xứng với đệ tử phái Nga My chúng tôi?”
Một câu nói thôi mà khiến đám người nhà họ Trần im thin thít.
Còn đám đệ tử phái Nga My, thì có vẻ đang vô cùng sôi máu nhìn người nhà họ Trần.
Trần Toàn lên tiếng: “Vậy ý sư thái là không muốn hòa giải đúng không?”
Câu nói của hắn khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
“Tôi cho các người hai sự lựa chọn”.
Thanh Uyển sư thái nói: “Một là, Trần Nguyên chết để lấy lại sự trong sạch cho Tiểu Phượng. Hai là…”
“Sư thái, không cần nói nữa đâu, tôi chọn cách thứ hai!”, Trần Nguyên sợ đái ra quần, ruột gan hắn cũng rối bời, ban đầu hắn chỉ định trêu đùa đệ tử phái Nga My một chút, ai ngờ giờ có khi phải trả giá bằng cả tính mạng.
Thanh Uyển sư thái liếc nhìn đôi chân đang run bần bật của Trần Nguyên, cười lạnh nói: “Hai là, thiến, sau đó đi cùng tôi lên Nga My”.
Cái gì?
Thiến… thiến sao?
Trần Nguyên chợt sun cả vòi lại, đàn ông mà không có cái này, thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Đám người nhà họ Trần đều nghệt ra.
Chợt, khuôn mặt họ cũng trở nên tức giận.
“Thật là quá đáng, không phải muốn bức chết người hay sao?”
“Thanh Uyển sư thái, sư thái thật là quá đáng”.
“Phái Nga My lấy thế đè người, chúng tôi không phục”.
“Tiểu Phượng, em mau nói đỡ cho anh đi”, Trần Nguyên nhìn Tiểu Phượng cầu khẩn: “Anh không muốn chết đâu, anh cũng không muốn trở thành thái giám”.
Tiểu Phượng cắn chặt môi, tâm trạng vô cùng hỗn độn, rồi cô ta nhớ đến những lời Trần Nguyên đã nói với mình, nên không nhịn nổi lên tiếng: “Sư phụ, là cả hai chúng con tình nguyện, xin sư phụ tác thành cho chúng con!”
Nghe thấy vậy, đám đệ tử Nga My bối rối.
Ha ha ha…
Đệ tử nhà họ Trần ai nấy đều bật cười.
“Sư thái có nghe đệ tử mình nói gì không?”
“Cô ta đâu cần sư thái ra tay giúp đâu, cô ta chỉ muốn được ở bên cạnh Trần Nguyên thôi! ”
“Đúng là tự vả vào mặt, đau quá đi”.
Sắc mặt Phương Di thay đổi, còn sắc mặt Thanh Uyển sư thái thì tối sầm lại.
“Nghiệt chướng, mày có biết mày đang nói cái gì không?”
“Sư phụ, con biết là sư phụ muốn tốt cho con, nhưng sư phụ nghiêm khắc quá”, Tiểu Phượng cũng ra mặt nói: “Không cần biết là như thế nào, nhưng con yêu anh ấy, con muốn được ở bên cạnh anh ấy”.
“Nghiệt chướng khi sư diệt tổ này, tao còn giữ lại mày làm gì chứ!”
Thanh Uyển sư thái giơ tay lên định giáng một đòn vào đầu Tiểu Phượng.
“Đừng”.
Mặt Phương Di biến sắc, vội vã ra tay ngăn cô ta lại, nói nhỏ bên tai rằng: “Tôi biết cô rất tức giận, nhưng hôm nay chúng ta đến nói trái phải, nếu cô giết chết Tiểu Phượng, thì chỉ khiến người nhà họ Trần cười nhạo chúng ta, ngược lại chúng ta không được cái gì hết”.
“Tiểu Phượng trẻ tuổi, chưa trải sự đời, Trần Nguyên không phải là kẻ tốt lành gì, cô xem, rồi có ngày nó sẽ thấy được bộ mặt thật của cậu ta”.
Phương Di nói rất có lý, Thanh Uyển sư thái liền dừng tay, cô ta lạnh lùng nhìn Tiểu Phượng, ruột gan đau như cắt.
Đồ đệ mà cô ta đặt nhiều hy vọng vào nhất, lúc này lại phản thầy.
“Nếu như trong mắt cô đã không coi tôi là sư phụ, vậy thì thôi đi”, Thanh Uyển sư thái lạnh giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, cô không còn là đệ tử phái Nga My chúng tôi nữa, tôi cũng không cho phép cô giả danh đệ tử phái Nga My đi lừa gạt bên ngoài”.
“Cám ơn sư phụ!”
Tiểu Phượng mừng như điên, chỉ cần có thể ở với người mình yêu, thì có làm đệ tử phái Nga My hay không cô ta chả thèm quan tâm.
“Anh Nguyên, vậy là chúng ta có thể ở bên nhau rồi”, Tiểu Phượng chạy đến bên cạnh Trần Nguyên, trên mặt vẫn còn sợ hãi.
Đời người đúng là thay đổi quá nhanh, có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà xảy ra biết bao chuyện, nào là sư phụ phá vỡ chuyện của bọn họ, rồi cuối cùng lại đuổi cô ta ra khỏi giáo phái.
“Ừ ừ, đúng vậy, chúng ta có thể ở bên cạnh nhau rồi”.
Trần Nguyên trơ tráo nói.
Mẹ kiếp, dọa chết ông mày, quỳ ê hết cả mông, gãy cả đầu gối.
“Chúng ta quay về thu dọn đồ đạc thôi, đêm nay sẽ đi khỏi nhà họ Trần”, Thanh Uyển sư thái phất ống tay áo một cái, nhìn Mục Tư Tư nói: “Cô Mục, nếu như cô không ngại, thì đi theo chúng tôi nhé”.
“Đi theo sư thái sao?”
Mục Tư Tư gật đầu một cái.
“Đứng lại cho tôi!”
Đúng lúc đệ tử phái Nga My tính rời đi, Lương Khiết đứng dậy: “Các cô có thể đi, nhưng Mục Tư Tư thì không thể”.
“Mà cô đi cũng được, nhưng phải để đứa bé ở lại”.
“Đúng, để đứa bé lại”.
“Để đứa bé lại”.
Đệ tử nhà họ Trần xông đến, vây quanh bọn họ.
“Các người muốn làm gì?”
“Sư thái, chúng tôi không cản sư thái, nhưng Mục Tư Tư là người nhà họ Trần, đừng tưởng rằng võ công các người cao cường mà chúng tôi sẽ sợ”.
“Chúng tôi không sợ cô”.
“Chúng tôi không sợ!”
Lương Khiết thấy đám người kia đứng về phe mình, nên trong nháy mắt khơi dậy ngọn lửa giận.
Kẻ nào kẻ nấy nhìn Thanh Uyển sư thái với ánh mắt thù địch.
“Ha ha, cô ấy có chân, nên muốn đi đâu là chuyện của cô ấy”, Thanh Uyển sư thái vung kiếm lên.
Keng!
Một đường kiếm khí màu xanh chém ra, nền nhà trong phòng khách trong nháy mắt lưu lại một vết kiếm sâu.
“Tôi chống mắt lên xem, hôm nay ai dám cản đường”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...