Cùng lúc đó, trong phòng riêng của quán bar Muses.
Một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang gào khóc trốn sau lưng một người đàn ông.
Người đàn ông này mặt đầy thịt, vẻ mặt hung hãn.
Đặt biệt là vết sẹo trên mặt gã càng khiến gã trông cực kỳ dữ tợn.
Vài thanh niên cao to lực lưỡng đè Tô Trường Hà quỳ xuống dưới đất.
Tô Trường Hà bị đánh đập xong đã tỉnh táo hơn hẳn.
“Đại… đại ca, tôi thật sự không biết cô ta… cô ta là bạn gái anh”, Tô Trường Hà sợ hãi nói: “Nếu như tôi biết cô ta là bạn gái anh thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám động vào cô ta”.
“Hu hu… Anh Hùng, anh phải làm chủ cho em”, cô gái khóc rất đau lòng: “Ông ta động tay động chân với em, còn định cưỡng bức em, nếu không nhờ anh đến kịp thì em đã bị tên cầm thú này làm nhục rồi”.
Nghe người phụ nữ này nói, Tô Trường Hà sợ xanh mặt.
Ông ta lắc đầu liên tục: “Không, không phải như vậy, tự cô ta…”
“Bốp!”
Cẩu Hùng giáng cho Tô Trường Hà một cái tát khiến ông ta choáng váng.
Ngay sau đó, gã rít một hơi thuốc rồi ngồi xổm xuống, dụi đầu thuốc lên tay Tô Trường Hà.
“A…”
Tô Trường Hà hét lên thảm thiết.
Xèo xèo xèo!
Mu bàn tay của ông ta phỏng thành một vết sẹo to như đồng xu.
Phù!
Cẩu Hùng phà khói lên mặt Tô Trường Hà, hung dữ nói: “Ý ông là bạn gái tôi dụ dỗ ông, tự xé áo ra hả?”
“Anh Hùng, thằng cha này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hay là đánh gãy hết tay chân rồi phế luôn cái chân thứ ba của ông ta đi, anh thấy thế nào?”
Tên đàn em bên cạnh lên tiếng.
“Đúng vậy, thằng cha này, trâu già gặm cỏ non, còn muốn ăn hiếp chị dâu, đúng là chán sống rồi”.
“Phế ông ta đi! Sau đó báo cảnh sát, tống thằng cha này vào tù…”
Cái gì?
Đánh gãy chân thứ ba?
Vào tù?!
Tô Trường Hà sợ đến mức sắp mất hồn.
“Đại ca, có chuyện gì từ từ giải quyết, từ từ giải quyết!”
Ông ta khóc không ra nước mắt van nài: “Xin anh đừng phế tôi, cũng đừng báo cảnh sát”.
Cuộc đời của đàn ông không có gì khác ngoài tiền bạc và đàn bà, nếu phế chỗ đó thì sống còn ý nghĩa gì nữa.
Báo cảnh sát cũng không được, thế thì ông ta biết phải giấu cái mặt già này vào đâu?
Sau đó mọi người truyền tai nhau, ông ta đừng hòng ngẩng đầu ở nhà họ Tô.
“Không phế ông cũng được, không báo cảnh sát cũng không sao”, Cẩu Hùng cười lạnh: “Để xem ông làm thế nào”.
“Đại ca, tôi bồi thường tiền cho anh, chị dâu, chị thấy thế nào?”, Tô Trường Hà vội vàng nói: “Tôi đền mười nghìn, được không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Cẩu Hùng tối sầm.
“Mẹ nó, ông nghĩ anh Hùng của ông là ăn xin hả?”, Cẩu Hùng lạnh lùng nói: “Kéo thằng già này ra ngoài đánh thật mạnh cho tao, sau đó báo cảnh sát, kiện nó tội cố ý hiếp dâm”.
“Dạ, đại ca!”
Đám đàn em làm nóng người, ánh mắt hưng phấn.
Tô Trường Hà rùng mình, vội vã nói: “Hai mươi nghìn, hai mươi nghìn được không?”
Anh Hùng nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ kia khẽ cong môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngay sau đó, cô ta khóc gào: “Anh Hùng, em không muốn sống nữa, em đã không còn sạch sẽ nữa, em… em không muốn sống nữa”.
“Mẹ nó, giết thằng chó này nhanh lên!”
“Đại ca, đừng mà, tôi không có tiền thật mà”, mặt Tô Trường Hà như đưa đám: “Trên người tôi chỉ có bao nhiêu đây thôi”.
“Mẹ nó, ông lừa ai vậy? Ông mặc toàn hàng hiệu mà nói với tôi chỉ có hai mươi nghìn?”
“Tôi nói cho ông biết, hôm nay không có một triệu thì bọn tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!”, Cẩu Hùng nhìn Tô Trường Hà lạnh lùng nói. Nói xong, gã quát đám đàn em: “Còn ngơ ra đấy làm gì, ra tay nhanh đi!”
Mấy tên đàn em nghe Cẩu Hùng nói thì túm chặt tóc của Tô Trường Hà, kéo thẳng ông ta ra ngoài.
Tô Trường Hà cảm giác da đầu mình sắp rách đến nơi.
“Đại ca, tôi xin anh đó, có gì mình thương lượng với nhau đã”, Tô Trường Hà kêu: “Một triệu nhiều quá, tôi không có…”
“Một trăm nghìn được không, một trăm nghìn…”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi đưa tiền, tôi đưa tiền…”
Lúc Tô Trường Hà sắp bị kéo ra khỏi phòng riêng, ông ta gào lên: “Đại ca, tôi trả tiền mà, tôi trả tiền…”
Mắt của Cẩu Hùng và người phụ nữ kia lóe lên vui vẻ.
“Khoan đã, lôi ông ta đến đây”.
Cẩu Hùng nhìn Tô Trường Hà chằm chằm nói: “Nếu ông biết điều sớm thì đâu xảy ra chuyện này đúng không?”
“Ha ha…”
Tô Trường Hà cười gượng nói: “Đại ca, anh có thể trả điện thoại di động cho tôi không, tôi gọi điện thoại cho vợ tôi để bà ấy mang tiền đến”.
“Mẹ nó, bớt bày trò đi!”
“Ấy, đừng đánh!”, Cẩu Hùng nói: “Trả điện thoại cho ông ta đi, để ông ta gọi”.
Ban nãy, lúc đánh Tô Trường Hà, đám người này đã cướp hết toàn bộ những thứ đáng tiền trên người ông ta.
Bây giờ tay gã còn đeo chiếc đồng hồ Longines trị giá năm mươi nghìn, cũng là cướp từ trên người Tô Trường Hà.
Có thể đeo chiếc đồng hồ hàng chục nghìn, dùng điện thoại Porsche sang chảnh, người như vậy có thể không có tiền sao?
Cẩu Hùng không tin.
Nhận điện thoại, Tô Trường Hà bấm số gọi cho Đường Tĩnh.
Rè rè rè!
Chuông điện thoại di động đánh thức Đường Tĩnh.
Bà ta cầm điện thoại lên, vừa nhìn là tắt máy ngay, tên đáng chết này gọi điện thoại cho mình làm gì?
Xin lỗi à?
Đừng tưởng rằng chỉ cần ông ta nói vài câu là mình sẽ tha thứ.
Chẳng phải là ly hôn thôi à, ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai.
Bà ta thẳng tay cúp máy.
Không dỗ được bà đây đâu nhé!
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi…”
Đầu bên kia điện thoại, Tô Trường Hà sốt ruột đến mức trán đẫm mồ hôi, bắt máy đi mà, sao lại không bắt máy chứ!
“Ông đang chơi trò gì vậy?”, Cẩu Hùng nhíu mày nói.
“Đại ca, đợi chút, bắt máy ngay đây mà”.
Nói xong Tô Trường Hà lại gọi điện thoại.
Sau đó, Đường Tĩnh lại ngắt máy.
Vợ ơi, bắt máy nhanh lên đi mà, không bắt máy nữa là tôi tiêu đời luôn đó!
Lúc này Tô Trường Hà nôn nóng đến nỗi sắp xanh ruột luôn.
Ông ta thề, chỉ cần Đường Tĩnh bắt máy thì từ nay về sau ông ta sẽ nghe lời bà ta.
Xin ông trời phù hộ, hãy bắt máy đi mà.
Thầm cầu nguyện, Tô Trường Hà gọi cuộc thứ tư.
“Ông gọi điện thoại làm gì? Chẳng phải là muốn ly hôn sao? Tôi đã tìm được hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn rồi, ông yên tâm, mười giờ sáng mai, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ”.
Vừa bắt máy, Đường Tĩnh đã nói liên hồi vào điện thoại.
“Vợ ơi, mau… mau tới cứu tôi với!”, Tô Trường Hà nghe giọng của Đường Tĩnh, chẳng khác nào nghe được tiếng trời.
“Cái gì? Chồng, ông đang ở đâu vậy? Bây giờ ông đang ở đâu?”
Nghe giọng nói gấp gáp của Tô Trường Hà, Đường Tĩnh cũng hoảng hốt. Ban nãy bà ta chỉ nói những lời giận dỗi thôi, bây giờ nghe Tô Trường Hà nói ông ta đang gặp nguy hiểm thì lòng bà ta cũng lo lắng hẳn lên.
“Vợ, bây giờ bà đến quán bar Muses ngay đi, nhớ mang thẻ ngân hàng đến”, Tô Trường Hà nói: “Hơn nữa tuyệt đối không được để Diệu Diệu biết, bà tự đến là được”.
Tô Trường Hà nhắc nhở.
Nếu để Tô Diệu biết chuyện mất mặt của mình, thì ông ta còn mặt mũi nào làm bố nữa?
Đường Tĩnh bối rối.
“Bây giờ ông đang ở quán bar?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đến đây nhanh đi, nhớ mang thẻ ngân hàng… Nhớ rõ nhé…”
“Tút!”
Chưa kịp nói xong đã bị người ta cúp máy.
Tiêu rồi tiêu rồi, xảy ra chuyện rồi.
Đường Tĩnh vội vã xuống giường, tùy tiện mặc một chiếc quần dài, xách túi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc bước qua phòng của Tô Diệu, bà ta đi thật chậm, lo rằng mình sẽ đánh thức Tô Diệu.
Nhưng bà ta không biết ngay khoảnh khắc bà ta ra khỏi nhà, Trần Dương phòng không gối chiếc đã mở mắt ra.
Muộn thế này rồi, bố vợ không ở nhà, mẹ định đi đâu?
Trần Dương lo cho Đường Tĩnh nên lặng lẽ đi theo sau Đường Tĩnh.
Đi xuống lầu, Đường Tĩnh đứng trước cổng tiểu khu, vẻ mặt lo lắng.
Sau đó, bà ta đón một chiếc taxi rồi lên xe.
“Bác tài, đi theo chiếc taxi phía trước!”
Lúc này, Trần Dương cũng đón một chiếc taxi đi theo Đường Tĩnh.
Mười lăm phút sau, xe taxi dừng trước quán bar Muses.
Xuống xe, Đường Tĩnh vội vã bước vào quán bar Muses.
“Này chồng, ông đang ở phòng nào?”, Đường Tĩnh lo lắng hỏi.
“Tôi đang ở phòng số mười bảy, tới đây nhanh…”
Cúp máy, Đường Tĩnh vội vã đi vào.
Thật ra, đây là lần đầu tiên bà ta đến quán bar. Bao nhiêu năm nay, bà ta luôn ở nhà giúp chồng dạy con, chưa bao giờ đến những nơi thế này.
Vừa mới bước vào trong, bà ta đã choáng váng vì tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Phòng số mười bảy, phòng số mười bảy ở đâu vậy?
Đường Tĩnh vội vàng đi tìm.
Thoáng chốc bà ta đã tìm đến phòng số mười bảy, mới vừa mở cửa ra bà ta đã thấy một người phụ nữ đang che ngực khóc thút thít.
Người đang quỳ trước mặt bà ta, không phải Tô Trường Hà thì còn ai vào đây?
“Chồng, sao ông lại bị đánh thành ra nông nỗi này?”, Đường Tĩnh nhanh chân bước đến, nhìn Tô Trường Hà nhếch nhác chật vật thì đau lòng không thôi.
“Bà là vợ của lão già này đúng không?”, Cẩu Hùng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt gian tà không ngừng đánh giá Đường Tĩnh.
Không tồi, người phụ nữ này không tồi chút nào, vóc dáng đẫy đà, cực kỳ quyến rũ, mặc dù đã hơi luống tuổi nhưng da dẻ vẫn rất đẹp.
Ánh mắt Cẩu Hùng sáng rực, người phụ nữ này là hàng thượng phẩm đấy.
“Anh… anh là ai?”, Đường Tĩnh đề phòng nhìn gã. Bà ta nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có mấy người đàn ông đang đứng, nhìn mình chằm chằm.
“Tôi là ai?”, Cẩu Hùng cười lạnh nói: “Lão già này trêu bạn gái tôi, bị tôi bắt được”.
Cái gì?
Trêu bạn gái anh?
Đường Tĩnh trợn mắt, nhìn Tô Trường Hà, không thể tin nổi.
“Vợ, bà tin tôi đi, tôi không có thật mà”, Tô Trường Hà lắc đầu nguầy nguậy: “Bà phải tin tôi!”
Bốp!
Đường Tĩnh tát lên mặt Tô Trường Hà, nước mắt chợt tuôn như mưa.
“Tô Trường Hà, chúng ta ly hôn!”
Mới mấy tiếng đồng hồ mà đã chạy đến quán bar lêu lổng, hơn nữa còn trêu chọc cô gái khác, bị bạn trai người ta bắt gặp.
Vậy trong những năm này, ông ta ở nước ngoài một mình thì sao?
Có phải là trái ôm phải ấp, ngày nào cũng thức giấc trên giường của người phụ nữ khác không?
Nghĩ đến đây, Đường Tĩnh buồn nôn, bà ta lại chung chăn gối với người đàn ông như vậy?
“Tĩnh Tĩnh, bà phải tin tôi, tôi bị oan thật mà.”
“Tôi nhổ vào!”
“Tô Trường Hà, bà đây bị mù nên mới cưới ông”, Đường Tĩnh khóc lóc: “Từ hôm nay trở đi, ông sống hay chết thì cũng không liên quan gì đến tôi, chắc chắn chúng ta sẽ ly hôn!”
Khi lòng tin rạn nứt thì bất kỳ lời giải thích nào cũng vô dụng.
Đường Tĩnh đứng lên, muốn rời khỏi đây, bà ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi bẩn thỉu xấu xa này.
“Cái gì?”, Cẩu Hùng cười lạnh: “Không đưa tiền mà còn muốn đi?”
Gã vung tay lên, vài tên đàn em lao tới bắt Đường Tĩnh.
“Thả tôi ra, các người định làm gì?”
“Làm gì?”, Cẩu Hùng bước đến trước mặt Đường Tĩnh: “Chồng bà ức hiếp bạn gái tôi, bà không bồi thường mà còn muốn đi? Làm gì có chuyện hời như vậy!”
“Tĩnh Tĩnh, bà cứu tôi với”, Tô Trường Hà không ngừng cầu xin: “Một ngày là vợ chồng, tình nghĩa trăm năm. Bà nể tình chúng ta là vợ chồng lâu năm, bà giúp tôi với! Tôi thật sự không muốn ngồi tù vì tội cố ý cưỡng hiếp đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...