"Này thằng nhãi, cậu tên là gì? Hoắc Kim Cương tôi không đánh hạng người vô danh!"
"Chào anh, tôi tên là Trần Dương", Trần Dương gãi đầu: "Xin lỗi nhé, tôi không muốn đánh nhau với anh đâu, tôi không phải người tham gia đấu võ tuyển rể".
Dứt lời, anh định xuống khỏi lôi đài.
Hứ...
Dưới đài lập tức vang lên tiếng la ó.
"Không đánh nhau thì cậu lên lôi đài làm gì?"
"Mau xuống đi..."
"Hừ... đồ nhát gan, mau xuống đi..."
"Ồ, hoá ra cậu chính là tên nhãi quân sư dẫn về à?", Hoắc Kim Cương cười lạnh lùng: "Nghe nói tối qua Giáo chủ phong cậu làm Đà chủ. Sao nào? Không dám đánh với tôi sao?"
Hoắc Kim Cương năm nay 28 tuổi.
Là Đà chủ dưới tay Lam Long Sứ Đặng Nhất Thu, trước khi Trần Dương đến, hắn là Đà chủ trẻ nhất Thần Long Giáo.
Có thể nói là tiền đồ rộng mở, có không biết bao nhiêu nữ giáo đồ sùng bái hắn, ngầm liếc mắt đưa tình với hắn.
Nhưng tất cả đã hoàn toàn thay đổi từ tối qua.
Trần Dương đã vượt mặt hắn trở thành Đà chủ trẻ nhất trong lịch sử Thần Long Giáo.
Điều quan trọng nhất là thằng nhãi này còn đẹp trai hơn hắn.
Mẹ kiếp, thằng nhãi này gầy còm ốm yếu, hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể đánh ngã.
Cũng chỉ là gặp may cứu được quân sư mà thôi.
Dựa vào đâu mà để cậu ta làm Đà chủ? Hoắc Kim Cương không phục.
"Ha ha, quân sư, thằng nhãi ông dẫn đến hình như hơi nhát gan thì phải", Đặng Nhất Thu cười nói: "Hoắc Kim Cương này là thủ hạ đắc lực nhất dưới tay tôi, hắn không chỉ cực khỏe, mà còn tu đến Tiên Thiên hậu kỳ rồi. Tôi thấy ông nên bảo thằng nhãi kia xuống đi, nhỡ lát nữa đánh cậu ta bị thương thì không hay cho lắm đâu".
Đàm Tiểu Long khẽ cười đáp: "Sao Lam Long Sứ biết chắc chắn là người anh em của tôi thua?"
Đặng Nhất Thu chỉ Trần Dương ở trên lôi đài: "Ông xem, thằng nhãi này sợ đến mức sắp chạy khỏi lôi đài rồi, nếu cậu ta mà thắng được thì tôi gặm luôn cái bàn này".
"Được!", Đàm Tiểu Long vỗ tay cười: "Vậy chúng ta cứ chờ mà xem".
Trên lôi đài, Trần Dương vốn đã định xuống, nhưng nghe tiếng la ó của mọi người dưới đài và lời của Hoắc Kim Cương, anh cảm thấy nếu mình cứ thế mà xuống, thì sau này đừng mong ngóc được đầu ở Thần Long Giáo.
Không những vậy, e là còn liên lụy đến cả Đàm Tiểu Long.
Tuy hắn là quân sư có địa vị cao quý, không ai dám nói gì trước mặt hắn, nhưng sau lưng thì chưa chắc.
Đúng lúc này, Hoắc Kim Cương cười mỉa mai: "Hay là thế này đi, tôi đánh với cậu bằng một tay, đồng thời nhường cậu ba chiêu, cậu thấy sao?"
Ha ha ha...
Hắn vừa nói xong, mọi người ở dưới cười ầm lên.
"Ha ha... Giáo chủ, Hoắc Kim Cương này cũng có khí phách nam nhi lắm... Có vẻ Trần Dương này sắp thua rồi…", Thái Mỹ Cơ che miệng cười khẽ.
Long Tại Thiên đầu tiên gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Phu nhân, hai người này còn chưa bắt đầu đánh, ai thua ai thắng khó nói lắm!"
"Giáo chủ, hay là hai chúng ta đánh cược đi", Thái Mỹ Cơ búng đầu ngón tay nói.
Long Tại Thiên nhìn dáng vẻ quyến rũ này mà trong lòng rạo rực: "Phu nhân nói xem cược cái gì nào?"
"Em cược Hoắc Kim Cương thắng, nếu em thắng, thì Giáo chủ phải đưa "Thần Long Kinh" cho em xem nhé?"
Thần Long Kinh?
"Đây là tuyệt học trấn phái của Thần Long Giáo ta, chỉ Giáo chủ mới được học, phu nhân... có thể thay bằng yêu cầu khác không?", Long Tại Thiên hơi khó xử nói.
"Đi mà, đi mà... Giáo chủ...", Thái Mỹ Cơ nhỏ giọng làm nũng với Long Tại Thiên, giọng nói nũng nịu đó đến thần tiên nghe thấy cũng phải động lòng.
Thấy Long Tại Thiên do dự, Thái Mỹ Cơ ghé sát tai ông ta nói thầm một câu.
Sau đó khuôn mặt Long Tại Thiên tỏ ra vui vẻ: "Phu nhân nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi, Mỹ Cơ đã bao giờ lừa Giáo chủ chưa?"
"Được được được, vậy anh sẽ chiều theo ý em", Long Tại Thiên ôm lấy Thái Mỹ Cơ, cực kỳ vui vẻ, chỉ là trong khoảnh khắc đó, trong mắt ông ta để lộ ra chút ưu sầu.
Nhưng ông ta che giấu rất tốt, Thái Mỹ Cơ không hề phát hiện ra.
Thấy mọi người cười nhạo, Trần Dương xoay người nhìn Hoắc Kim Cương, cười nói: "Hay là thế này đi, tôi cũng dùng một tay, cũng nhường anh ba chiêu, anh thấy sao?"
Sao cơ?
Bọn họ có nghe nhầm không vậy?
Thằng nhãi này vừa nói dùng một tay đánh với Hoắc Đà chủ?
Còn nhường ba chiêu nữa?
Cậu ta không đùa đấy chứ?
Hoắc Đà chủ đã thắng liên tiếp 20 ván, cậu ta khiêu khích như vậy, lẽ nào không sợ Hoắc Đà chủ đánh cho tan tác tả tơi sao?
Đặng Nhất Thu nghe Trần Dương nói thì phì cười: "Ha ha ha, thú vị đấy... Nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ xíu của cậu ta kìa, đúng là chết cười..."
Hắc Bạch Song Sát cũng bật cười.
Cảnh Vô Địch muốn cười, nhưng cười trước mặt Đàm Tiểu Long cũng không được hay cho lắm.
"Muốn cười thì cứ cười đi", Đàm Tiểu Long liếc Cảnh Vô Địch một cái, nói vẻ không quan tâm.
"Ha ha... Xin lỗi nhé, tôi quả thực không nhịn được!", Cảnh Vô Địch cuộn tay ra dấu xin lỗi nói với Đàm Tiểu Long: "Quân sư, xin lỗi nhé, tôi cũng không ngờ chuyện lại thành thế này. Hay là bây giờ tôi lên lôi đài đưa cậu ta xuống, rồi giải thích với mọi người, ông xem..."
Đàm Tiểu Long lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi tin người anh em của mình".
Hoắc Kim Cương nghe thấy Trần Dương nói vậy thì lập tức nổi điên.
"Cậu nói gì cơ? Cậu muốn chết đúng không?", Hoắc Kim Cương siết nắm tay kêu lên răng rắc, cơ bắp toàn thân căng lên, chỉ một nắm đấm là hắn có thể đánh bay thằng nhãi không biết trời cao đất dày này.
Nhìn Hoắc Kim Cương giống như một con tinh tinh.
Tần Vũ Hàm suýt nữa thì nôn ra.
Nếu bảo cô ta sống cùng tên vượn người này thì cô ta thà chết còn hơn.
Tên thối tha kia tuy đáng ghét, nhưng mà... nhưng mà...
"Trần Dương, nếu anh mà thua, tôi sẽ hận anh cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh..."
Đúng lúc này, Tần Vũ Hàm đứng bên cửa sổ, hét xuống dưới.
Soạt!
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang.
Chỉ thấy trên bệ cửa sổ tầng hai, một cô gái xinh đẹp đang đứng đó.
Cô gái này chính là cháu gái cưng của Hoàng Long Sứ.
Giây phút mọi người nhìn thấy cô ta, không khí đột nhiên sôi nổi hẳn lên.
Trời ạ, không phải chứ? Cháu gái của Hoàng Long Sứ còn quen cả thằng nhãi này nữa.
Hai... hai người họ không phải có gian tình gì đấy chứ?
Nghe giọng cô ta thì đúng là kiểu tình cũ.
Lúc này, các nam đệ tử dưới đài chỉ nghĩ được mấy điều này.
Nhưng các nữ đệ tử lại nghĩ hoàn toàn ngược lại.
Điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến là Hoàng Long Sứ coi thường tên nhãi này, chia uyên rẽ thúy.
Vậy nên mới có vụ đấu võ tuyển rể này, chàng trai si tình vì người con gái mình yêu, bất chấp rủi ro có thể bị đánh chết để đứng trên lôi đài này.
Ôi!
Si tình quá đi mất!
Không ít nữ đệ tử ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Ngũ Thông Thiên ở bên cạnh thì ngây ra.
Chuyện này là sao?
Cháu gái mình quen biết thằng nhãi này?
Hơn nữa... hơn nữa hình như giữa chúng còn có gì đó!
Ôi chao, con nhóc cứng đầu này, sao cháu không nói với ông nội sớm hơn?
Nếu nói với ông ta là đã có người trong lòng, thì cần gì phải đấu võ tuyển rể nữa chứ?
Đây chẳng phải là rỗi hơi bày thêm việc ra sao?
Đàm Tiểu Long phe phẩy chiếc quạt lông vũ, cười nói: "Trùng hợp, trùng hợp quá..."
Hoắc Kim Cương nghe thấy lời Tần Vũ Hàm nói với Trần Dương, lửa giận lập tức bùng lên
Cảm giác này cứ như vợ chưa cưới mời người đàn ông khác lên giường ngay trước mặt mình vậy.
"Mày chết đi!"
Hoắc Kim Cương gầm lớn một tiếng, sau đó xông đến.
Chà!
Mọi người còn chưa kịp có phản ứng, Hoắc Kim Cương đã ra tay rồi.
Trần Dương lúc này đang quay lưng về phía hắn, phen này bị đánh trúng, Trần Dương không chết thì cũng tàn tật.
Hèn hạ!
Đàm Tiểu Long lập tức siết chặt chiếc quạt lông vũ, sắc mặt trở nên khó coi.
"Hèn hạ cái gì chứ, đây là trên lôi đài, bản thân mình phân tâm còn trách được ai?", Đặng Nhất Thu bĩu môi nói.
A...
Các nữ đệ tử bên dưới đã sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
"Trần Dương cẩn thận..."
Trên bệ cửa sổ, Tần Vũ Hàm đã sợ đến thót tim.
Đúng lúc Hoắc Kim Cương sắp lao đến bên cạnh Trần Dương, ánh mắt Thái Mỹ Cơ ở trên đài loé lên một tia vui sướng.
Nhưng sự vui sướng này kéo dài không quá một giây đã biến thành kinh ngạc.
"Bịch!"
Nắm đấm như thép của Hoắc Kim Cương nện vào lưng Trần Dương, nhưng người bay ra không phải Trần Dương, mà là hắn.
Cái gì?
Sao... sao có thể thế được?
Hoắc Kim Cương đánh người mà sao lại bay xuống dưới đài được?
Nhìn Hoắc Kim Cương ngã xuống đất miệng sùi bọt mép, mọi người vây quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Cảnh tượng này đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ.
"Ha ha ha, phu nhân, ván cược này xem ra là anh thắng rồi", Long Tại Thiên thì thầm vào tai Thái Mỹ Cơ: "Đừng quên chuyện em đã đồng ý với anh đấy nhé".
Thái Mỹ Cơ ngây người một lát, sau đó ngại ngùng đáp: "Thua thì phải chịu, Mỹ... Mỹ Cơ cũng đâu phải người thua là nuốt lời".
"Ha ha ha...", Long Tại Thiên cười lớn, sau đó ôm Thái Mỹ Cơ nhìn xuống phía dưới.
Lam Long Sứ ở bên cạnh sắc mặt khó coi.
Sao có thể thế được?
Đánh người ta mà lại văng ra là sao?
Đàm Tiểu Long cười nói: "Lam Long Sứ, bây giờ có thể thực hiện lời hứa của ông rồi đấy. Tôi sống mấy chục năm mà chưa từng thấy ai gặm bàn bao giờ, hôm nay cũng coi như được mở mang tầm mắt".
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Lam Long Sứ chuyển từ đen sang trắng, rồi lại từ trắng sang tái, vô cùng xấu hổ.
"Quân... quân sư nói đùa rồi...", Đặng Nhất Thu cố nặn ra một nụ cười: "Vừa rồi tôi cũng chỉ nói đùa, sao có thể coi là thật được chứ?"
"Thế à?", Đàm Tiểu Long nhìn ông ta cười khẩy.
"Đúng vậy, chỉ nói đùa thôi", dứt lời, Đặng Nhất Thu đứng lên nói: "Quân sư, tôi còn có việc, đi trước nhé".
Nói xong, ông ta dẫn theo thủ hạ, cụp đuôi chuồn mất.
Nhìn thấy Đặng Nhất Thu nhận thua, Cảnh Vô Địch nói: "Lão già này, hiếm khi thấy lão nhận thua, vui thật đấy".
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, bọn họ là Thần Long Sứ, đương nhiên cũng có mâu thuẫn với nhau.
Đàm Tiểu Long không nói gì, đứng lên bước đến bên cạnh Ngũ Thông Thiên, chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng Hoàng Long Sứ có được cháu rể, chúc mừng chúc mừng".
Ngũ Thông Thiên nghe Đàm Tiểu Long nói cũng cười toe toét: "Quân sư khách sáo quá!"
Đúng lúc này, Cảnh Vô Địch bước đến nói: "Hoàng Long Sứ còn không mau lên lôi đài tuyên bố đi, nhỡ cháu rể ông bị người ta đánh bại thì cháu gái cưng của ông khóc hết nước mắt mất".
Được Cảnh Vô Địch nhắc nhở, Ngũ Thông Thiên nhanh chóng phản ứng lại.
Ông ta nhún người nhảy lên lôi đài, gõ chiêng đồng trong tay: "Bây giờ tôi xin tuyên bố, Trần Dương là người thắng cuộc cuối cùng của cuộc đấu võ tuyển rể lần này, tối nay sẽ kết hôn với cháu gái tôi!"
Bốp bốp!
Ông ta dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên.
Sau đó Ngũ Thông Thiên kéo tay Trần Dương nói: "Cháu rể, đi cùng ông nào!"
Nói xong liền dắt Trần Dương vẫn đang ngu ngơ xuống lôi đài.
"Tên thối tha, coi như anh lợi hại!"
Nói rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vũ Hàm đỏ lên, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô hầu gái nhìn bóng lưng Trần Dương rời đi, trong mắt loé lên tia sáng, trong lòng thầm nói: "Cương Khí Hộ Thể!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...