Long Tế Chí Tôn

“Báo cáo chưởng môn… Thần, Thần Long Giáo truyền tin đến, nói rằng chúng đang có trong tay người của Lục Đại Phái chúng ta, tổng cộng 87 người”, tên đệ tử lo lắng nói: “Nếu chúng ta không rút lui, thì … thì sẽ giết hết bọn họ!"

"Cái gì?"

Ngay lập tức, mọi người trong lều đều đứng bật dậy.

.......

Trong đại điện của Thần Long Giáo, cuộc họp Câu Hỏa đang diễn ra một cách thuận lợi.

Đàm Tiểu Long bị cách chức Bạch Long Sứ, nhưng hắn chẳng hề bận tâm đến chuyện đó.

Chức quân sư còn oai hơn, Bạch Long Sứ sao mà xứng được với thân phận của hắn.

Lần này, Đàm Tiểu Long ngồi bên trái Giáo chủ và phu nhân, tiếp sau đó là Lam Long Sứ Đặng Nhất Thu, Hắc Long Sứ Cảnh Vô Địch.

Cuối cùng là Hoàng Long Sứ Ngũ Thông Thiên, người đã ngất xỉu sau khi ăn phải viên Phá Chướng Đan hết hạn trong cuộc đấu giá Đinh Đinh lần trước.

Tuy nhiên, lúc đó ông ta đã hôn mê bất tỉnh nên không biết bản thân đã gặp Trần Dương.

Phía sau Ngũ Thông Thiên là trụ cột cao cấp Đà chủ của Thần Long Giáo, theo lý mà nói thì Trần Dương sẽ ngồi ở hàng thứ ba, nhưng vì Đàm Tiểu Long, anh đã được xếp ngồi bên cạnh Đàm Tiểu Long.

Khuê Tử thì không được may mắn như vậy, anh ta ngồi ở hàng ghế thứ tư, nhưng như vậy thôi cũng đã làm anh ta mãn nguyện rồi.

Sau nhiều lần chén chú chén anh, đệ tử của Thần Long Giáo báo cáo: "Báo báo... có tin từ Lục Đại Phái, chúng không tin chúng ta có trong tay người của bọn chúng”.

“Hừ, chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!”, Long Tại Thiên cười lạnh một tiếng: “Đi, bắt hai đứa treo lên bên ngoài cổng thành, để cho bọn chúng xem!

"Vâng!"

Ngay sau đó, hai người đàn ông vạm vỡ đứng dậy, mở lồng sắt, lôi ra hai người.

Là người của phái Hoa Sơn.

"Đừng, làm ơn tha cho tôi đi mà, đừng...”

"Giáo chủ, làm ơn, tôi nguyện theo Thần Long Giáo...”

Nhiệt độ cao nhất trên núi Côn Luân vào ban đêm cũng chỉ có -20 độ. Khi bị bắt đi từ phía nam, họ vẫn đang mặc quần áo mỏng, treo bên ngoài bị mất mặt thì không nói làm gì, nhưng cái giá lạnh ngoài đó sẽ giết chết họ.

“Xì, đồ tiểu nhân ham sống sợ chết, mấy câu như vậy mà cũng nói ra được”, Thanh Uyển sư thái tức giận, nếu không phải bị trúng Nhuyễn Cân Tán, cô ta đã dùng kiếm giết chết tên phế vật kia từ lâu rồi.

Không chỉ Thanh Uyển sư thái, mà các đệ tử khác của Lục Đại Phái cũng rất tức giận, đệ tử của phái Hoa Sơn cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, vừa xấu hổ vừa tức giận.


“Hahaha… đây là chính phái nổi tiếng đấy à, cười ỉa”, Đặng Nhất Thu cười lớn.

“Loại nhát gan này mà cũng đòi gia nhập Thần Long Giáo của tao à?”, Hắc Long Sứ Cảnh Vô Địch cong môi khinh thường: “Đệ tử Thần Long Giáo của tao, ai ai cũng kiên cường bất khuất cả”.

Chỉ một câu nói này thôi mà đã được cả đại điện quay ra tán thưởng.

Long Tại Thiên nghe thấy thế cũng gật đầu lia lịa, bầu không khí càng lúc càng trở nên náo nhiệt.

Ngay lập tức, ông ta ra lệnh nhốt hết các đệ tử của Lục Đại Phái vào hầm ngục.

Mười phút sau, đệ tử của Thần Long Giáo tới báo cáo: "Bẩm Giáo chủ, Lục Đại Phái đã truyền tin đến, bọn chúng đồng ý rút lui!"

Cái gì?

Long Tại Thiên đứng phắt dậy: "Tốt, tốt, quá tốt!"

Xoạt!

Theo sau, Đàm Tiểu Long và những người khác cũng lần lượt đứng lên, nâng ly và đồng thanh hô to: "Chúc mừng Giáo chủ!"

“Hahaha… chiến đấu vất vả một tháng trời, Lục Đại Phái cuối cùng cũng rút lui rồi!”, Long Tại Thiên cao hứng nâng ly lên cao, nói: “Hôm nay đúng là một ngày vui, nào, mọi người uống cùng tôi một ly nào”.

"Kính Giáo chủ!"

Hàng ngàn người cùng nhau hô vang.

Lục Đại Phái cuối cùng cũng phải rút lui, tảng đá lớn đè lên tim của tất cả bọn họ cũng đã được dỡ xuống rồi.

Lúc này, Hoàng Long Sứ Ngũ Thông Thiên đứng lên nói: "Chúc mừng Giáo chủ, chúc mừng Giáo chủ, Lục Đại Phái đã rút lui, sau này không ai có thể ngăn cản bước tiến của Thần Long Giáo nữa”.

Long Tại Thiên gật đầu cười, không nói lời nào, ông ta biết lão già này sẽ không vô duyên vô cớ mà đứng lên, chắc chắn là có chuyện.

Quả nhiên, Ngũ Thông Thiên liền nói tiếp: "Giáo chủ, hôm nay là một ngày vui, thuộc hạ có một yêu cầu nho nhỏ”.

Long Tại Thiên cười nói: "Nói đi”.

“Cảm ơn Giáo chủ!”, Ngũ Thông Thiên cúi đầu nói, “Lão già tôi gia nhập Thần Long Giáo đã bốn mươi năm, không có con cái, chỉ có một đứa cháu gái, con bé là mối quan tâm duy nhất của tôi, vì vậy, tôi muốn chọn cháu rể cho cháu gái, là người trong giáo hội, mong Giáo chủ cho phép”.

Long Tại Thiên sửng sốt, … còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm, hóa ra chỉ là chọn rể cho cháu gái.

Đây quả là điều đáng mừng!

Cháu gái của Ngũ Thông Thiên rất lanh lẹ, lại hết sức dễ thương, được người trong Thần Long Giáo rất yêu quý.


Ông ta không có con cái, nên ông ta rất yêu thương Tần Vũ Hàm.

Sau khi suy nghĩ một lát, Long Tại Thiên nói: "Vũ Hàm năm nay mới hai mươi thôi, không phải Hoàng Long Sứ lo xa quá rồi đấy chứ hả?"

Nghe vậy, Ngũ Thông Thiên liền trở nên lo lắng, vội vàng quỳ xuống đất: "Giáo chủ, tiểu lão đã qua cái tuổi thất tuần rồi, sợ rằng sẽ chả sống được bao lâu nữa, nếu trước khi chết không nhìn thấy Vũ Hàm lấy được một người chồng tốt thì tôi chết cũng không nhắm được mắt".

Nghe vậy, Long Tại Thiên đành phải đồng ý, ông ta biết rằng Vũ Hàm bị nhiễm hàn độc, phải dựa hoàn toàn vào công lực của Ngũ Thông Thiên để duy trì sự sống.

Nhưng Ngũ Thông Thiên đã già, ông ta sợ rằng sau khi mình chết đi sẽ không có ai chăm sóc Tần Vũ Hàm.

“Được rồi, tôi đồng ý!”, Long Tại Thiên đi đến bên cạnh Ngũ Thông Thiên, đỡ ông ta dậy: “Tôi cũng sẽ dõi theo con bé, không để con bé bị ức hiếp”.

“Cảm ơn Giáo chủ!”, Ngũ Thông Thiên vô cùng cảm kích.

Kể từ khi Chưởng môn phái Hoa Sơn nhận ra đồ đệ của mình, kế hoạch ban đầu của Lục Đại Phái đã bị phá sản hoàn toàn.

Hác Bất Trì nhìn đệ tử của mình bị treo trên tường thành kêu khóc, thật sự muốn đập chết hai tên này ngay lập tức.

Thật là nhục nhã, phái Hoa Sơn của bọn họ làm sao lại có hai tên vô dụng như thế cơ chứ.

“Chưởng môn Hác, xin hãy bình tĩnh lại, việc cấp bách nhất lúc này là phải tìm cách giải cứu các đệ tử đã”, Thích Minh đại sư rộng lượng nói.

“Đúng vậy”, Mã Đại Tiêu, Phó bang chủ Cái Bang, nói: “Xem ra kế hoạch bao vây Thần Long Giáo đành phải tạm gác lại thôi”.

“Không được!”, Đông Kiếm Vương nói: “Nếu gác lại, thì không phải công sức một tháng qua của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể hết sao?

“Đúng thế, tôi không đồng ý!”, Nam Kiếm Vương nói.

"Tôi tán thành”.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thích Minh đại sư và Mã Đại Tiêu, Hác Bất Trì nói: "Nhỡ đây chỉ là kế sách của Thần Long Giáo thì sao?"

"Hơn nữa, chúng ta đã bao vây Thần Long Giáo một tháng rồi, chúng ta sắp tiêu diệt được hết bọn chúng rồi, rút lui lúc này há chẳng phải là công cốc sao?”, Hác Bất Trì hùng hồn nói: "Vì sự bình yên của giang hồ, tôi quyết định vì nước quên thân, hi sinh cái riêng để được cái chung”.

Nghe vậy, cả Đông Kiếm Vương và Nam Kiếm Vương đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Trương Viễn Kiều lắc đầu: "Không được, ở bên đó là hàng chục mạng người, nếu tin này bị truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào?"

“Không, tôi lại hoàn toàn đồng ý với Chưởng môn Hác”, Tịnh Liên sư thái nói: “Thà một lần đau còn hơn đau dai dẳng mãi, nếu muốn trả lại sự bình yên cho võ lâm, thì nhất định phải có người hy sinh”.

Nói xong, căn lều lớn lặng ngắt như tờ, sau đó liền nổ ra một trận tranh luận.


Kết quả là không ai chịu nhường ai, cuối cùng giải tán trong sự khó chịu.

Từ cuộc cãi vã này có thể thấy, liên minh Lục Đại Phái chỉ là hữu danh vô thực.

Kế hoạch của Đàm Tiểu Long đã thành công, hơn nữa hiệu quả thậm chí còn tốt hơn hắn mong đợi.

Mười giờ tối, Thần Long Giáo giải tán.

Khuê Tử ngà ngà say cõng Trần Dương đã say bí tỉ về phòng.

Anh ta đỡ Trần Dương lên giường, đắp chăn rồi loạng choạng quay về phòng mình.

Vài phút sau, căn phòng bên cạnh đã không còn động tĩnh gì nữa.

Trần Dương, người đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, dùng chân khí làm bay hết hơi rượu.

Vài phút sau, Trần Dương thận trọng bước vào bếp, lấy một nắm bột mì, lấy thêm một ít bánh bao hấp rồi mới rời đi.

Trên đường đi, Trần Dương gặp rất nhiều đệ tử đang tuần tra, cũng may là anh đã tu luyện nhuần nhuyễn Phù Du Công rồi, nên không bị phát hiện.

Mất hai mươi phút để Trần Dương tìm ra vị trí của hầm ngục.

Hầm ngục này được đẽo từ núi đá hoa cương, cánh cổng là một khối Đoạn Long Thạch lớn, nặng hơn 5 nghìn cân.

Một khi Đoạn Long Thạch đóng lại, Đại La Kim Tiên cũng không thể trốn thoát.

Lúc này, cửa ngục đã bị hai đệ tử của Thần Long Giáo canh giữ, tự nhiên xông vào là điều không thể, đành phải nghĩ cách khác.

Sau đó, Trần Dương nhào nặn nắm bột trong tay, một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve sầu xuất hiện.

Anh nhìn dáng vẻ của tên đệ tử canh cửa, đắp mặt nạ làm bằng bột mì lên mặt, sau đó dùng chân khí xoa huyệt đạo trên mặt.

Từ Từ, mặt của Trần Dương liền thay đổi.

Sau khi thay đổi ngoại hình, Trần Dương nhặt một viên đá trên mặt đất ném ra ngoài.

"Là ai?"

Tên đệ tử canh giữ hầm ngục đột nhiên quay đầu lại và hét lớn lên từ nơi tối tăm đó.

“Mau bước ra đây!”, tên đệ tử hét lớn.

“Gì đấy, giật cả mình”, tên đệ tử bên cạnh đang dựa vào cửa ngủ đã bị tiếng hô của hắn đánh thức.

"Tao đi qua đó xem một chút”.

“Tùy mày, vớ vớ vẩn vẩn, muộn thế này rồi, làm gì còn ai đến nữa cơ chứ”, tên đệ tử lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại.

"Ra mau!"


"Tao thấy mày rồi...”

Hắn chưa kịp nói xong, thì mắt đã tối sầm lại, bất tĩnh nhân sự.

Nghe thấy tiếng ồn, tên đệ tử đang dựa cửa ngục nghỉ ngơi sốt ruột nói: "Này, mày đang làm gì đấy”.

Lúc này, một người bước ra từ trong bóng tối, run run cười nói: "Xin lỗi, mới đi vệ sinh xong”.

“Hừm, tao đã nói rồi mà, làm gì có ai”, nói rồi hắn lại nhắm mắt.

Lúc này, trong mắt đệ tử "Thần Long Giáo”, chợt lóe lên một tia sáng, hắn thật ra là Trần Dương cải trang.

Tiếp theo, Trần Dương nhanh chóng đưa tay ấn vào huyệt sau đầu hắn, người tên đệ tử lập tức mềm nhũn, hắn ngủ thiếp đi trên mặt đất.

Làm xong, Trần Dương nhanh chóng cầm đuốc bước vào.

Trước khi đến hầm ngục, anh đã tính toán kỹ khoảng thời gian mà các đệ tử tuần tra đến hầm ngục.

Anh chỉ có ba mươi phút.

Vừa bước vào hầm ngục, nhiệt độ đã giảm xuống hàng chục độ chỉ trong nháy mắt, thậm chí ngọn lửa cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Phù!

Lạnh quá!

Trần Dương cảm thấy tay chân gần như đông cứng.

Điều khiến Trần Dương không thể chịu đựng nổi, hơn cả cái lạnh là mùi hôi thối buồn nôn tràn ngập trong hầm ngục.

Anh phải cố nén cơn buồn nôn, đưa ngọn đuốc từ cái ống thép dày bằng cánh tay vào ngục tối.

Khi các tù nhân bên trong nhìn thấy ngọn lửa, họ đột nhiên sợ hãi, túm tụm lại với nhau.

"Đừng đánh tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi...”

"Tôi không muốn chết, tha cho tôi...”

“Không phải, Vu Lan không có ở đây”, anh lắc đầu đem đuốc ra khỏi ngục tối.

Hầm ngục rất lớn, phải đến hai đến ba trăm mét vuông.

Trần Dương phải tìm từng phòng một, càng đi vào, nhiệt độ càng giảm, cứ như đi vào tủ đông vậy.

Mẹ kiếp, ở nhiệt độ thấp như này, bọn họ còn bị trúng Nhuyễn Cân Tán, sẽ không thể ngự khí để chống lại cái lạnh được, kiểu này không phải là để người ta chết cóng thì là gì?

Nghĩ vậy, Trần Dương liền tăng tốc tìm kiếm.

Cuối cùng, ở cuối hầm ngục, Trần Dương đã tìm được đệ tử của núi Nga My.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui