Trần Dương này nói là biết chế thuốc, thế mà kết quả thì sao?
Luyện luyện vậy rồi biến mất tăm luôn làm cho cô ấy bị bạn thân cười cho thối mũi.
Sao đây?
Anh ta cảm thấy có lỗi nên muốn xin lỗi mình chắc?
Nghe hay không nghe đây?
Tư Mã Yến Như hơi phân vân!
Lúc này, Tần Vũ Hàm ở bên cạnh mới nghiêng người sang, cười hi hi: "Chị Yến Như, sao chị không nghe điện thoại đi?"
Vừa nói, cô ta vừa lén nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng khi vừa nhìn thấy tên người gọi đến, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: "Lại là cái đồ thối tha này, chị Yến Như, chị tắt đi”.
Tần Vũ Hàm nói xong liền tắt máy!
Mấy cô bạn thân xung quanh tò mò nhìn Tần Vũ Hàm, cười hỏi: "Vũ Hàm, sao lại khó chịu thế!"
"Ừ đó, sao thế?"
"Vừa rồi là ai gọi cho Yến Như vậy?"
Tần Vũ Hàm hừ một tiếng: "Còn có thể là ai nữa? Chính là cái đồ thối tha hôm nọ đã lừa chị Yến Như là hắn biết chế thuốc, sau đó lén lút chạy mất hút ấy!"
"Ồ, ra là anh ta à”.
"Tôi đã nói là cha này không đáng tin mà”.
"Đúng vậy, nhìn cứ thậm thà thậm thụt thế nào ấy, vừa nhìn đã biết ngay anh ta không phải loại tốt đẹp gì rồi mà”.
Nghe mọi người bàn tán, Tư Mã Yến Như cũng rất khó chịu.
Ấn tượng về Trần Dương trong cô ấy liền xấu đi ngay lập tức, chả còn đọng lại một chút tin tưởng nào cả.
Vũ Hàm tắt điện thoại đi cũng tốt, đỡ phiền.
Nghĩ vậy, cô ấy liền bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Ù ù ù!
Lúc này, điện thoại lại vang lên, là một cuộc gọi khác của Trần Dương.
Lại gọi làm gì nữa đây?
Tư Mã Yến Như cau mày, đang định tắt điện thoại, thì Tần Vũ Hàm ở bên cạnh đã giật điện thoại của cô ấy, nói: "Tên vô liêm sỉ này lại tính gọi điện đến quấy rầy chị đây mà. Chị Yến Như, đừng cúp máy, để em chửi cho hắn chừa đi! "
"Ấy, Vũ Hàm... thôi kệ đi..”, Tư Mã Yến Như lắc đầu, lấy lại điện thoại: "Đừng phí lời với loại người như anh ta làm gì!"
Tần Vũ Hàm lắc đầu: "Chị Yến Như đừng để yên cho hắn, cái đồ thối tha này thật sự gọi điện chỉ là để quấy rối chị thôi, chị nghe đi, xem hắn muốn nói gì!"
Cô ta vừa dứt lời, những cô gái xung quanh cũng gật đầu: "Yến Như, nghe đi, xem hắn rốt cuộc muốn nói gì!"
"Hừ, chắc chắn là gọi điện thoại đến để xin lỗi rồi”.
"Nghe đi...”
Nghe mấy cô bạn thân nói vậy, Tư Mã Yến Như nghĩ thầm, thôi thì nghe xem thằng cha nói mà không giữ lời này rốt cuộc muốn nói gì nào.
Sau đó, cô ấy liền nghe máy, đồng thời mở loa ngoài.
"Alo, tìm tôi có việc gì không?"
Trần Dương ở đầu bên kia đang vô cùng sốt ruột, thấy cuộc gọi được kết nối, liền vội vàng nói: "Tạ ơn trời, cô cuối cùng cũng bắt máy rồi!"
“Anh muốn nói gì?”, Tư Mã Yến Như cau mày nói.
"Cô Tư Mã, cô có số điện thoại của Tần Vũ Hàm không? Cho tôi xin số của cô ấy được không?"
Cái gì?
Muốn xin số của Vũ Hàm?
Nghe thấy thế, Tư Mã Yến Như sửng sốt, mấy cô bạn thân ở bên cạnh cũng vậy.
Tình huống này khác xa so với những gì mà họ tưởng tượng.
Tần Vũ Hàm ở bên cạnh nghe thế cũng vô cùng sửng sốt, sau đó lập tức đỏ mặt nói: "Đồ thối tha, anh muốn có số của tôi làm gì? Anh có âm mưu gì?"
"Hả? Cô Tần cũng đang ở cạnh cô à?”, Trần Dương nghe thấy giọng nói của Tần Vũ Hàm, vui mừng kêu lên: “Cô Tư Mã, phiền cô đưa điện thoại cho cô Tần Vũ Hàm được không, tôi có chuyện cần nói với cô ấy”.
“Chị Yến Như, cúp máy đi!”, tâm trạng của Tần Vũ Hàm lúc này rất phức tạp, vốn tưởng rằng Trần Dương gọi điện đến để xin lỗi, nhưng hắn gọi đến lại là để tìm mình.
Hắn tìm mình làm gì? Chả lẽ muốn mát-xa cho mình chắc?
Nghĩ đến chuyện Trần Dương mấy ngày trước đã xoa ở chỗ nào đó của mình, tim cô ta đập nhanh một cách khó hiểu, nhưng thật sự là khá thoải mái... Xì, xì, xì cái đồ thối tha này, chắc chắn là muốn lợi dụng mình rồi.
Tần Vũ Hàm vừa xấu hổ vừa khó chịu, mấy ngày nay, cô ta đều mơ thấy anh, cô ta sắp bị ám ảnh tâm lý đến nơi rồi.
“Đừng cúp máy, cô Tư Mã, tôi thật sự đang cần gặp cô ấy gấp!”, Trần Dương thực sự đang rất vội, giờ đây cứ mỗi phút qua đi, là tính mạng của Mộc Tư Tư lại càng trở nên nguy cấp hơn.
Gấp á?
Hắn thì có gì mà gấp cơ chứ?
Nghe thấy giọng nói của Trần Dương trong điện thoại, có vẻ như anh thực sự đang rất vội.
Nhìn về phía Tần Vũ Hàm, Tư Mã Yến Như nói: "Nghe máy đi, nghe giọng thì có vẻ rất gấp đó”.
“Không nghe, không nghe, chị tắt đi, em không muốn nói chuyện với đồ thối tha này”, nói rồi Tần Vũ Hàm liền cúp máy.
Tút tút tút!
Nghe thấy âm thanh báo đã ngắt kết nối, Trần Dương vội vàng gọi lại, nhưng lần này thì không gọi được nữa.
Chết tiệt!
Trần Dương bực mình, muốn đập nát điện thoại, con nhỏ xấu tính này, nói cúp là cúp ngay được, còn khóa cả máy nữa.
Trần Dương vò đầu bứt tóc, đột nhiên anh nghĩ ra một cách.
Anh gọi cho Vu Lan và nói thẳng vào vấn đề: "Tôi sẽ đưa cho cô một số điện thoại, cô kiểm tra vị trí của cô ấy giúp tôi, thù lao là một viên Phá Chướng Đan!"
Bên kia, Vu Lan rất vui khi nhận được cuộc gọi của Trần Dương, còn đang nghĩ tại sao Trần Dương lại gọi cho mình.
Sau đó nghe Trần Dương liến thoắng một hồi, cô ấy sửng sốt: "Anh gọi điện cho tôi chỉ vì chuyện này à?"
"Giờ tôi đang rất vội, cô giúp tôi được không? Yên tâm, đây không phải là việc xấu đâu, chỉ tìm giúp tôi một người thôi!"
Theo lý mà nói, việc thông qua số điện thoại cá nhân để tìm ví trị của người khác là không được phép nhưng nếu đó là Trần Dương... hơn nữa còn có Phá Chướng Đan...
Mười phút sau, Trần Dương nhận được tin nhắn từ Vu Lan...
Hai mươi phút sau, Trần Dương bắt taxi đến tháp Minh Châu, trên tầng cao nhất của tòa nhà xa hoa bậc nhất ở thành phố Tây Xuyên có một nhà hàng đồ Tây ba sao Michelin, vì vậy anh đoán rằng Tư Mã Yến Như chắc chắn sẽ ở đó.
Ở tòa nhà 120 tầng này, Trần Dương phải đi thang máy mất gần mười phút, vừa đến tầng cao nhất, Trần Dương chuẩn bị vào nhà hàng thì bị hai người phục vụ ngăn lại: “Xin lỗi quý khách, nhà hàng hôm nay đã được bao trọn rồi, anh không được phép vào đâu ạ".
Trần Dương cau mày hỏi: "Tôi tới đây tìm người, nếu như cô ấy không có ở đây thì tôi sẽ rời đi ngay”.
“Thưa anh, xin đừng làm khó dễ cho chúng tôi ạ”, người phục vụ lắc đầu, như thể họ đang hết lòng phục vụ cho khách hàng thân thiết vậy, điều đầu tiên họ phải đảm bảo là quyền riêng tư của khách hàng, làm sao có thể để cho Trần Dương vào được cơ chứ.
“Được rồi!”, Trần Dương lùi lại hai bước, sau đó hít sâu một hơi, rồi hô lớn: “Tư Mã Yến Như, cô có ở bên trong...”
Xoạt!
Lúc này, Tư Mã Yến Như đột ngột đứng phắt dậy, có phải bên ngoài có ai đó đang gọi tên cô ấy không?
"Giọng nói này nghe quen quen!"
"Ừ, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi”.
"Yến Như, không phải bạn trai bí mật của cô đến đây chứ?"
Mấy cô bạn thân trêu chọc Tư Mã Yến Như.
Khi Tần Vũ Hàm nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Sao đồ thối tha này lại biết bọn mình ở đây nhỉ?"
"Vũ Hàm, cô đang nói đến tên Trần Dương lúc nãy gọi điện cho bọn mình đấy à?"
Tần Vũ Hàm gật đầu, cau mày bước ra ngoài.
Mấy cô bạn thân cũng lập tức bám theo cô ta.
Bọn bọ vừa bước ra đến cửa, người phục vụ đã tiến đến nói: "Xin lỗi cô, đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của cô rồi, tôi sẽ đuổi anh ta đi ngay ạ!"
“Không cần đâu, để tôi đuổi!”, Tần Vũ Hàm lạnh lùng đi đến bên cạnh Trần Dương.
Sau đó giơ tay tát vào mặt anh một cái!
Bốp!
Âm thanh vang lên giòn giã, mấy cô bạn thân theo sau hóng hớt cũng sững sờ.
Mẹ nó, con bé này bị điên chắc?
Tôi còn chưa kịp nói gì, sao vừa mới chân ướt chân ráo lên đây cô đã tát tôi rồi?
"Cô làm gì vậy?"
Trần Dương lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tần Vũ Hàm.
Nếu không phải anh cần cô ta, thì Trần Dương đã đánh trả từ lâu rồi.
Tần Vũ Hàm lạnh lùng nói: "Sao anh biết bọn tôi ở đây? Anh theo dõi bọn tôi đấy à?"
Lúc này Tư Mã Yến Như cũng đã bước tới, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt dò xét, nét mặt hiện lên sự khó chịu: "Trần Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trần Dương hít sâu một hơi, nhìn Tần Vũ Hàm nói: "Cô Tần, tôi có chuyện muốn hỏi cô”.
Bây giờ không có thì giờ để mà dài dòng, việc ưu tiên hàng đầu là lấy được sâm núi ngàn năm!
Chỉ cần có thể cứu được Mục Tư Tư, thì chịu một cái tát cũng không có vấn đề gì.
“Trần Dương, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đáp lại anh đâu”, Tần Vũ Hàm nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Loại mồm thì nói biết chế thuốc nhưng sau lại bỏ của chạy lấy người như anh mà cũng còn mặt mũi đến đây được à? Anh còn có liêm sỉ không vậy, anh đi đi, đừng để tôi phải đuổi anh".
Mẹ kiếp.
Chỉ vì chuyện đó thôi sao?
Trần Dương thấy thật là oan uổng, hôm đó anh đã chế xong thuốc ở trang viên rồi, vừa định tắt lửa thì bất ngờ bị Tôn Giả gầy bắt đi.
Xem ra chỗ thuốc đấy đã bị nấu cạn, nên bọn họ hiểu lầm cũng là điều đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Trần Dương chỉ có thể cười khổ: "Cô Tần, tôi biết cô không ưa tôi, nhưng đây thực sự là chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người đấy”.
Tuy rằng đã khiến cho Tần Vũ Hàm hiểu lầm, nhưng dù gì lần trước anh cũng đã giúp cô ta, để cô ta khỏi bị liệt, không nể mặt thì cũng phải nể mũi chứ, cô ta nên đồng ý giúp anh mới phải?
"Liên quan đến mạng người?"
Tần Vũ Hàm cười khinh thường: "Trần Dương, anh đừng hòng lừa tôi, anh chắc chắn là đã theo dõi bọn tôi đúng không? Nói mau, anh có âm mưu gì, muốn làm gì tôi hả?"
Trần Dương cạn lời, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.
Nhìn thấy anh đứng yên bất động, Tần Vũ Hàm sốt ruột nói: "Anh không nói chứ gì? Không nói thì tôi sẽ đánh anh, cho đến khi nào anh chịu nói mới thôi!"
Nói xong, cô ta lại giơ tay lên định tát Trần Dương thêm một cái nữa.
"Vũ Hàm, đủ rồi đấy!"
Ngay khi cái tát sắp giáng xuống mặt của Trần Dương, Tư Mã Yến Như đã không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bước tới giữ lấy tay của Tần Vũ Hàm.
Sau đó cô ấy nhìn Trần Dương, nói: "Anh rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nói thật lòng, cô ấy không muốn liên quan đến Trần Dương nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Dương bị tát, cô ấy lại không đành lòng.
Tát một người đàn ông trước mặt nhiều người như vậy cũng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta chứ.
Trần Dương nhìn Tư Mã Yến Như bằng ánh mắt cảm kích, sau đó tiến lên một bước: "Cô Tần, cô còn nhớ sâm núi ngàn năm mà cô đã giao cho bọn họ bán đấu giá ở cuộc đấu giá Đinh Đinh hai tháng trước không?"
Sâm núi ngàn năm?
Nghe vậy, mấy cô bạn thân xung quanh đều sửng sốt, nhìn Tần Vũ Hàm một cách khó hiểu.
Ngay cả Tư Mã Yến Như cũng kinh ngạc nhìn Tần Vũ Hàm, chuyện gì đây?
Thông thường mà nói, chỉ có thiếu tiền mới đem đồ đến bán đấu giá ở các buổi đấu giá thôi, lẽ nào Tần Vũ Hàm thiếu tiền sao?
Chưa từng nghe cô ấy nói là bị thiếu tiền bao giờ cả?
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vũ Hàm liền biến sắc: "Anh hỏi cái này làm gì? Chả nhẽ anh muốn mua sâm núi ngàn năm à?"
Quá tốt rồi.
Tần Vũ Hàm đúng là có sâm núi ngàn năm rồi!
Trần Dương vui mừng khôn xiết, có thể cứu được Mục Tư Tư rồi!
"Cô Tần, cô có thể bán sâm núi ngàn năm này cho tôi được không? Bao nhiêu tiền cũng được!"
Hắn muốn mua sâm núi ngàn năm?
Đùa chắc?
Đấy là linh dược vô cùng quý giá, thằng cha này tưởng sâm núi ngàn năm là củ cải chắc?
Anh có mua nổi không vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...