Lý Lâm tức giận, cả người không ngừng run lên. Ngực cô ta nhấp nhô liên tục, bộ ngực căng tròn khổng lồ run lên một cái.
Đó là Phá Chướng Đan đấy, chỉ cần một viên Phá Chướng Đan là cô ta có thể bứt phá tới Tiên Thiên rồi. Như vậy cuộc đời này của cô ta sẽ có hy vọng tu luyện tới Phản Phác, trở thành đại tu sĩ.
Vậy mà tên nhóc ranh này lại nuốt hết đan dược không để lại cho cô ta dù chỉ một viên, để lại cho cô ta một viên thôi cũng được mà.
Trước đây không lâu Trần Dương mới từ Hậu Thiên sơ kỳ thăng cấp tới Hậu Thiên viên mãn, bây giờ anh nuốt Phá Chướng Đan sẽ lập tức thăng cấp lên Tiên Thiên. Nếu những người khác biết chuyện Trần Dương mới tu luyện hơn hai tháng thì hẳn là hai mắt trợn lên muốn rơi ra ngoài mất.
"Tôi giết anh!"
Lý Lâm nhanh chóng nổi điên, cô ta lấy một khẩu súng ngắn áp sát vào đầu Trần Dương. Chỉ cần ngón tay Lý Lâm cử động nhẹ là sẽ bóp trúng cò súng.
"Cô giết đi, giết tôi rồi cả đời này cô đừng mong có được Phá Chướng Đan mà bứt phá tới Tiên Thiên." Trần Dương không hề sợ hãi, anh thản nhiên nói.
Trên đời này chỉ mình anh mới có thể điều chế ra Phá Chướng Đan, Lý Lâm mà giết anh thì cả đời này cô chỉ có thể kẹt lại ở viên mãn Hậu Thiên chờ chết.
"Anh tưởng tôi thật sự không dám sao?" Lý Lâm mặt đầy sát khí: "Anh nuốt hết Phá Chướng Đan rồi, còn có thể dựa vào cái gì chứ?"
Mặc dù nói vậy nhưng ngón tay Lý Lâm đang đặt trên cò súng lại buông lỏng.
"Ha ha!"
Nghe Lý Lâm nói vậy, Trần Dương lắc đầu cười lớn: "Đối với cô mà nói Phá Chướng Đan là linh đan thần dược ngàn vàng khó cầu, nhưng đối với tôi thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Anh vừa nói xong, Lý Lâm lập tức ngây người.
Anh ta nói gì cơ?
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?
Trái tim Lý Lâm cuộn sóng, cô ta ngờ vực nhìn Trần Dương: "Anh nói gì? Anh nói Phá Chướng Đan này anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ư?"
Đây là Phá Chướng Đan đấy, chỉ cần một viên là đủ khiến người bình thường trở nên siêu phàm. Đối với tu sĩ thì đây quả thực là thần đan tối thượng.
Có biết bao nhiêu trưởng lão tiền bối của sáu môn phái lớn vì muốn bứt phá khỏi tình trạng tu luyện trì trệ mà bế quan chết trong phòng tu luyện chứ? Thật sự không thể đếm nổi.
Có lẽ tên Trần Dương này không biết Phá Chướng Đan quý hiếm đến mức nào phải không?
Chẳng lẽ vì muốn giữ lại mạng sống nên anh ta mới nói như vậy?
"Ngạc nhiên chưa đồ đàn bà xấu xa!" Trần Dương thấy thái độ giật mình của Lý Lâm thì cực kỳ thoải mái. Anh biết đối với người như Lý Lâm thì Phá Chướng Đan có sức mê hoặc tới thế nào.
"Tôi không phí lời với cô nữa, bây giờ tôi sẽ ra ngoài mua dược liệu. Nếu cô không yên tâm thì có thể phái người đi theo tôi." Nói xong Trần Dương đi thẳng ra cửa.
Lý Lâm nửa tin nửa ngờ, ra lệnh cho hai đàn em tin cậy đi theo Trần Dương lái xe đưa anh tới hiệu thuốc mua dược liệu cần thiết để điều chế Phá Chướng Đan và một cái nồi nhỏ dùng để sắc thuốc Đông y.
Trần Dương đi mua thuốc gần ba mươi phút, Lý Lâm liên tục hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Trần Dương nhíu mày, tại sao người phụ nữ này lại nghiện thuốc lá nặng thế này chứ.
Anh đi tới dập tắt điếu thuốc Lý Lâm đang hút: "Phụ nữ thì hút thuốc ít thôi."
Sau đó anh mở cửa sổ cho thoáng khí, tự mình châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ lấy trên bàn của Lý Lâm.
"Rốt cuộc anh đang làm trò gì hả?" Lý Lâm nhìn chằm chằm Trần Dương, thái độ cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Phù!"
Trần Dương nhả ra một ngụm khói rồi đáp: "Điều chế đan dược!"
"Điều chế đan dược?" Lý Lâm ngờ vực không tin, tên nhóc ranh này mà là thầy luyện đan ư? Sao có thể như vậy được! Từ thời đại mạt pháp tới nay, thầy luyện đan đã mai danh ẩn tích cả mấy trăm năm rồi cơ mà.
"Đương nhiên rồi!"
Trần Dương cũng lười giải thích với Lý Lâm. Anh đi tới phòng bếp ở lầu một rồi bắt đầu điều chế đan dược!
Khi tu vi của Trần Dương mạnh lên, số lần anh điều chế đan dược dần dần tăng thì thời gian điều chế cũng được rút ngắn đi rất nhiều. Nếu trước đây anh chỉ là một người nhập môn thì hiện giờ có thể coi là cũng có chút hiểu biết.
Nếu quay về mấy trăm năm trước thì Trần Dương có thể được gọi là "đại sư".
Chưa tới hai tiếng đồng hồ, chiếc nồi nhỏ sắc thuốc Đông y phát ra một tiếng động sau đó có mùi thơm tỏa ra.
Điều chế xong đan dược rồi. Trần Dương mỉm cười mở nắp ra.
Bên trong có ba viên Phá Chướng Đan!
Nắp nồi vừa mở ra, mùi thơm của đan được lập tức tràn ngập không khí.
Lý Lâm ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng từ đầu tới giờ cũng không khỏi há hốc miệng!
Tên...tên nhóc ranh này thật sự là thầy luyện đan, hơn nữa còn thành công điều chế ra Phá Chướng Đan!
Trời ạ, đã là thời đại mạt pháp rồi mà thầy luyện đan vẫn còn tồn tại!
Lần này Lý Lâm hoàn toàn bối rối!
Trước đây cô ta nghe sư phụ nói thời xa xưa thầy luyện đan là khách quý của các môn phái lớn. Ngay cả tà giáo cũng không dám tùy ý trêu chọc thầy luyện đan, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.
Hơn nữa chỉ cần là tu sĩ thì khó tránh khỏi tình trạng tu luyện trì trệ, đương nhiên phải tới cầu xin thầy luyện đan.
Trong lúc Lý Lâm còn đang ngây người thì Trần Dương thẳng tay cầm ba viên đan dược trong nồi ra rồi nuốt hai viên.
Cảm giác đan dược phát huy tác dụng lại dâng lên, Trần Dương cảm thấy nội lực trong cơ thể anh bắt đầu tập trung ở đan điền. Một chút, lại thêm một chút, thêm một chút nữa...nội lực đang chuyển hóa thành chân khí.
Chỉ cần nội lực trong toàn bộ cơ thể chuyển hóa thành chân khí thì anh sẽ trở thành tu sĩ Tiên Thiên.
Trần Dương rất vui mừng, anh cười híp mắt nhìn Lý Lâm.
"Này, tại sao anh lại nuốt hai viên. Chẳng lẽ anh không sợ dùng đan dược quá liều sẽ không chịu nổi ư?" Lý Lâm không khỏi sốt ruột. Thấy trong tay Trần Dương chỉ còn một viên đan dược, cô cầu xin: "Trần Dương, cầu xin anh cho tôi viên đan dược kia đi!"
Đây chính là đan dược mà cô ta ao ước đến mức đến nằm mơ cũng mơ thấy. Bây giờ nó đang ở trước mặt cô ta vậy mà cô ta chỉ có thể nhìn chứ không thể uống, cảm giác này thật sự khiến Lý Lâm phát điên.
Không chịu nổi?
Không thể nào, Trần Dương đã uống Long Hổ Đan nên gân mạch toàn thân mở rộng ra rất nhiều, vượt trội hơn hẳn người bình thường.
Người bình thường chỉ cần uống một viên Phá Chướng Đan là đủ nhưng anh phải uống liên tục bốn, năm viên thì nội khí trong người mới bắt đầu chuyển hóa. Điều này chứng tỏ nội khí của Trần Dương mạnh gấp năm lần một tu sĩ bình thường, đây là nội khí tinh khiết tới mức nào chứ.
"Tại sao tôi phải cho cô?" Trần Dương mỉm cười nói: "Cũng đâu phải cô không biết giá trị của Phá Chướng Đan. Mặc dù đối với tôi thì nó chẳng đáng bao nhiêu, nhưng không phải ai cũng có thể có được nó đâu."
Bây giờ Trần Dương hoàn toàn nắm thóp Lý Lâm. Người phụ nữ này muốn bứt phá tới Tiên Thiên, viên Phá Chướng Đan trong tay anh là tia hy vọng duy nhất của cô ta.
Lý Lâm nghe Trần Dương nói vậy thì đầu óc quay cuồng. Cô ta cắn môi, ngoan ngoãn nói: "Trần Dương, tôi cầu xin anh cho tôi viên đan dược kia đi. Tôi...tôi biết sai rồi, là tôi lấy oán báo ân. Tôi không nên dùng roi đánh anh..."
Nói xong Lý Lâm ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đầy quyến rũ nhìn Trần Dương: "Hay là, tôi cho anh đánh trả được không?"
Nói xong Lý Lâm quay lưng lại, chống hai tay lên bàn làm việc rồi cong mông lên. Cô ta cắn đôi môi đỏ hồng, dùng ánh mắt trách móc nhìn Trần Dương: "Anh...anh nhẹ tay một chút!"
"Khụ khụ!"
Trần Dương ho khan hai tiếng, nửa người dưới đột nhiên nóng lên. Lý Lâm vốn đã xinh đẹp, lại là tu sĩ nên dáng người rất hấp dẫn.
Chỗ nên to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Cái eo nhỏ của cô ta, nếu anh từ phía sau...
Trần Dương hít sâu một hơi rồi kiềm chế cơn nóng trong người. Hiện giờ anh đang bứt phá lên Tiên Thiên, không thể có suy nghĩ bậy bạ được. Nếu anh tẩu hỏa nhập ma thì chỉ có ngồi khóc thôi.
Trần Dương quay đầu sang chỗ khác không nhìn Lý Lâm, đưa đan dược cho cô ta: "Cho cô!"
Lý Lâm nhanh nhẹn cầm lấy đan dược, mừng rỡ như điên. Cô ta không chút nghĩ ngợi lập tức nuốt viên đan dược vào bụng.
Đan dược vừa vào miệng liền chuyển hóa thành chất lỏng chảy vào dạ dày, cảm giác đan dược đang phát huy tác dụng lan khắp cơ thể.
Nội khí trong người lập tức trở nên náo động. Lý Lâm biết đây là dấu hiệu bứt phá.
Đan dược này quả nhiên thần kỳ!
Lúc này Lý Lâm hoàn toàn tin rằng Trần Dương là thầy luyện đan, hơn nữa còn là thầy luyện đan xuất sắc.
Thời xa xưa thầy luyện đan được rất nhiều người bám theo. Sau này cô ta còn phải bứt phá tới cảnh giới Phản Phác, trở thành đại tu sĩ thực thụ. Có người nói tu sĩ bứt phá tới cảnh giới Phản Phác sống thọ hai trăm năm, mặc dù Lý Lâm không biết đây có phải sự thật hay không nhưng giang hồ đều đồn đại như vậy thì có lẽ là thật.
Thọ hai trăm tuổi, ai có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này chứ.
Nghĩ vậy Lý Lâm quỳ xuống trước mặt Trần Dương, cung kính dập đầu ba cái.
Bộ ngực căng tròn của cô run lên, quyến rũ không tả xiết.
Người phụ nữ này chắc chắn là người có bộ ngực lớn nhất trong số những người phụ nữ mà Trần Dương biết!
Sau khi Lý Lâm dập đầu xong, Trần Dương tỏ vẻ không hiểu, hỏi: "Cô Lý, cô làm gì thế? Lễ nghi lớn thế này tôi không gánh nổi đâu!"
"Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ đệ một lạy!"
Lý Lâm cắn môi, kiên định nhìn Trần Dương: "Xin sư phụ thu nhận con làm đồ đệ, con muốn cùng người điều chế đan dược!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...