Long Tế Chí Tôn

Đại sảnh nhà họ Tô.

Tô Diệu mặc một chiếc váy dài kín đáo nhưng không kém phần dịu dàng, ngồi trước máy vi tính vừa hát vừa livestream.

Đường Tĩnh ngồi bên cạnh Tô Diệu, thấy con gái livestream được người ta liên tục khen ngợi thì cười tươi như nở hoa.

Sau món quà hai nghìn tên lửa lần trước, mặc dù chỉ là người mới vào nghề nhưng Tô Diệu đã trở nên rất nổi tiếng trong giới livestream. Người hâm mộ của cô ban đầu chỉ có hơn một trăm người hiện giờ đã tăng lên hơn một trăm nghìn người. Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại thì có thể trong hôm nay sẽ tăng lên đến hơn hai trăm nghìn người.

Mới chỉ mấy ngày mà từ một người mới vào nghề Tô Diệu trở thành người nổi tiếng có hơn một trăm nghìn người hâm mộ, có cưỡi tên lửa cũng không thể nhanh thế này được.

Nhưng Tô Diệu biết, tất cả công lao này đều thuộc về người sử dụng tài khoản "Diệu Dương" kia. Sau khi người đó điên cuồng gửi cho cô hai nghìn tên lửa, ngày nào cũng gửi tặng mấy trăm nghìn món quà cho cô rồi vội vàng đăng xuất.

Cô gửi tin nhắn cho người đó nhưng chưa từng nhận được hồi âm, điều này khiến Tô Diệu vừa kích động lại không khỏi tò mò.

Chẳng nói đâu xa, mới chỉ vài phút trước cái người giàu có sử dụng tài khoản "Diệu Dương" kia lại gửi cho cô một trăm tên lửa giúp cô bật lên vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn lọt vào top mười vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng tổng hợp.

Tô Diệu chẳng khác nào một con quái vật, ngang ngược tung hoành trên kênh livestream Tùng Thử khiến những chủ tài khoản livestream khác không khỏi ngưỡng mộ. Thậm chí có không ít người trong số họ âm thầm gửi tin nhắn cho Tô Diệu hy vọng sẽ có được cách liên lạc với "Diệu Dương" để bọn họ cũng được thơm lây.

Nhưng làm sao Tô Diệu có thể cho bọn họ phương thức liên lạc được chứ. Ngoài tài khoản Tùng Thử ra, đến cả Wechat của người giàu có thần bí đó Tô Diệu cũng không có. Chuyện này không khỏi khiến cô tò mò rốt cuộc người tên là "Diệu Dương" này là ai? Tại sao ngày nào người đó cũng gửi cho cô nhiều quà tặng như vậy nhưng lại không nói câu nào.

"Diệu Diệu à, chắc chắn người tên là Diệu Dương này rất quan tâm đến con đấy. Mấy hôm nay người đó cũng phải gửi tặng con sáu, bảy triệu món quà rồi, đúng là giàu có. Con phải cố gắng tạo quan hệ với người này, hai mẹ con chúng ta chỉ có thể dựa vào người giàu có này thôi đấy." Nhìn những món quà bay đỏ cả màn hình máy tính Đường Tĩnh cười tươi tới nheo cả mắt lại.

Tô Diệu gật đầu, cho dù mẹ cô không nói thì cô cũng biết mình nên làm gì. Có thể nói nếu không có Diệu Dương thì cũng không có Tô Diệu của hôm nay, cô cũng không thể kiếm được nhiều tiền thế này.

"Diệu Diệu à, còn một chuyện nữa con có cảm thấy kỳ lạ không?" Đường Tĩnh kinh ngạc nói: "Mẹ phát hiện hiện tại sức hút của con rất lớn đấy, có thể so sánh được với một vài tài khoản livestream đã hoạt động từ lâu. Con xem, đến Tùng Thử cũng đề cử tài khoản livestream của con ở trang đầu, không phải sao."

Tô Diệu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô không suy nghĩ gì nhiều: "Có thể bọn họ thấy con xinh đẹp, có tiềm năng lớn nên mới đẩy tài khoản livestream của con lên trang đầu."


"Có lý, nhất định là như vậy." Đường Tĩnh vỗ tay một cái rồi cười ha hả: "Con gái ai sinh mà giỏi thế này."

Trong lúc Đường Tĩnh đang trang điểm, điện thoại di động của Tô Diệu đột nhiên rung lên.

Cô cầm điện thoại lên thì thấy số gọi tới là: 110!

Tô Diệu và Đường Tĩnh nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đây là một cuộc điện thoại lừa đảo.

"Bây giờ lừa đảo cũng thật to gan, đến cả số điện thoại của cảnh sát mà cũng dám làm giả. Xem mẹ mắng bọn chúng thế nào đây." Nói xong Đường Tĩnh bắt máy cuộc gọi ở điện thoại của của Tô Diệu, nhấn nút loa ngoài.

"Xin chào, xin hỏi có phải cô Tô Diệu không?" Điện thoại vừa được kết nối thì có giọng nói của một người đàn ông truyền tới: "Chúng tôi là công an phường thuộc sở cảnh sát thành phố Tây Xuyên."

Lúc này Tô Diệu mới phản ứng lại. Người này biết tên của cô, nhất định không phải kẻ lừa đảo.

Cô vội vàng tắt loa ngoài rồi lấy lại điện thoại di động: "Xin chào, tôi là Tô Diệu. Xin hỏi có chuyện gì không?"

Đường Tĩnh cũng ngồi sát tới, muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao công an phường lại gọi điện thoại cho con gái bà chứ.

"Trần Dương chồng cô, vì tội trộm cắp ở một cửa hàng nên hiện tại đang bị giam giữ tại nhà giam số một của thành phố Tây Xuyên.

Sao cơ?

Tô Diệu hoảng hốt tới mức suýt thì ném điện thoại đi, cô lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Trộm cắp sao? Anh ấy trộm cái gì?"

"Anh ta trộm nội y phụ nữ tại một cửa hàng nội y cao cấp ở đường Đông Dương, bị chúng tôi bắt giữ tại chỗ." Cảnh sát nói: "Vì anh ta có thái độ thành khẩn khai nhận, đồng thời nhận được sự thông cảm của bà chủ cửa hàng nội y nên theo pháp luật chúng tôi sẽ bắt giam Trần Dương trong vòng một tháng. Bây giờ thông báo cho cô biết."

Ong ong ong!


Nghe những gì cảnh sát nói, đầu óc Tô Diệu trở nên trống rỗng.

Đường Tĩnh thì ghét bỏ ra mặt: "Thật là buồn nôn, mẹ còn tưởng rằng cậu ta là tên hèn nhát, không ngờ cậu ta lại biến thái như vậy. Chạy tới cửa hàng nội y trộm nội y, mất mặt nhất là còn bị cảnh sát bắt giữ tại chỗ. Bây giờ thì con nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta rồi chứ? Mẹ đã nói với con rồi, con ly hôn với cậu ta là quyết định sáng suốt nhất cả cuộc đời này. Cậu ta biến thái như thế, ai mà biết được sau này còn làm ra chuyện gì nữa?"

Tô Diệu cắn môi không nói gì. Cô không tin Trần Dương lại làm chuyện như vậy, làm sao anh ấy có thể tới cửa hàng nội y trộm đồ lót cơ chứ? Cho dù anh ấy ham muốn tới mức nào cũng không thể làm ra chuyện thế này.

Nhưng...đến cả cảnh sát cũng gọi điện thoại tới nhà rồi, chẳng lẽ còn giả được hay sao?

...

Nhà giam số một thành phố Tây Xuyên.

Thời gian thư giãn sau bữa sáng, có không ít tội phạm đang đánh bóng rổ, có người thì đánh bóng bàn, một số người lười biếng sưởi nắng. Có thể nói đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của bọn họ.

Trong số những người này có một người không chơi bóng cũng không tụ tập nói chuyện phiếm với mọi người mà một mình cầm một quyển sách, yên tĩnh ngồi ở một bên đọc sách.

Người này đeo một chiếc kính màu đen, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, dáng vẻ điềm tĩnh toát ra phong độ của một người trí thức.

Trần Dương cũng không quan tâm tới người này cho lắm. Anh tìm một vị trí gần người đó rồi ngồi xuống, lén lút lấy một tấm ảnh từ trong túi ra. Đây là tấm ảnh của Đàm Tiểu Long mà Vu Lan âm thầm đưa cho anh trước khi anh vào nhà giam.

Quá trình Trần Dương vào nhà giam rất vội vàng, vẫn chưa kịp xem Đàm Tiểu Long trông như thế nào. Trần Dương vừa lấy tấm ảnh ra xem thì cảm thấy người này trông khá quen.

Anh nhìn kỹ lại, trời ạ, đây chẳng phải cái người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi đọc sách gần anh đó sao?

Chết tiệt, không phải chứ...Trước đây Vu Lan nói bọn họ nghi ngờ người tên là Đàm Tiểu Long này là người có địa vị cao trong Thần Long giáo, lẽ ra trông người này phải rất mạnh mẽ mới đúng. Nhưng người đàn ông trung niên kia trông nho nhã đến mức trói gà cũng không chặt, giống cao thủ có thực lực đáng gờm chỗ nào chứ, là một con gà yếu ớt thì có.


Nhưng trông hắn ta cũng rất thú vị, hắn đang cầm cuốn sách "Quỷ Cốc Tử".

Người đàn ông này đang xem binh pháp trong nhà giam ư?

Cho dù người này có phải người có địa vị cao trong Thần Long giáo hay không, thì Trần Dương cũng phải nghĩ cách nói chuyện với hắn.

Trần Dương cất tấm ảnh kia thật kỹ rồi suy nghĩ làm thế nào để tới gần người đó. Nếu anh cứ tùy tiện tiếp cận thì chỉ sợ sẽ khiến hắn nghi ngờ.

Trong lúc Trần Dương đang đau đầu suy nghĩ thì một quả bóng rổ xẹt qua bầu trời, bay thẳng tới giữa mặt Đàm Tiểu Long.

"Binh!" một tiếng.

Đàm Tiểu Long bị ngã xuống đất, mắt cũng lệch sang một bên, cuốn sách hắn ta đang cầm trên tay rơi xuống đất.

Điều buồn cười hơn nữa chính là hắn ta bị chảy máu mũi, dáng vẻ chật vật khiến mọi người xung quanh bật cười.

"Ôi, thật ngại quá. Lực ném hơi lớn, thế nên..."

Lúc này một người đàn ông cao lớn từ sân bóng rổ chạy tới trước mặt Đàm Tiểu Long, cười hì hì nói.

Mặc dù ngoài miệng thì anh ta nói vậy nhưng nụ cười trên mặt lại rất châm chọc, không hề có thái độ xin lỗi.

Trần Dương sực tỉnh rồi nhìn lại. Trời ạ, đây chẳng phải Địch Thiên Đông ư?

Chết tiệt, ở đây mà cũng đụng mặt người quen. Nhưng không phải Địch Thiên Đông chỉ bị giam giữ nửa tháng thôi ư? Tại sao lâu như vậy rồi mà hắn ta vẫn chưa ra khỏi nhà giam chứ?

Trần Dương không khỏi nhớ tới chuyện lần trước Địch Thiên Đông muốn sàm sỡ Tô Diệu ở nhà họ Tô. Hắn ta đã bị anh đánh tới gần chết thì thôi, lại còn bị cảnh sát bắt giam lâu thế này.

Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Dương liều hiểu ra tại sao hắn ta vẫn chưa ra ngoài. Địch Thiên Đông mở võ quán, hắn ta đánh nhau nhiều như cơm bữa. Hơn nữa tên này có có chút võ công, chắc chắn là thường xuyên gây sự đánh nhau trong nhà giam cho nên đã gần một tháng mà vẫn chưa được thả.


Nhưng vì biết đánh nhau nên ở trong nhà giam Địch Thiên Đông chẳng khác nào cá gặp nước. Chỉ trong vòng hơn hai mươi ngày ngắn ngủi hắn ta đã lôi kéo được một nhóm mấy người đàn ông cao lớn hung dữ, trở thành bá chủ nhà giam.

Vì tối hôm qua Trần Dương mới vào nhà giam nên Địch Thiên Đông vẫn chưa để ý tới Trần Dương.

Cái tên Đàm Tiểu Long này bị ngu đấy à. Đã vào nhà giam mấy ngày rồi mà cũng không biết tới chào hỏi hắn ta một câu, coi hắn ta là không khí chắc?

Ngày nào cũng ôm cuốn sách vớ vẩn đó ngồi một góc, người nào không biết còn tưởng anh ta muốn thi vào đại học nổi tiếng đấy. Đã vào nhà giam rồi mà còn tỏ vẻ mình là người có học thức ư?

Địch Thiên Đông vốn không hài lòng với Đàm Tiểu Long. Hôm nay thấy hắn ta vẫn đọc sách, không hề tới cổ vũ Địch Thiên Đông chơi bóng rổ, Địch Thiên Đông liền nổi nóng.

Quả bóng vừa rồi đập trúng mặt hắn ta không phải do Địch Thiên Đông lỡ tay, mà là cố ý muốn dạy cho hắn ta một bài học.

Đàm Tiểu Long cũng không dám trách móc Địch Thiên Đông, hắn ta ngần ngại mỉm cười: "Không...không sao..."

Nói xong, Đàm Tiểu Long ngồi xổm tìm kính. Nhìn độ dày của chiếc kính thì ít nhất hắn ta cũng phải cận tới sáu, bảy độ.

Trước mặt Đàm Tiểu Long mờ mờ, hắn ta tìm thấy kính định nhặt lên.

Địch Thiên Đông độc ác mỉm cười rồi dẫm chân phải lên tay Đàm Tiểu Long, còn cố tình dẫm mạnh.

"A!"

Đàm Tiểu Long đau đớn kêu lên. Hắn ta vội vàng rụt tay về, bàn tay cực kỳ đau rát.

"Tại sao anh lại dẫm tay người khác chứ!"

Đàm Tiểu Long tức giận đứng dậy!

"Dẫm anh sao?" Địch Thiên Đông cười lạnh: "Tôi còn muốn đánh anh ấy chứ!"

Nói rồi hắn ta tát Đàm Tiểu Long một cái: "Đồ ngu, không thấy ông đây đang chơi bóng rổ sao? Mày không qua đó cổ vũ ông đây mà đọc thứ sách vớ vẩn gì đó, giả vờ làm người có học thức ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui