Chu Hữu Danh đi về phía Trần Dương.
Người nhà họ Tô tức giận ra mặt, mẹ nó, tên Trần Dương này là đồ ngốc đấy à?
Mọi người đều đang xin lỗi, chỉ mong Chu Hữu Danh bỏ qua cho yên chuyện, còn anh ta thì tốt rồi, không chỉ không xin lỗi, mà còn muốn trốn đi! Như vậy chẳng phải rảnh rỗi kiếm chuyện sao.
"Tô Diệu, còn không mau bảo người chồng ngu ngốc của cháu xin lỗi tổng giám đốc Chu đi, đã là lúc nào rồi, còn muốn trốn?"
"Cậu ta làm như vậy là muốn hại chết nhà họ Tô chúng ta mà."
"Phải đấy, cả nhà đều khuyên cháu mau ly hôn với cậu ta đi, sao cháu cứ không nghe lời thế?"
"Cậu ta trốn đi bị tổng giám đốc Chu bắt được, lần này chắc chắn tổng giám đốc sẽ tức giận cho mà xem. Đến lúc đó, người xui xẻo chẳng phải nhà họ Tô chúng ta sao." Lúc này, mấy người phụ nữ là con cháu nhà họ Tô đứng ra, chỉ vào Tô Diệu mà quở trách.
Tô Diệu cũng không kiềm chế được nữa, gặp phải tình cảnh này mà Trần Dương lại muốn trốn, khiến cô vừa tức giận vừa xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể chui vào cái khe nào cho xong.
Tô Hải thấy sắc mặt Chu Hữu Danh không ổn thì vội vàng đi tới nói: "Tổng giám đốc Chu, xin anh bớt giận, tên này là kẻ ở rể nhà họ Tô chúng tôi, hắn ăn không uống không ở nhà họ Tô, chính là một tên phế vật. Hắn ta muốn trốn là chuyện của hắn, không liên quan tới nhà họ Tô chúng tôi đâu. Anh nhất định đừng vì hắn mà..."
"Mẹ nó, câm miệng, cút đi!" Chu Hữu Danh vốn không lên tiếng giờ sắc mặt đột nhiên xấu đi, đạp một cước khiến Tô Hải ngã lăn xuống đất.
"Ôi." Tô Hải rên lên vì đau đớn, anh ta ngã xuống đất, bị Chu Hữu Danh đạp vào mông, Tô Hải dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Chu Hữu Danh.
Chu Hữu Danh dụi mắt, anh ta không ngờ kiếp này anh ta vẫn có thể gặp lại cậu thiếu niên này, mà không đúng, giờ cậu ấy đã là thanh niên rồi.
Mười năm trước, khi Chu Hữu Danh mới bước đầu xây dựng sự nghiệp, vì không đủ tiền, nên anh ta đã tìm tới rất nhiều nhà đầu tư, nhưng chẳng có ai đồng ý đầu tư tiền cho anh ta cả, dù sao khi đó anh ta cũng chỉ là một tên lưu manh.
Trong lúc anh ta bị dồn vào đường cùng, đại thiếu gia của nhà họ Trần, một thiếu niên mười lăm tuổi, dùng năm trăm nghìn giúp anh ta, hơn nữa cậu ấy còn không lấy lại tiền.
Nếu không nhờ có số tiền đó, thì có lẽ anh ta đã lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.
Uống nước nhớ nguồn, mười năm nay Chu Hữu Danh không dám quên ơn tri ngộ của người thiếu niên ấy.
Hai năm trước, khi khai trương khách sạn Vương Triều, anh ta đem theo quà biếu tới nhà họ Trần một chuyến, muốn mời Trần Dương tới cắt băng khánh thành, nhưng cậu thiếu niên năm đó đã bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà, chẳng biết đã đi đâu.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Chu Hữu Danh vẫn có thể nhận ra ngay!
"Đại...đại thiếu gia, là cậu sao?"
Mười năm, giờ đây ân nhân đang đứng trước mặt, Chu Hữu Danh run rẩy không nói nên lời. Mười năm nay, có sóng to gió lớn gì mà anh ta chưa từng gặp phải cơ chứ, nhưng hiện giờ anh ta lại căng thẳng tới mức không biết nên để tay thế nào.
Xong, vẫn bị người ta nhận ra rồi!
Trần Dương thở dài một hơi, anh biết mình tránh không thoát, đành xoay người lại, đối mặt với Chu Hữu Danh.
"Đại thiếu gia, đúng là cậu rồi..."
Còn chưa nói hết câu, Chu Hữu Danh đã "huỵch" một tiếng, quỳ xuống đất!
"Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi, tôi tìm cậu ròng rã hai năm, ông trời có mắt, cuối cùng cũng để tôi tìm được cậu rồi." Chu Hữu Danh cực kỳ kích động, giọng nói nghẹn ngào hẳn đi: "Ơn tri ngộ, cả đời không quên."
Yên lặng!
Lặng ngắt như tờ!
Khoảnh khắc này, đại sảnh nhà hàng Vương Triều yên lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều há to miệng!
Kinh ngạc!
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm kinh ngạc tới ngây người!
Ông chủ của nhà hàng Vương Triều, giờ lại quỳ trước mặt tên phế vật của nhà họ Tô, từ xúc động tới nghẹn ngào.
Còn Trần Dương thì chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, thản nhiên như không, mặt không biến sắc.
Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?
"Ôi tổng giám đốc Chu, sao anh lại bất cẩn như vậy chứ, tôi đỡ anh dậy, nhanh nào." Trần Dương vội vàng khom lưng xuống đỡ Chu Hữu Danh dậy, liều mạng nháy mắt với anh ta.
Chu Hữu Danh là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ý Trần Dương, cậu ấy làm như vậy tức là không muốn để lộ thân phận của mình.
Trong trường hợp này, anh ta không thể làm gì khác ngoài nói: "Sao sàn nhà lại trơn thế này hả? Tiểu Vương, còn không cho người đi lau sạch sàn nhà đi?""
Người quản lý tên là Tiểu Vương thấy Chu Hữu Danh ngã thì giật cả mình, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, tổng giám đốc Chu."
Sau khi đứng dậy, Chu Hữu Danh vỗ vai Trần Dương, nói: "Thật ngại quá, người anh em, tôi nhận nhầm người rồi."
"Không sao, tổng giám đốc Chu." Trần Dương thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Nhưng lần sau anh phải nhìn cho kỹ đấy nhé."
"Ồ."
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, tất cả mọi người nhà họ Tô thở phào nhẹ nhõm, thì ra là do sàn trơn nên Chu Hữu Danh bị ngã.
"Dọa chết tôi rồi, tôi đã nói rồi mà, làm sao mà tên phế vật này có thể quen biết tổng giám đốc Chu được cơ chứ, thì ra là nhận nhầm người!"
Người nhà họ Tô bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Đột nhiên, bà Tô gõ cây gậy mấy cái rồi nói: "Mọi người yên lặng cả đi, nghe ta nói đây. Ba mươi hai triệu ngày hôm nay, không thể để Tiểu Hải gánh một mình được!"
Tô Hải nghe vậy thì mặt mày hớn hở hắn, quả nhiên, vẫn là bà nội thương anh ta mà.
"Ta tính là, hôm nay tổng cộng có hai trăm người, trong đó có một trăm năm mươi người là người nhà họ Tô." Bà Tô thở một hơi rồi nói: "Chúng ta không thể để khách mời trả tiền được, cho nên ba mươi hai triệu này, con cháu nhà họ Tô chúng ta chia đều."
Nghe bà Tô nói vậy, những vị khách bị mời tới đây lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ ào ào khen ngợi bà Tô hiểu đạo lý.
"Bà nội, chia đều như vậy, mỗi người đều phải trả khoảng 21 vạn tệ." Tô Hải nói với bà Tô.
"Vậy thì được rồi, mỗi người cứ bỏ ra 21 vạn tệ để trả tiền đi."
Người nhà họ Tô vội vàng gật đầu, mỗi người bỏ ra 21 vạn tệ, đối với một gia tộc hạng ba như nhà họ Tô, không phải quá đắt đỏ, nhưng vẫn có không ít người đau lòng ra mặt.
Sắc mặt của Tô Diệu và Đường Tĩnh cũng xấu hẳn đi, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra được sự lúng túng trong mắt người kia.
Trước đây công ty bị lỗ tám triệu, hai người dùng hết số tiền trong nhà còn lại để bù vào, giờ lại bảo bọn họ bỏ ra mấy trăm nghìn, bọn họ vốn không thể bỏ ra nổi.
"Tô Diệu, sao sắc mặt của cô lại xấu thế này? Không phải đến mấy trăm nghìn mà cô cũng không bỏ ra nổi chứ?" Tô Hải đi tới, cố tình nói lớn tiếng.
Đương nhiên anh ta biết là Tô Diệu đã không còn tiền nữa rồi, anh ta hỏi như vậy, chính là muốn khiến Tô Diệu xấu mặt trước mặt mọi người.
"Tôi...tôi..." Bị người ta vạch trần suy nghĩ trong đầu, mặt Tô Diệu đỏ bừng lên. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: "Tôi...tôi quên không đem theo thẻ ngân hàng rồi!"
"Cái gì? Quên mang thẻ ngân hàng?" Tô Hải cười ha hả, nói: "Lý do này của cô không tệ, vậy tôi cứ coi như cô quên mang thẻ ngân hàng đi."
"Tiểu Hải à, mẹ con nhà cô ra ngoài gấp, không mang tiền mặt theo...cháu xem..."
"Cô Đường Tĩnh, không phải cô cũng quên mang thẻ ngân hàng đấy chứ?" Tô Hải giả vờ tỏ ra giật mình rồi nói: "Không phải hai người đã thông đồng với nhau từ trước rồi đấy chứ."
"Tiểu Hải, cháu..." Đường Tĩnh lúng túng nói không nên lời, hôm nay bà mất hết mặt mũi rồi.
"Ha ha ha!" Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà cười lên, đột nhiên, trong đám đông có người nói: "Tôi thấy, chắc chắn Trần Dương cũng không mang tiền đâu, một nhà ba người bọn họ cũng thật là kỳ lạ, thông đồng với nhau từ trước tới đây ăn chùa đấy."
Nghe mọi người chế giễu, sắc mặt Tô Diệu trắng bệch, trong lúc cô không biết phải làm thế nào, thì Trần Dương đi tới, đứng trước mặt cô rồi nói: "Tôi đem theo thẻ ngân hàng, mấy người..."
Anh còn chưa nói dứt câu, Tô Hải đã giật lấy thẻ ngân hàng trong tay anh, đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh rồi nói: "Mau lên mau lên, mau cầm đi quẹt thẻ đi, xem có thể trả được 63 vạn ệ không!"
"Tô Hải, mau trả thẻ đây!" Tô Diệu sốt sắng tới nỗi sắp khóc tới nơi.
Mỗi ngày cô cho Trần Dương hai trăm tệ tiền tiêu vặt, trong thẻ của anh ta sao có thể có 6 vạn tệ chứ, tên này rõ ràng là muốn làm cô mất mặt mà.
Tô Diệu có thể tưởng tượng được cảnh, bọn họ bị người ta cười nhạo, như vậy thì cô hoàn toàn không thể ngóc đầu lên ở nhà họ Tô thật rồi.
Trong lúc mọi người đều đang chờ xem kịch vui thì Từ Tiểu Nhu đang ngồi ở một bên chậm rãi đứng dậy, vẻ hoảng hốt bao phủ gương mặt xinh đẹp của cô!
"Tôi...tôi không bị hoa mắt đấy chứ, đây không phải thẻ Tử Kim Đế Vương sao!"
Tiếng cười nhạo rộn lên trong đại sảnh, lập tức lặng ngắt như tờ.
Từ Tiểu Nhu, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...