Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Biết cô muốn nói gì, mắt Tổng Vy hơi lóe lên, vội vàng ngắt lời cô: “Không phải, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi là một ông già chừng năm mươi tuổi”
Nghe được lời này, Giang Hạ giống như bị dội nước lạnh, lập tức không kích động nổi nữa, tiếc nuối thở dài: “Rõ ràng giống nhau đến thế, sao lại không phải chứ?”
Tống Vy cười ha ha, dời đề tài: “Được rồi, không nói đến chuyện này, hai đứa nhóc đâu rồi” “Mới chơi xong, mệt nên ngủ rồi” Giang Hạ trả lời.

“Tớ đi xem thử” Tống Vy đổi dép đi trong nhà.

Giang Hạ đóng cửa lại, đi sang đó cùng cô.

Thấy hai đứa nhỏ nằm trên giường ngủ ngon lạnh, mắt Tống Vy đầu dịu dàng: “Hạ, làm phiền cậu rồi” “Không có gì” Giang Hạ xua tay, tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Tống Vy nhẹ nhàng đóng cửa phòng hai đứa nhỏ lại: “Làm vài ly không?”
“Tới luôn” Mắt Giang Hạ sáng rực.

Tống Vy vào phòng bếp cầm hai lon bia, đưa cho cô một lon.

Giang Hạ nhận lấy, khui bia, ngửa đầu nốc: “Sướng!” Tống Vy cười cười, cũng uống một ngụm, sau đó hỏi thăm tình hình phòng làm việc.


Sau khi đến tập đoàn Đường thị đến giờ, cô không đến phòng làm việc nữa.

Bây giờ phòng làm việc đều do một mình Giang Hạ xử lý, nó như thế nào cô cũng không biết gì cả.

Nhưng Giang Hạ nghe cô hỏi, tốc độ uống bia chậm lại, vẻ mặt có hơi nặng nề.

Tống Vy thấy thế, đặt bia xuống hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Giang Hạ vò đầu: “Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là dạo gần đây có một phòng làm việc lớn hơn phòng làm việc của chúng ta rất nhiều đang chèn ép chúng ta”
“Lý do gì?” Tổng Vy nhíu mày.

“Ghen tỵ đó!” Giang Hạ đột nhiên bóp dẹp lon bia đang cầm, giận sôi máu: “Không phải cậu hay đưa bản thảo thiết kế về sao, cho nên kiểu dáng quần áo của phòng làm việc chúng ta đều rất mới và độc, bắt trend
nhanh, phòng làm việc bọn họ lập tức cử người qua dụ, định dù cậu qua đó làm”
LỒ” Tống Vy nhướng mày.

Giang Hạ khinh thường bĩu môi: “Cậu là chủ của phòng làm việc, còn là nhà thiết kế chính, tớ có ngu mới chịu đồng ý với bọn họ, sau đó bọn họ bắt đầu nhắm về chúng ta, hơn nữa còn quấy rầy phá hư một vụ hợp tác của chúng ta với xưởng quần áo, không chỉ thế, còn lấy trộm bản thiết kế của chúng ta”
“Phòng làm việc kia tên gì? Ai làm chủ?” Tống Vy mím môi hỏi.

Giang Hạ nốc cạn bia trong lon bia bẹp dí: “Phòng làm việc tên là Nguyệt Quang, còn chuyện ai làm chủ thì tới cũng không biết, rất thần bí”

“Lát nữa tớ bảo Hải Dương điều tra thử xem” Nghĩ nghĩ, Tống Vy nói.

Tuy dùng cách này để điều tra người khác thì không hay cho lắm.

Nhưng cô ghét kẻ thù núp trong bóng tối, không biết rõ thì sẽ bị chơi bất cứ lúc nào.

“Được, điều tra xong nói cho tớ biết” Giang Hạ đứng lên.

Tống Vy biết cô chuẩn bị đi, gật đầu đồng ý.

Buổi tối, Tống Hải Dương dậy, Tống Vy lập tức nói chuyện này.

Đã điều tra được chủ nhân phía sau phòng làm việc này.

Tống Vy vừa nhìn thấy, vui vẻ! Không ngờ là người quen, Tống Huyền.

Lúc nghe đến cái tên Nguyệt Quan này, cô phải nghĩ đến mới đúng.

“Mẹ ơi, có phải mẹ có thù hằn gì với người phụ nữ này không?” Tống Hải Dương thấy Tống Vy bật cười, không khỏi hỏi.

Tống Vy nhìn cậu bé: “Sao lại hỏi thế?”
“Bởi vì chỗ nào cũng nhìn thấy dì này hết, mẹ làm việc ở chỗ chú Đường, dì đó ăn hiếp mẹ, bây giờ dì này còn dùng phòng làm việc của dì ta để ăn hiếp phòng làm việc của mẹ, ghét thật!” Tống Hải Dương vùng nắm tay nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận