Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Mạnh Ngọc đảo mắt, cười hì hì hai tiếng: “Tôi nhìn thấy Tống Vy.
”
Động tác gõ bàn phím của Đường Hạo Tuấn khựng lại: “Tống Vy?”
“Đúng thế.
”
“Cậu gặp cô ấy ở đâu?” Đường Hạo Tuấn tắt loa điện thoại, kề sát điện thoại vào bên tai.
Mạnh Ngọc gõ cửa sổ trả lời: “Nhà hàng Đế Hào, nhưng dường như trạng thái của cô ấy không được tốt lắm.
”
“Làm sao?” Tay cầm điện thoại của Đường Hạo Tuấn chợt căng chặt, nặng nề hỏi.
Mạnh Ngọc nhìn Tống Vy bên dưới: “Cụ thể tôi cũng không biết, hình như cô ấy đang rất sợ, sắc mặt tái nhợt, tóc thì ướt, trên người còn khoác áo khoác của đàn ông, quan trọng nhất là có hai cảnh sát đi theo sau lưng cô ấy, Hạo Tuấn cậu…”
Anh ta còn chưa nói xong thì chợt phát hiện đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh, bèn đưa điện thoại ra xem thử, phát hiện Đường Hạo Tuấn đã cúp máy rồi.
Trông có vẻ là Hạo Tuấn nghe thấy tình trạng của Tống Vy nên chuẩn bị chạy tới.
Dưới lầu, Tống Vy lấy được máy sấy, được Lưu Mộng giúp đỡ sấy khô tóc, sau đó lên xe cảnh sát cùng hai cảnh sát, rời khỏi nhà hàng.
Đợi lấy lời khai xong đi ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã là mười giờ đêm.
Nhóm người Tống Vy đi trong màn đêm, bầu không khí vô cùng nặng nề.
“Vy, đã đỡ sợ hơn chưa?” Kiều Phàm nhìn Tống Vy cúi đầu yên lặng, dịu dàng hỏi.
Tống Vy “Ừm” một tiếng, cong môi trả lời: “Đỡ hơn một chút rồi.
”
“Mẹ…” Hai đứa bé nâng mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tống Vy ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa nhỏ: “Yên tâm đi, mẹ không sao.
”
“Mẹ, con sợ.
” Tống Dĩnh Nhi nhào vào lòng nàng: “Con suýt chút không còn mẹ nữa rồi.
”
“Đúng vậy, rốt cuộc là ai ác độc thế, còn muốn lấy mạng mẹ nữa!” Tống Hải Dương siết chặt tay, tức giận nói.
Lưu Mộng mím môi: “Theo giải thích của cảnh sát thì chắc là người quen của chúng ta, nếu không sao lại biết rõ hành tung của Vy Vy như vậy được, còn cố ý mai phục ở phòng vệ sinh nữa.
”
“Không sai, con cũng cảm thấy là người quen.
” Tống Vy gật đầu.
Trong mắt Kiều Phàm có ánh sáng lóe lên: “Vy Vy, em nghĩ đến ai?”
Tống Vy động đậy môi, vừa định lên tiếng thì một tiếng còi xe vang lên từ cách đó không xa.
Sau đó, hai ánh đèn pha chiếu lên người mấy người Tống Vy, khiến bọn họ không mở mắt ra được.
“Ai đó?” Lưu Mộng giơ tay che trước mặt.
“Là chú Đường.
” Hai đưa bé chớp mắt nhìn bóng người cao lớn ngược sáng đi tới, vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Chú Đường.
” Hai đứa bé chạy về phía Đường Hạo Tuấn.
Thấy thái độ nhiệt tình của hai đứa bé với Đường Hạo Tuấn, đôi mắt sau mắt kính của Kiều Phàm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống ôm lấy Tống Dĩnh Nhi, một tay khác thì dắt Tống Hải Dương đi tới bên cạnh Tống Vy, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Không sao chứ?”
Tống Vy lắc đầu: “Sao anh biết tôi xảy ra chuyện?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...