Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Cái gì?” Kiều Phàm sửng sốt: “Anh nói là Đường Hạo Minh không có dự định đưa Tống Vy chạy trốn, mà là muốn tiến hành một cuộc chiến sinh tử với anh ở núi Lạc Phong?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đã rõ như thế rồi mà? Bắt đầu từ lúc anh ta gửi thư khiêu chiến cho tôi, anh ta không có ý định chơi trò chơi mèo vờn chuột với tôi, giữa tôi và anh ta sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt quyết đấu một lần.

Nếu như lần nào anh ta cũng biến mất không thấy mặt mũi đầu, vậy thì sao tôi có thể quyết đấu với anh ta đây?”
Kiều Phàm nhẹ gật đầu: “Anh nói có lý”
“Với lại Đường Hạo Minh không phải là kẻ ngu, nếu như anh ta thật sự muốn đưa Tống Vy đi khỏi, không để tôi đuổi kịp, vậy thì trước khi anh ta xuất hiện ở điểm thi, anh ta đã phá hỏng tất cả các camera giám sát để chúng ta không có cách nào điều tra được lộ trình của anh ta”.

“Cho nên, ý của anh là Đường Hạo Minh cố ý để lộ hành tung của mình, sau đó dẫn dụ anh đến núi Lạc Phong, quyết đấu một trận sinh tử với anh ở núi Lạc Phong” Kiều Phàm nhìn anh.

“Không sai” Đường Hạo Tuần trả lời.

Advertisement
“Xem ra là chắc chắn ở núi Lạc Phong có mai phục” Kiều Phàm còn nói.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn u ám: “Nếu như Đường Hạo Minh không bắt cóc người tôi quan tâm, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không đến đó, bởi vì Đường Hạo Minh biết điểm này, biết tôi hiểu rõ có cạm bẫy nhưng vẫn còn đến đó, cho nên anh ta đưa Tống Vy đi, chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể đảm bảo là tôi nhất định sẽ đến đó”
Tống Vy là điểm yếu của anh, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.

Đường Hạo Minh lại lợi dụng điểm này, cũng không kỳ quái gì.

Cho dù lúc này Đường Hạo Minh đã thiết lập núi đao biển lửa, nhưng vì Tổng Vy, anh vẫn phải đi.

“Lúc nào thì xuất phát?” Kiều Phàm không hỏi gì thêm, mà chỉ hỏi câu này.


Đường Hạo Tuấn nhìn anh: “Ngay bây giờ?
Cứu người mình yêu không thể tiếp tục kéo dài, phải càng sớm càng tốt.

“Bây giờ xuất phát cũng được, nhưng mà tôi có đề nghị” Mắt kính của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh, chờ câu nói tiếp theo của anh.

Kiều Phàm nheo mắt: “Không thể trực tiếp lái máy bay trực thăng lên đỉnh núi Lạc Phong, nhưng mà có thể đến chân núi.

Trước tiên anh có thể điều động một nhóm binh đến đó trước, điều tra xem Đường Hạo Minh có để lại mai phục ở trên núi không, nếu có thì cũng có thể để bọn họ giải trừ, để chúng ta đến sau thì mới có thể thông đường, chẳng phải làm như vậy thì tiến độ sẽ nhanh hơn à?”
Nghe thấy như vậy, Đường Hạo Tuấn lập tức trầm mặc, anh cảm thấy rất có đạo lý.

Sau đó, anh ra lệnh cho vệ sĩ: “Cứ làm theo bác sĩ Kiều đã nói, bên cạnh đó còn phải âm thầm sắp xếp tay bắn tỉa có kỹ thuật tốt, một mình xuất phát tập kích ở vách núi.”
“Anh nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Kiều Phàm lập tức hiểu dự định của Đường Hạo Tuấn.

Giọng nói của Đường Hạo Tuấn không hề có một chút tình cảm: “Nếu như có cơ hội thì trực tiếp giết chết người không phải là chuyện tốt à?” Đường Hạo Minh muốn quyết đấu với anh, nhưng anh chỉ muốn dùng phương thức nhanh nhất để kết liễu Đường Hạo Minh.

Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế để chơi trò chơi chiến đấu với Đường Hạo Minh, chẳng khác nào làm lãng phí thời gian.

“Không hổ là sếp Đường, làm việc dứt khoát như thế, nhưng chuyện này anh có cần phải lập hồ sơ với chính phủ quốc gia không? Nếu không thì đến lúc đó có một mạng người chết trong tay anh, anh muốn kháng cáo thì cũng không dễ dàng?”
“Không cần anh phải nhắc nhở về chuyện này, lên xe đi.” Đường Hạo Tuấn không muốn phải lãng phí thời gian tán dóc với Kiều Phàm, anh nhanh chân đi đến một chiếc xe ở trước nhất.


Kiều Phàm nhún nhún vai, sau đó bước nhanh đi theo.

Trên đường đi, ở trong xe không có bất cứ ai nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt khiến người khác sợ hãi.

Thẳng cho đến khi Trình Hiệp gọi điện thoại tới thì mới phá vỡ bầu không khí này.

“Tổng giám đốc, tôi nghe cấp dưới nói mợ chủ bị Đường Hạo Minh đưa đi rồi, có thật không vậy?” Trình Hiệp lo lắng hỏi.

Đường Hạo Tuấn không trả lời, ý tứ của anh đã rất rõ ràng, là sự thật.

Trình Hiệp tức giận dậm chân: “Chết tiệt! Tại sao Đường Hạo Minh lại lựa chọn ra tay vào thời điểm này chứ, may mắn là sáng nay chúng ta đã đưa cậu chủ nhỏ An An đi rồi, nếu không Đường Hạo Minh cũng ra tay với cậu An An thì làm sao bây giờ? Cậu An An vẫn là một đứa nhỏ yếu ớt, sức khỏe lại kém, nếu như Đường Hạo Minh thật sự ra tay với cậu An An, vậy thì cậu An An chắc chắn không còn được sống.

Đường Hạo Tuấn không đáp lời Trình Hiệp.

Đúng vậy, may mắn là sáng nay đã đưa An An đi.

Đây chính là điểm duy nhất có thể khiến anh cảm thấy vui mừng.

“Sếp Đường, tôi sẽ lập tức chạy đến đó hỗ trợ” Trình Hiệp nói thêm.


Đường Hạo Tuấn lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi đã biết Đường Hạo Minh ở đâu rồi, đồng thời Đường Hạo Minh cũng đang chờ tôi, anh ta muốn giải quyết ân oán với tôi trong tối nay, bây giờ cậu đến đây cũng không kịp đâu, cứ ở đó bảo vệ mấy đứa nhỏ đi, dù sao thì chẳng có ai biết được Đường Hạo Minh có biết tôi giấu ba đứa nhỏ ở đâu.

Nếu như anh ta biết rồi lại phải người đến đó thì phải làm sao, cho nên tôi cần phải có người ở bên kia làm chủ, mà
người đó thì cũng chỉ có cậu mới là thích hợp nhất”
Nghe thấy Đường Hạo Tuấn nói như vậy, Trình Hiệp lập tức bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc, tôi sẽ bảo vệ tốt cho bọn trẻ, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu.”
“Tôi tin cậu” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Trình Hiệp lại nói: “Vậy tổng giám đốc, anh phải cẩn thận đó, nhất định là anh và mợ chủ phải bình an trở về”
“Được.” Đường Hạo Tuấn đáp lời, anh đã nghĩ đến cái gì đó, tiếp tục dặn dò: “À đúng rồi, đừng để Hải Dương biết chuyện này, thằng bé thông minh thì thông minh đó, nhưng mà tính tình dễ xúc động, nếu như thằng bé biết thì có lẽ sẽ lén lút nghĩ cách chạy đến đây.

Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, nó làm được đó”
“Tổng giám đốc cứ yên tâm đi, tôi biết chuyện này mà, cho nên tôi không có nói cho cậu Hải Dương biết chuyện” Trình Hiệp trả lời.

“Vậy là tốt” Đường Hạo Tuấn đã hoàn toàn yên tâm.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Kiều Phàm thấy anh bỏ điện thoại di động xuống: “Lần này chuyện gì nên sắp xếp cũng đều đã sắp xếp hết rồi, bây giờ đã có thể tập trung đối phó với Đường Hạo Minh”
Đường Hạo Tuần từ chối cho ý kiến.

Kiều Phàm thấy vẻ mặt anh âm trầm lại không nói chuyện, nên anh cũng dứt khoát ngậm miệng.

Chẳng mấy chốc, đã đến núi Lạc Phong.

Đường Hạo Tuấn bước xuống xe, đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Ngọn núi này đã từng bị đốt cháy, vốn dĩ đã trần trụi, tối om, cộng thêm bây giờ là ban đêm, trông nó lại càng thêm ấm trầm, gió thổi qua còn có âm thanh kỳ quái vang lên, giống như là có quỷ.


Có một vệ sĩ đứng ở sau lưng Đường Hạo Tuấn, nói với Đường Hạo Tuấn tình huống hiện tại ở trên núi.

Nhóm binh mà trước đó bọn họ cử đến thăm dò đã bị mai phục và tập kích ở mức độ nhất định, bị thương hơn phân nửa.

Bởi vì Đường Hạo Minh lên núi trước bọn họ, đã sớm chuẩn bị xong xuôi hết tất cả, bọn họ muốn lên núi, đương nhiên nguy hiểm trùng trùng.

Nhìn những người bị thương được khiêng xuống núi, ánh mắt Đường Hạo Tuấn tối xuống, để lại một câu đưa đến bệnh viện bồi thường gấp đôi thì liền nhanh chân đi lên trên núi.

Cho dù trên núi là nguy hiểm nghìn trùng, anh cũng nhất định phải đi, vợ của anh còn đang ở đây chờ anh đến giải cứu.

Kiều Phàm cũng không chậm trễ, anh đi theo Đường Hạo Tuấn.

Quả nhiên, đường lên núi nguy hiểm gập ghềnh, mặc dù đã được đội binh đi trước giải trừ nhiều mối nguy hiểm như thế, nhưng vẫn có rất nhiều nguy hiểm đang rình rập bọn họ, các loại bẫy với nhiều vũ khí, vừa nhìn là biết thuộc loại muốn đưa người vào chỗ chết.

Thậm chí còn có nhiều chỗ được cài bom.

Mà mấy chục người bọn họ đạp trúng một quả bom, quả bom lập tức nổ tung, khói lửa bốc lên tứ phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Nếu như không phải Đường Hạo Tuấn và Kiều Phàm có nhiều người bảo vệ đứng chính giữa, vậy thì hai người bọn họ cho dù không chết thì cũng phải bị thương.

“Mẹ kiếp” Nhìn những người ở bên ngoài bị bom nổ ngã xuống đất không thể dậy nổi, không rõ sống chết, Kiều Phàm lại phun bùn từ trong miệng ra rồi đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu: “Cái tên điên Đường Hạo Minh này, ngay cả vũ khí quân dụng mà anh ta cũng có.”
Đường Hạo Tuấn bên cạnh anh cũng đứng lên, mặc dù trên mặt bẩn không chịu nổi, nhưng biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh.

Đối với chuyện Đường Hạo Minh cài bom, anh hoàn toàn không kinh ngạc chút nào, thản nhiên nói: “Đừng quên trước kia Đường Hạo Minh là người của tổ chức đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận