Với cô thì anh tới là chuyện tốt.
Như vậy, cô không cần một thân một mình đối mặt với loại người nguy hiểm Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Tuấn nhìn niềm vui trên mặt Tống Vy, khẽ gật đầu, trong mắt lướt qua tia dịu dàng, sau đó lúc đối mặt với Đường Hạo Minh, vẻ dịu dàng kia mất tăm: "Anh muốn tìm nhà thiết kế thì đi chỗ khác tìm, người của tôi, anh nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Một câu người của tôi làm tim Tống Vy đánh cái thịch, mắt nhìn qua gương mặt nghiêm nghị của anh.
Mặc dù cô biết rõ, những lời này của anh không có ý gì khác, chỉ đơn giản ám chỉ cô là nhân viên của anh.
Nhưng trong lòng cô, vẫn không khỏi sợ hãi.
"Nhưng tôi nhìn trúng Vy Vy rồi, không muốn tìm người khác thì làm thế nào?" Đường Hạo Minh buông tay, giả vờ như rất khổ não.
Không khí quanh người Đường Hạo Tuấn hạ xuống, môi mỏng mím thành đường thẳng: "Cô có đi không?"
Anh nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy tỉnh táo lại, lắc đầu một cái: "Dĩ nhiên không đi, tôi vừa từ chối Giám đốc Đường, hơn nữa tôi cũng sẽ không làm việc với người có ý xấu với mình, tôi không ngu tới mức dâng mình tận cửa"
Nghe như vậy, Đường Hạo Tuấn hài lòng, môi mỏng cũng cong lên, thu lại hơi lạnh toàn thân.
Đường Hạo Minh u oán nhìn Tống Vy:
"Vy Vy, em nói như vậy làm tôi buồn lắm đấy."
Tống Vy biết anh ta giả bộ, quay đầu đi chỗ khác lười để ý anh ta.
Đường Hạo Tuấn tiến lên một bước, chắn trước mặt Tống Vy:"Nghe chưa? Cô ấy không đi."
"Vậy thì sao, tôi cũng sẽ không bỏ qua." Đường Hạo Minh không nao núng đối mặt cùng Đường Hạo Tuấn.
Lúc hai người đàn ông đang chĩa mũi giáo vào nhau, điện thoại Tổng Vy bỗng nhiên vang lên.
Hai người đồng thời nhìn cô, cô ngượng ngùng cười cười, lấy điện thoại ra:
"Cái đó, tôi đi nghe điện thoại"
Vừa nói, cô vừa đi về phía sân thượng.
Ở đây chỉ còn lại hai người Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Tuấn híp mắt lạnh lùng hỏi: "Anh mời cô ấy tới công ty rốt cuộc mục đích gì?"
"Có thể có mục đích gì nữa, màn diễn hôm nay đã cho tôi thấy thiên phú của cô ấy, lôi kéo nhân tài tới công ty mình không phải một chuyện rất bình thường sao?" Đường Hạo Minh nhún vai.
Đường Hạo Tuấn chế nhạo à một tiếng: "Nếu như anh không làm mấy chuyện đó với cô ấy, lời anh nói này có lẽ tôi sẽ tin đôi chút đấy"
Mắt kính Đường Hạo Minh lóe lên: "Việc tôi làm đó không phải không thành công sao?"
"Anh nên vui vì không thành công, nếu không bây giờ anh không đủ chân tay để đứng đây đâu!" Đường Hạo Tuấn lạnh lùng quét qua anh ta.
Đường Hạo Minh cười nhỏ hai tiếng: " Hạo Tuấn, cậu không cảm thấy cậu quá để ý cô ta sao?" "Anh có ý gì?" Đường Hạo Tuấn ánh mắt ngừng lại.
Đường Hạo Minh khoát tay: "Không có gì, cô ấy trở lại"
Anh ta chép miệng sau lưng Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn quay đầu lại, thấy Tống Vy mặt vui mừng cầm điện thoại trở lại, hiển nhiên có chuyện vui.
"Tổng Giám đốc Đường, chắc tôi phải đi trước.
Tống Vy ngừng ở bên cạnh Đường Hạo Tuần, áy náy nói.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
"Vâng, tới sân bay đón một người rất quan trọng"
Tống Vy nhìn đồng hồ đeo tay nói.
"Đón người?"
Đường Hạo Tuấn theo bản năng hỏi.
Rất quan trọng? Chẳng lẽ là cha ruột của hai đứa bé? Suy nghĩ, trong lòng Đường Hạo Tuấn có chút không thoải mái.
Tống Vy không biết anh đang nghĩ gì, vừa định trả lời, Đường Hạo Minh cười híp mắt lên tiếng: "Vy Vy, đừng lo chuyện của Tổng Giám đốc Đường, em mau đi đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...