Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Không nuốt lời.” Tống Vy lắc đầu: “Em nói được làm được, thật !”
Sợ anh không tin, cô còn giơ ba ngón tay lên, làm tư thế thề.
Đường Hạo Tuấn ấn tay của cô lại: “Anh tin em.”
Tống Vy mỉm cười dựa vào trong lòng của anh: “Em biết chồng sẽ tin em.”
“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Em ngồi đây trước, anh lên tầng thay quần áo, ban ngày vào một nhà kho với người khác, kiểm tra trang bị, trên người có rất nhiều bụi, anh đi tắm rồi xuống.”
“Đi đi.” Tống Vy xua tay, ý bảo anh mau đi đi.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy, vòng qua sô pha, đi về phía cầu thang, đi lên tầng.
Advertisement
Vừa đi tới tầng 2, Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng bước chân.
Anh ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy Kiều Phàm mặc đồ trắng, đeo mắt kính gọng bạc đang đi về phía bên này.
Đường Hạo Tuấn dừng bước chân, không có tiếp tục đi lên tầng, đứng tại chỗ nhìn Kiều Phàm.
Kiều Phàm cũng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, bước chân khựng lại, rõ ràng cũng không ngờ lại trùng hợp gặp Đường Hạo Tuấn ở đây như vậy.
Nhưng rất nhanh, Kiều Phàm đã khôi phục sự điềm tĩnh, tiếp tục đi tới, cho tới khi đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, cách Đường Hạo Tuấn khoảng hai bước chân, lúc này mới triệt để dừng lại.
“Sếp Đường, lâu rồi không gặp.” Kiều Phàm mỉm cười với Đường Hạo Tuấn, chìa tay ra.

Nụ cười này, dường như quay lại lúc anh ta mới về nước, một Kiều Phàm dịu dàng.
Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc, cụp mắt liếc nhìn tay của anh ta, căn bản không có ý định bắt tay với anh ta.
“Đúng là khá lâu rồi không gặp.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, nói bằng giọng lạnh lùng.

Kiều Phàm cũng nhìn ra, anh không muốn bắt tay với mình, cũng không miễn cưỡng, điềm nhiên như không hạ tay xuống, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đút tay vào trong túi: “Sếp Đường hình như không hoan nghênh tôi tới lắm, điều này ngược lại khiến tôi thấy hơi lạ, dù sao tôi tới đây giúp đỡ, không phải cũng là sếp Đường anh đồng ý sao?”
“Tôi đúng là đồng ý rồi, nhưng điều này không đại biểu, tôi nhất định thích anh.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Kiều Phàm lại cười: “Sếp Đường nói như vậy, cũng không sợ đắc tội với người khác sao?”
“Sao hả? Đắc tội với anh thì anh muốn đi ư?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Nếu anh muốn đi, vậy thì mời tự nhiên, tôi không níu kéo, tôi có thể mời bác sĩ khác bất cứ lúc nào.”
“Ỏ? Mạnh Ngọc sao?” Kiều Phàm nhướn mày: “Lúc này, anh ta đoán chắc đang ở trong rừng sâu nào đó rồi, anh ta không phải đang làm bác sĩ du ngoạn sao?”
“Không có cậu ta, còn có thể có bác sĩ khác, trên thế giới này, không thiếu bác sĩ giỏi.” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng nói.

Kiều Phàm nhún vai: “Được rồi, tôi đã quên thân phận của sếp Đường, thân phận của anh quả thật khiến anh có thể mời được bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.”
“Vậy nên, anh muốn đi không?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.


Kiều Phàm lại cười: “Đương nhiên sẽ không, tôi tới đây không phải là hoàn toàn giúp anh, điều quan trọng nhất là tôi tới giúp Tống Vy, cô ấy là bạn của tôi, tôi không thể nhìn thấy cô ấy có chuyện.”
“Nếu anh nói anh là bạn của cô ấy, vậy anh trước kia đã đối xử với cô ấy như nào?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên nổi giận, lập tức túm lấy cổ áo của anh ta, sắc mặt tối sầm mà gằn lên.

Người này, trước đây luôn miệng nói yêu Tổng Vy.

Nhưng kết quả thì sao, tình yêu của anh ta thể hiện như thế, bắt cóc con của người mình yêu, dẫn tới đứa trẻ xảy ra tai nạn.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, không những không biết hối cải, không thu liễm, ngược lại càng điên cuồng hơn, thậm chí đốt công xưởng của người mình yêu, hơn nữa thiết kế mình tai nạn, vì để khiến người mình yêu tới chăm sóc mình, kéo gần quan hệ.

Ha, tình yêu như vậy, thật là kinh tởm.

Yêu một người, lẽ nào không nên cho đối phương được toại nguyện, nhìn thấy đối phương vui vẻ hạnh phúc ư?
Nhưng Kiều Phàm lại không như vậy, tình yêu của anh ta rõ ràng là dồn người ta vào đường cùng.


May mà Kiều Phàm này không phải thật sự yêu Tống Vy, nếu không thật sự là sỉ nhục chữ yêu này.

“Thì ra là vậy.” Kiều Phàm cụp mắt: “Tôi nói sao sếp Đường lại nhìn thấy tôi thì nổi giận như vậy, thì ra là tới tìm tôi tính món nợ trước kia.”
“Anh suýt nữa hại chết con của tôi, nếu không phải vì tôi đã quyết định không truy cứu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn ẩn chứa sát ý nhìn anh ta, giọng nói lạnh tới mức giống như tới từ địa ngục băng giá, khiến người ta nghe mà cả người run rẩy.

Nhưng Kiều Phàm lại không hề thay đổi, không sợ hãi mà nhìn thẳng Đường Hạo Tuấn: “Chuyện trước đây, quả thật là lỗi của tôi, tôi cũng đã suy nghĩ lại rồi, cho nên lần này tôi tới, thay vì nói là vì Tống Vy, không bằng nói là để chuộc lại lỗi lầm mà tôi đã làm.”
“Mong là như vậy.” Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, sau đó đẩy mạnh anh ta ra.

Kiều Phàm bị Đường Hạo Tuấn đẩy cho loạng choạng, lùi lại hai bước, nếu không phải anh ta kịp thời nắm lấy can lan cầu thang, anh ta suýt nữa thì ngã rồi.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không thèm để ý anh ta nữa, thu hồi ánh mắt đi lên tầng 3.

Tầng trên là phòng của anh và Tống Vy, những người khác không được sự cho phép thì không thể lên.

Kiều Phàm đứng ở đó, nhìn bóng lưng của Đường Hạo Tuấn, cho tới khi không nhìn thấy nữa mới lắc đầu cười đầy ý vị: “Thật là đáng sợ, Đường Hạo Tuấn.”
Dứt lời, anh ta không ở lại đó nữa, xoay người đi xuống tầng.
Tống Vy ngồi ở trong phòng khách, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh, một người phụ nữ mập mạp đang cung kính đứng ở phía sau cô, cũng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng cô, trong tay cầm một cái trống lắc, thỉnh thoảng lắc hai cái.

Đứa trẻ trong lòng Tống Vy nghe thấy tiếng trống lắc, đôi mắt to đen láy nhìn, sau đó há cái miệng nhỏ, phát ra tiếng a a đầy đáng yêu, giống như đang nói chuyện.
Chị Trương thấy vậy, cười nói: “Bà chủ cô nhìn, cậu chủ nhỏ An An muốn nói chuyện rồi.”
“Phải.” Tống Vy nhìn con trai nhỏ trong lòng, trên mặt là nụ cười đong đầy tình mẹ.
Cô dùng khăn lau miếng dãi chảy ra từ khóe miệng của An An, sau đó đung đưa nhẹ An An, dịu dàng nói: “Bảo bối, con có phải muốn gọi mẹ không? Nào, mẹ dạy con gọi, mẹ!”
“Bà chủ, cậu chủ nhỏ An An còn nhỏ, không học được.” Chị Trương cười nói.
Tống Vy quay đầu mỉm cười với chị ta: “Tôi biết, tôi không phải là dỗ trẻ con sao, tôi cũng biết An An cách lúc biết nói còn sớm, ít nhất phải sau 1 tuổi, hơn nữa bác sĩ đã nói, do An An là sinh non, thanh quản phát triển hơi chậm, sợ rằng sau 1 tuổi cũng chưa chắc biết nói chuyện.”
“Không sao đâu bà chủ, bác sĩ nói cậu chủ nhỏ An An chỉ là biết nói muộn, đâu phải không thể nói chuyện, từ từ là được.” Chị Trương an ủi.
Tống Vy ừ một tiếng: “Chị nói cũng đúng.”
Cô cúi đầu xuống, lại mỉm cười bắt đầu trêu chọc cậu bé trong lòng.
“Nói ra thì, An An lười hơn nhiều so với anh trai và chị gái của nó.” Tống Vy sờ nhẹ gương mặt nhỏ của An An, lại nói.
Chị Trương nghi hoặc hỏi: “Sao lại nói vậy bà chủ?”
Tống Vy vỗ nhẹ lưng của An An: “Hải Dương và Dĩnh Nhi lúc nhỏ, là hoạt bát hiếu động có tiếng, khi lớn bằng An An, ở trong tã, rõ ràng không thể ngồi dậy, thậm chí không thể lật người, nhưng đôi tay đôi chân nhỏ đó lại không ngừng cử động qua lại, làm cái tã vừa quấn xong thì trở nên rất loạn, chỉnh lại cho chúng, xoay đi thì lại loạn lên, lúc đó làm tôi rất mệt.”
Nói đến đây, cô không nhịn được mà mỉm cười, trong mắt cũng vụt qua một tia hoài niệm.
Ký ức vẫn còn đó, nhưng người trong ký ức lại không còn.
Chị Trương không biết Tống Vy đang nghĩ gì, chỉ nghe lời kể của cô, cũng bịt miệng cười: “Vậy cậu chủ Hải Dương và cô chủ Dĩnh Nhi quả thật hoạt bát hơn cậu chủ An An nhiều.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui