Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Con đang xem Tom And Jerry Giang Hạ bỏ cái điều khiển trong tay xuống rồi trả lời mẹ, sau đó lại vén chăn lên bước xuống giường bệnh, đi về phía mẹ Giang: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Đến đây thăm con một chút” Mẹ Giang bỏ hộp giữ nhiệt trong tay xuống, sờ lên đầu con gái, từ ái trả lời.

Giang Hạ tựa đầu lên vai mẹ Giang: “Ba đâu rồi?” “Ba con đang chăm sóc vườn hoa ở trong nhà, nói là chờ sau khi con về thì sẽ cho con nhìn thấy một khoảng sân có phong cảnh tươi đẹp” Mẹ Giang nói.

Trong lòng Giang Hạ có một dòng nước ấm chảy qua: “Ba thật là tốt”
“Sao nào, con nói ba con tốt chứ không nói mẹ à?” Mẹ Giang có ý nghiêm mặt, biểu cảm cứng rắn không vui vẻ: “Mẹ đã nấu canh gà cho con, nấu mấy tiếng đồng hồ rồi mang đến đây cho con, còn con thì hay rồi, mới mở miệng thì chỉ biết ba của con thôi”
"Ây da mẹ ơi” Giang Hạ dở khóc dở cười, ôm lấy cánh tay mẹ Giang lắc lắc: “Mẹ nói cái gì đó, ai nói là trong mắt con chỉ có ba thôi chứ, trong mắt con cũng có mẹ mà.

Mẹ nhìn đi, mẹ vừa mới vào thì con liền ra đón mẹ rồi còn gì”
Mẹ Giang lại mỉm cười: “Rồi rồi, mẹ biết rồi, mẹ chỉ đùa với con thôi.

Con mau trở lại lên giường nằm đi, để mẹ đổ canh gà ra cho con”
Advertisement
“Vâng ạ” Giang Hạ gật đầu, buông cánh tay mẹ Giang ra, ngoan ngoãn trở về giường bệnh.

Mẹ Giang đặt hộp giữ ẩm lên trên đầu giường bệnh, sau đó mở nắp hộp giữ ẩm ra, cầm lấy một cái bát sạch sẽ bắt đầu múc canh.

Ngửi thấy mùi canh gà thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí, Giang Hạ nhịn không được mà nuốt nước bọt cái ực: “Thơm quả đi, đã lâu lắm rồi con không uống canh gà”
“Vậy thì một lát nữa phải uống nhiều vào” Mẹ Giang cười nói, sau đó lại đưa canh gà cho cô: “Đấy, cẩn thận nóng”
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi” Giang Hạ nở nụ cười với mẹ Giang, nhận lấy canh gà, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều.


Mẹ Giang kéo ghế ngồi xuống, hiền từ nhìn con gái nhà mình: “Mấy ngày nay phản ứng có lớn không?”
Giang Hạ biết là mẹ Giang đang hỏi phải phản ứng mang thai của mình, sau khi nuốt một ngụm canh gà, cô cúi đầu nhìn bụng, ánh mắt dịu dàng: “Mặc dù mấy ngày nay có phản ứng, nhưng mà cũng không mạnh như trước đó.

Trước đó vừa có phản ứng là giống như trời muốn sập xuống, tinh thần không tốt, chẳng thèm ăn.

Nhưng mà bây giờ không còn nữa, chỉ là thỉnh thoảng nôn nghén một chút, mặc dù khẩu vị vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể ăn uống.

Mẹ nhìn đi, canh gà dầu mỡ như thế mà con cũng có thể uống được nè”
“Vậy là tốt rồi” Mẹ Giang nghe thấy con gái mình nói như vậy, trong lòng cũng yên tâm: “Có thể ăn được là tốt rồi, nếu không thì sức khỏe của con sẽ không chịu nổi, cũng không tốt cho đứa nhỏ trong bụng con”
“Đúng vậy” Giang Hạ gật đầu.

Mẹ Giang nhìn cô: “Bây giờ phản ứng nhỏ là chuyện tốt, có lẽ là qua một khoảng thời gian nữa thì phản ứng sẽ biến mất”
“Con đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói là sau 3 tháng trên cơ bản sẽ không còn hành nữa” Giang Hạ vừa uống canh vừa nói.

Mẹ Giang mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy, phụ nữ mang thai 3 tháng đầu là khó chịu nhất, cố gắng chịu đựng 3 tháng này là tốt thôi”
“Vâng ạ.” Giang Hạ đáp lời.

Mẹ Giang cứ dịu dàng nhìn cô như thế.

Thấy cô uống canh gà xong rồi, bà đứng dậy nhận lấy cái chén trong tay cô: “Có muốn uống nữa không?”

Giang Hạ lắc đầu: “Con không uống nữa, đã đủ rồi, bây giờ uống nhiều quá thì một lát nữa không ăn cơm được”
“Nói cũng phải” Mẹ Giang trả lời.

Giang Hạ nhìn bà: “À đúng rồi mẹ, mẹ có mang canh gà tới cho anh Kiều không?”
Mẹ Giang loay hoay dọn dẹp bát đũa, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, bà trả lời: “Đưa rồi, sao không đưa được chứ, dù sao thì người ta vào bệnh viện cũng là do chúng ta mà.

Trước đó con phụ trách chăm sóc cho cậu ta thì phải chuẩn bị cái ăn cái uống cho cậu ta, mặc dù bây giờ con không chăm sóc nữa, nhưng nên đưa
thì vẫn phải đưa, mẹ của con biết đạo lý đó mà”
Giang Hạ hất hất cằm: “Con biết là mẹ của con hiểu cách đối nhân xử thế mà.”
Mẹ Giang mỉm cười chọc chọc vào trán cô: “Con chỉ biết nịnh bợ thôi”
Giang Hạ che cái trán bị chọc đau, cười hắc hắc.

Lúc này, mẹ Giang đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bà bỏ chén đũa dọn dẹp xong xuôi vào trong giỏ xách, nhìn Giang Hạ rồi hỏi: "À đúng rồi Hạ, mấy ngày nay có phải con và cậu ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Nụ cười của Giang Hạ có hơi cứng lại, sau đó cụp mắt nói: “Mẹ đang nói?"
“Có phải là hai đứa các con lại cãi nhau không hả?” Mẹ Giang nhìn cô rồi tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay, mặc dù không phải ngày nào mẹ cũng đến thăm con, nhưng mà cũng tới hai ba lần rồi, mẹ phát hiện bầu không khí giữa con với cậu ta có hơi không bình thường.”
Giang Hạ không ngờ là mẹ lại có thể phát hiện giữa mình với Kiều Phàm đã xảy ra vấn đề, cô cắn cắn môi, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ, mấy ngày nay con không có gặp anh ta, sao mẹ biết bầu không khí giữa con và anh ta không bình thường chứ?”
“Hai người không gặp nhau, nhưng mà mẹ đã gặp cậu ta mà, có thể cảm nhận được” Mẹ Giang nói.

Giang Hạ miết lòng bàn tay, không lên tiếng.


Hóa ra là như vậy.

Mẹ Giang nhìn chằm chằm con gái của mình, nhìn con gái đang cúi thấp đầu, làm sao không hiểu rõ con gái đang suy nghĩ cái gì, bà thở dài: “Quả nhiên là giữa hai đứa đã xảy ra vấn đề rồi.

Hạ, con nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc là hai đứa làm sao vậy? Con phải biết là cậu ta không có tình cảm tốt với nhà họ Giang chúng ta, mẹ
chỉ sợ là trong lúc tức giận thì cậu ta lại."
“Yên tâm đi mẹ, anh ta sẽ không đâu” Giang Hạ ngẩng đầu lên nói với mẹ Giang.

Cô biết là mẹ muốn nói cái gì.

Đơn giản là lo lắng cô đắc tội với Kiều Phàm, khiển Kiều Phàm kêu cô phải bỏ đứa nhỏ trong bụng và không có ý định bỏ qua cho ba.

Mẹ Giang không yên lòng nhíu nhíu mày: “Sao con biết cậu ta sẽ không?”
Ánh mắt Giang Hạ lóe lên một cái: “Tự anh ta nói, mặc dù anh ta không nói chắc chắn, nhưng mà con có thể cảm nhận được anh ta sẽ không làm vậy.”
“Con chắc chắn như thế” Mẹ Giang cau mày.

Giang Hạ mím mím môi, không nói chuyện.

Trên thực tế, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy Kiều Phàm sẽ không làm như vậy.

Trực giác nói cho cô biết anh sẽ không.

Thấy con gái không nói lời nào, mẹ Giang thở dài: “Thôi được rồi, mặc kệ cuối cùng cậu ta có làm hay không, chúng ta đều không cần phải sợ hãi, cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn
Giang Hạ kéo kéo khóe miệng, đáp một tiếng.


Sau đó, cô lại nói: “Đúng rồi mẹ, có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người biết”
“Tin gì?” Mẹ Giang tò mò hỏi: “Tin tức tốt gì vậy?”
“Kiều Phàm tạm thời sẽ rời khỏi nơi này một chuyến” Giang Hạ cười nói.

Đầu tiên, mẹ Giang sững sờ, sau đó lại vui mừng nói: “Thật hả?” “Là thật đó” Giang Hạ gật đầu: “Đây là do chính anh ta nói, vài ngày trước mới nói cho con biết” “Thế thì tốt quá rồi” Mẹ Giang mừng rỡ vỗ tay.

Giang Hạ cũng vội vàng đáp lời: “Đúng vậy, cho nên mẹ à, đây có phải là một tin tức tốt không?
“Đương nhiên là tin tức tốt rồi, nếu như cái này còn không phải là tin tức tốt thì cái gì mới được xem là tin tức tốt đấy.” Mẹ Giang trừng mắt nhìn con gái, bà lại nói: “Bắt đầu kể từ khi cậu ta đến đây, một nhà ba người chúng ta chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái, ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt của cậu ta mà
sống qua ngày, sắp bị ép đến không thở nổi rồi.

Bây giờ biết cậu ta muốn đi, mẹ cảm thấy bầu trời sáng sủa hơn nhiều.

Nhưng mà con cũng thiệt là, sao lại không nói sớm cho ba mẹ biết tin tức tốt này chứ?”
Bài nhịn không được mà đánh con gái một cái.

Giang Hạ lè lưỡi: “Còn không phải là do lúc đó con còn chưa ý thức được à” Mẹ Giang bất đắc dĩ lắc đầu: “Con đó nha! “Nhưng mà mẹ ơi, mọi người đừng nên vui mừng quá sớm.

Lúc nãy con đã nói là anh ta chỉ tạm thời rời khỏi mà thôi, chứ không phải là đi không trở lại” Biểu cảm của Giang Hạ trở nên nghiêm túc.

Mẹ Giang gật đầu: “Mẹ biết rồi, lúc nãy mẹ nghe thấy, nhưng mà dù sao thì chỉ cần cậu ta đi là được.

À Hạ, cậu ta có nói là mình đi đầu không vậy, đi làm cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận