Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Đương nhiên, mẹ Giang sẽ không nói với Tống Vy ý nghĩ thực của mình, chỉ cười đáp: “Đến lúc đó cháu sẽ biết.”
Mẹ Giang thần thần bí bíTổng Vy cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu ừ một tiếng: “Vậy được, có điều gì à, nếu có chuyện gì cần, mọi người nhất định phải liên hệ với cháu, cháu có thể giúp thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp mọi người”
“Được, cảm ơn cháu, Vy Vy” Mẹ Giang vô cùng cảm kích.

Tống Vy lắc đầu: "Không có gì, đều là việc nên làm, đúng rồi dì, Hạ hiện tại thế nào? Cô ấy nhìn thấy Kiều Phàm có nhớ lại điều gì không? Thái độ đối với Kiều Phàm như thế nào?”
Cô thực sự rất lo lắng rằng Giang Hạ sẽ lại nhớ ra Kiều Phàm, nhớ ra tình cảm dành cho Kiều Phàm.

Mặc dù trước đó Giang Hạ có nói qua điện thoại rằng cô ấy không có cảm giác gì khi nhìn thấy Kiều Phàm, nhưng dù sao đó chỉ là lời của bản thân Hạ, cô vẫn có chút không yên tâm, vì vậy hỏi mẹ Giang là tốt nhất.

Advertisement
Mẹ Giang vui vẻ đáp: "Hạ sao, con bé rất tốt, nó không nhớ ra Kiều Phàm, thái độ đối với Kiều Phạm không khác gì đối với một người xa lạ”
Nghe thấy mẹ Giang nói như vậy, Tống Vy cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt, vậy là tốt”
"Ừ, lúc đầu bọn ta cũng rất lo lắng, may mà kết quả cuối cùng rất tốt, chỉ cần Hạ không nhớ ra Kiều Phàm, không khôi phục lại tình cảm với Kiều Phàm, bọn ta cũng không quan tâm gì nữa” Mẹ Giang cảm thán, nói.

Ba Giang ở bên cạnh cũng gật đầu.

Tống Vy lại nói: "Được rồi dì à, nếu hai người đã quyết định không rời đi, cháu cũng không khuyên nhủ hai người nữa, hi vọng mọi người ở bên đó bảo trọng, còn có, đợi Kiều Phàm tỉnh lại, nhất định phải lập tức báo cho cháu biết, xem xem rốt cuộc anh ta có thái độ gì với chủ và Hạ, nếu có thái độ không tốt, cháu sẽ bảo Hạo Tuấn cử người qua dẫn anh ta về nước”

“Được.” Mẹ Giang gật đầu.

Tuy ngoài miệng bà ấy đồng ý nhưng trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình bà ấy biết.

Sau đó, Tổng Vy lại nói thêm vài câu với mẹ Giang rồi cúp máy.

Ngồi tựa vào ghế, cô không nhịn được mà giơ tay xoa xoa lông mày, cô không ngờ rằng, quyết định cuối cùng của người nhà họ Giang lại như vậy.

Nhưng hơn nữa, cô hiểu, chỉ là càng thêm lo lắng hơn.

Mặc dù Hạo Tuấn đã nói, bảo cô đừng cứ thấp tha thấp thỏm, cũng đừng bó buộc nhà họ Giang dưới sự bảo vệ của mình, như vậy không tốt cho nhà họ Giang.

Báo cô buông lỏng tay một chút, để nhà họ Giang có thể tự mình học cách đối phó Kiều Phàm.

Cô cũng biết rằng Hạo Tuấn nói đúng, cũng muốn thử buông tay.

Nhưng trong lòng cô lại không buông nổi, nếu không hỏi thăm tình hình của bọn họ, cô không yên tâm.


“Vy Vy” Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Tổng Vy thu lại mạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn qua: “Vào đi.”
Trần Châu Ánh mở cửa ra, trong tay cầm một cuốn sổ thiết kế: "Vy Vy, số thiết kế dùng xong rồi, tớ trả lại cho cậu.”
“Được” Tống Vy mỉm cười nhận lấy.

Trần Châu Ánh nhìn thấy cô cười rất miễn cưỡng, vẻ mặt buồn bã, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Sao buồn bã ủ dột vậy?”
Tống Vy xoa xoa thái dương: "Cũng không có gì, chỉ là vừa nãy gọi điện cho mẹ của Hạ”
"Ô? Nói gì vậy?” Trần Châu Ánh trở nên hứng thú, kéo ghế đến trước mặt cô và ngồi xuống.

Hiện tại nhà họ Giang đang trong thời kỳ then chốt, vì vậy cô ấy vô cùng quan tâm đến chuyện của nhà họ Giang.

Tống Vy thở dài: "Vẫn như cũ, không muốn rời đi."
"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao, trước đây chúng ta đã nói rồi, không ai bằng lòng chuyển đi chuyển lại, hơn nữa hiện tại Kiều Phàm không phải bị đánh bị thương rồi sao, trước khi anh ta tỉnh lại, ba của Hạ không thể rời đi, vì vậy chỉ có Hạ và mẹ cô ấy đi, nhưng nhà bọn họ đoàn kết như vậy, sao có thể bằng lòng
bỏ mặc chú mà rời khỏi, vì vậy không đi mới là sự lựa chọn bình thường nhất Trần Châu Ánh gác chân lại, nói.


Tống Vy rót cho cô một tách trà: "Nói thì là như vậy, có điều hiện tại lại phát sinh thêm phiền phức mới."
“Là chuyện gì?" Trần Châu Ánh ngồi thẳng lưng.

Tổng Vy híp mắt: "Chính là chú đánh Kiều Phàm bị thương, không biết sau khi Kiều Phàm tỉnh lại có truy cứu trách nhiệm hình sự với chú không” "Chuyện này.." Trần Châu Ánh sững sờ: “Đây thật sự là một phiền phức lớn, trước đây tớ luôn cảm thấy rất vui về việc Kiều Phàm bị đánh, cũng chưa từng nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm”
Nói đến đây, cô ấy vò đầu bứt tóc: "Hiện tại thật sự phiền phức rồi, tuy rằng tớ chưa từng gặp qua Kiều Phàm, nhưng sau khi nghe các cậu nói rất nhiều chuyện về anh ta, tớ ít nhiều cũng hiểu một chút về người này, tâm địa nhỏ nhen, chỉ trừng mắt thôi cũng tất báo thù, chú Giang đánh anh ta, còn đánh anh ta vào viện, anh ta
nhất định sẽ không bỏ qua cho chú Giang, không phải đích thân đánh lại thì chính là khiến chú Giang phải ngồi tù, vì vậy dù có trả thù bằng cách nào, chú Giang cũng không yên ổn.”
Tổng Vy gật đầu: "Đúng vậy, cho dù là cách nào cũng đều rất phiền phức.”
"Giang Hạ nhất định sẽ không giương mắt nhìn ba cô ấy bị Kiều Phàm trả thù, nhất định sẽ làm điều gì đó để khiến Kiều Phàm bỏ qua cho ba cô ấy, nếu lúc này, Kiều Phàm bảo cô ấy bỏ đứa bé đi rồi sẽ bỏ qua cho ba cô ấy, vậy thì cô ấy nhất định sẽ đồng ý, dù sao cô ấy cũng không thể giương mắt nhìn ba mình thật sự bị Kiều Phàm trả thù mà không chút động lòng.” Trần Châu Ánh thở dài.

Tống Vy mím môi đỏ mọng: "Cậu nói đúng, đây chính là điều mà tớ lo lắng nhất”
"Vậy cậu mau nhờ sếp Đường ra tay giúp đỡ đi, chỉ cần sếp Đường ra tay, bọn họ nhất định sẽ không sao” Trần Châu Ánh thúc giục.

Tống Vy lắc đầu: "Không được, vừa rồi dì nói với tớ, bà ấy không muốn tớ ra tay, bà ấy cảm thấy làm phiền bọn tớ quá nhiều rồi, vì vậy nhấn mạnh rằng, không muốn tớ và Hạo Tuấn ra tay, vì vậy bọn tớ ra tay giúp cũng không ổn”.

“Điều này cũng đúng” Trần Châu Ánh nhún vai bất lực: “Đây chính là không muốn nợ ân tình người khác, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy luôn làm phiền cậu, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi”
"Đúng thế, vì vậy tớ không ra tay, chính là không muốn khiến bọn họ có gánh nặng tâm lý.

Nếu tớ ra tay giúp đỡ, sau này bọn họ chắc chắn sẽ trả nợ gấp bội, mà với hoàn cảnh gia đình hiện tại của bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy, cho dù lấy thứ gì ra để cảm ơn tớ, bọn họ cũng cảm thấy không đủ, sau đó cả đời đều sống trong sự cảm kích với tớ, đó không phải là thứ tớ muốn thấy.”
Trần Châu Ánh từ một tiếng: “Cậu nói không sai, có điều cậu thật sự đứng nhìn vậy sao?”
Tống Vy cụp mi xuống: "Đương nhiên không phải, dì nói bọn họ sẽ có cách đối phó với Kiều Phàm, cho nên tớ tạm thời sẽ không ra tay, tớ muốn xem xem rốt cuộc bọn họ làm như thế nào, nếu cuối cùng bọn họ quả thực không thể đối phó với Kiều Phàm thì tớ đương nhiên có thể ra tay làm giúp bọn họ.


Nếu không được, tới sẽ bảo Hạo Tuấn cưỡng chế ra tay, cho dù thế nào, tớ cũng không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì được”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Trần Châu Ánh cũng cảm thấy có lý: "Cũng chỉ có thể như vậy?
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, tớ còn có chút công việc chưa hoàn thành, cậu thì sao?” Tổng Vy nhìn cô ấy, chuyển đổi chủ đề.

Trần Châu Ánh mỉm cười: "Thật là trùng hợp, tớ cũng có một chút”
“Vậy hay là chúng ta đến phòng sách làm việc một chút, dù sao thời gian đến hội quản vẫn còn sớm” Tống Vy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói.

Bởi vì hôm nay là ngày các thí sinh trưng bày tác phẩm trang phục nên không cần tới hội quán sớm như thường lệ.

Đôi mắt của Trần Châu Ánh sáng lên khi nghe thấy lời nói của Tống Vy: “Được, tớ đang mệt mỏi vì làm việc một mình không có tinh thần, bây giờ cậu nói như vậy, tớ đương nhiên phải đồng ý, đi đi đi.”
Cô ấy hăng hái đứng lên, kéo lấy cánh tay của Tống Vy.

Tống Vy dở khóc dở cười: "Chậm một chút, chậm một chút.”
Hai người rời khỏi phòng và đi đến phòng sách.

Cùng lúc đó, ở trong nước.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên nhận được một bức thư thần bí, sau khi anh mở thư ra, nhìn thấy nội dung bên trên, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui