Mộ Tiểu Bao đảo mắt vòng vòng, nói với Cố Mạn Mạn: "Cô giáo Cố, cô thật sự muốn con chấp nhận cô sao?"
"Đương nhiên là thật lòng, cô giáo Cổ rất thích Tiểu Bao, Tiểu Bao đừng lo lắng, mặc dù cô kết hôn với daddy con, cô cũng sẽ đối xử với con như con ruột, mặc kệ con muốn cô làm cái gì, cô cam đoan không oán hận dù chỉ một câu..."
Cố Mạn Mạn kích động nói.
Bộ dạng chân thành như vậy, chỉ thiếu không móc trái tim ra.
Có thể nói, cậu bé này là trở ngại duy nhất suốt nhiều năm cô ta kết hôn với Mộ Thừa Huyền.
Trước khi con hồ ly tinh Lê Lạc An kia xuất hiện, nhiều lần cô ta muốn cùng Mộ Thừa Huyền kết hôn đều bị thằng nhóc con này phá hỏng.
Lần này, cô ta nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này!
"Vậy cô giáo Cổ bây giờ có thể mang Tiểu Bao đi cưỡi ngựa không?"
Mộ Tiểu Bao đột nhiên hỏi.
“Cười...!cưỡi ngựa bây giờ u?"
Nét mặt Cố Mạn Mạn đông cứng lại, suy nghĩ không biết thằng nhóc con này đang đua ra cái chủ ý quải quỷ gì nữa.
Cô ta bây giờ không sợ Mộ Thừa Huyền, không sợ Luong Ngọc Nghi, càng không sợ Lê Lạc An, mà nỗi sợ duy nhất chính là thằng nhóc con này.
Mấy năm nay cô ta bị thằng nhóc con này lừa vô số lần, sắp bị hậu chấn tâm lý rồi!
"Đúng vậy, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, Tiểu Bao đột nhiên muốn
cưỡi ngựa, cô giáo Cố có bằng lòng đi cùng Tiểu Bao không?"
Mộ Tiểu Bao nâng cắm lên, đôi mắt to chớp chớp, dễ thương hỏi.
"Được thì được..."
Cổ Mạn Mạn liếc nhìn Mộ Thửa Huyền mới tỉnh lại, các ngón tay nằm chat
Thằng nhóc con này, không nên bảo cô ta cùng đi cưỡi ngựa vào thời điểm này, chẳng phải là chiếm dụng cơ hội tốt để cô ta và Mộ Thừa Huyền bồi dưỡng tình cảm sao?
Đoán không nhầm thi cậu bé này nhất định là cố ý.
Lời nói đã nói ra, nếu từ chối thì lộ ra bàn thân quả giả dổi rồi.
Đang khó xử thi Mộ Thừa Huyền giúp cô ta giải vây.
"Muốn cưỡi ngựa thi đi cùng bảo mẫu Trương là được rồi, tại sao cử nhất định phải là cô giáo Cố?"
Bảo mẫu Trương là bảo mẫu từ thuở nhỏ của Mộ Tiểu Bao, phần lớn
thời gian, những việc này đều do bảo mẫu Trưởng phụ trách.
"Nhưng Tiểu Bao muốn cô giáo Cố đi cùng, cô Cổ mới nãy còn nói bằng lòng làm tất cả mọi việc vi Tiểu Bao mà, sao bảo cô Cố cùng Tiểu Bao đi cưỡi ngựa thì lại không bằng lòng nữa rồi?"
Mộ Tiểu Bao tiếp tục đáng yêu nói.
Hù, có cải bóng đèn là cậu bé ở đây, hai người làm sao có thể tình chàng ý thiếp được, muốn thừa dip câu dẫn daddy, đừng có mơ!
"Không sao, cô giáo Cổ đi cùng con, bây giờ đi."
Cố Mạn Mạn cân nhắc đi cân nhắc lại, quyết định cùng Tiểu Bao đi cưỡi ngựa.
Dù sao trong mắt Mộ Thừa Huyền bây giờ đều là cô ta, sau này có rất nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm, ngược lại là tên nhóc con này, khó có dịp cậu bé lấy lòng cô ta, cô ta phải nắm chắc lấy cơ hội này.
"Vậy daddy oi, con cùng cô giáo Cổ đi cưỡi ngựa đây, daddy ngoanngoãn dưỡng bệnh, đừng chạy loạn khắp nơi nhé, bye bye!"
Mộ Tiểu Bảo nói xong, liền kéo Cố Mạn Mạn đi.
"A, Thừa Huyền, em tạm thời không ở cùng anh được, có chuyện gi thì nhớ gọi điện cho em, em..."
“Ôi, cô giáo Cố đừng nói nhiều nữa, daddy con có người chăm sóc rồi, không cần cô lo lắng đâu ạ!"
Mộ Tiểu Bao cơ bản không cho Cố Mạn Mạn nói hết.
Cố Mạn Mạn đâm lao phải theo lao, đen mặt, lại còn phải giả cười, quả thật muốn hộc máu!
Mộ Thừa Huyền là một người thông minh, làm sao mà không nhìn ra tâm tư của cậu bé, chỉ là hắn không muốn nói nhiều,
Mạch suy nghĩ vẫn dừng lại trên người Lê Văn Ca.
Người phụ nữ đó nói vẫn sẽ đứng ngoài của...!
Không khỏi có chút tò mò, cô bây giờ vẫn ở ngoài của ư?
Lê Vãn Ca đúng là vẫn đứng ngoài cửa, chỉ có điều bị hai tên vệ sĩ của Lương Ngọc Nghi kéo ra hành lang.
"Mộ phu nhân, bà đây là có ý gì, trước nơi đông người, muốn dùng hình
phạt riêng u?"
Hai tay Lê Văn Ca bị vệ sĩ gắt gao trói sau lưng, người nào người nấy đều to lớn, cô cơ bản không thể động đậy.
Thoạt nhin thi thảm hại, nhưng khí thế lại không thua kém chút nào, đặc biệt là ảnh mắt, lạnh lùng, bướng bỉnh, trái lại làm cho Lương Ngọc Nghi có chút rụt rè.
Tại cửa phòng bệnh nhiều người, còn ở đây lại không gọi ai, ở nơi này lại không có người đến, cũng không có giám sát, tôi có giết cô ở đây thì cũng không có ai biết."
Ảnh mắt Lương Ngọc Nghi lộ ra vẻ ác độc, hung hăng nói.
"Vậy nên Mộ phu nhân muốn chuẩn bị thần không biết quỷ không hay mà giết chết tôi ở nơi này?"
Lê Vân Ca nói không chút sợ hãi, cũng không có giấy giụa.
"Giết chết cô, cũng không đến mức ấy, chỉ là muốn cảnh cáo cô từ bây giờ về sau biến mất khỏi con trai tôi, nếu không...!tôi có thể dễ dàng giết chết cô bất cử lúc nào."
“Nếu như tôi từ chối thì sao?"
"Cô..."
Lương Ngọc Nghi sao cũng không ngờ được, chi là một người phụ nữ tham hư vinh må gan lại to đến như vậy.
Lương Ngọc Nghi nói đến thế này rồi mà cô vẫn không biết điều, vẫn
muốn đấu với bà.
Ngay tức khấc cơn giận vọt lên, bà giơ tay tát vào mặt Lê Văn Ca.
“Bốp!" Một cái tát, ồn ào am T, trong hành lang trống trải cảng nghe rõ tiếng vang.
"Bây giờ thì thế nào, cô vẫn từ chối sao?" Bà cười lạnh mà hỏi.
“Tôi từ chối."
Nửa bên mặt Lê Văn Ca xuất hiện năm vết ngón tay đỏ ửng.
Vốn dĩ da thịt vô cùng mịn màng, nay các mao mạch bên trong dưỡng như bị thổi bay, dần dần sưng lên.
"Thật không, bây giờ thì sao?"
Lương Ngọc Nghi đó mắt, dùng lực mạnh hơn tát nửa bên mặt còn lại của Lê Vân Ca.
“Từ chối!"
Giọng điệu của Lê Văn Ca so với lúc trước còn kiên định hơn.
Đau, đột nhiên đau nhói.
Càng nhiều hơn là hổ thẹn.
Nhưng cơn đau đớn cùng hỗ then này, so với 5 năm trước đều quả nhỏ bé, chỉ như một vết ngua.
Vì hạnh phúc, vi Tiểu Bao, CÔ chịu đựng được!
“Được...!con hồ ly tinh nhà cô, thật là làm phản rồi, hôm nay tôi muốn mở mang kiến thức, xem rốt cuộc xương cốt của cô cứng rắn đến mức nào!"
Giọng nói Lương Ngọc Nghi nghèn nghen, quay lại tặng Lê Vãn Ca vài cái bạt tai, đánh đến mức bàn tay đều sưng lên, khóe miệng cô cũng rướm máu.
Đáp án nhận lại vẫn giống nhau.
“Có...!Cẽ nói xem cô là cải loại người gì vậy?"
Sự tức giận của Lương Ngọc Nghi ngay từ đầu dần dần biến thành khó hiểu: “Nói đi, cô muốn trả tiền cho con trai tôi, gia cảnh của Kiều Tư Nam không tồi, cậu ta đối xử tốt với cô, còn có lòng với cô, sao cô lại không gả cho cậu ta, cứ quấy rầy con trai tôi như vậy cô có thầy thú vị không?"
Lê Văn Ca bị tát quá nhiều, mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng, đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Cô lau máu nơi khỏe miệng, yếu ớt nhìn Lương Ngọc Nghi, ngắt quãng nói: "Vậy...!vậy xin hỏi Mộ phu nhân, tôi đối xử chân thành với bà, vì đề tim cho bà phương thuốc kia, tôi suýt chết ở Hoang Sơn Dã Lĩnh, tại sao bà vẫn ghét tôi nhiều như vậy? Trước nay đều không cho tôi sắc mặt tốt, tôi thật sự xấu xa vậy sao?”
Lời của Lê Vãn Ca khiển Lương Ngọc Nghi ngây ngẩn cả người, biểu tinh giật mình, sau đó cũi thấp đầu.
"Không sai, tôi rất ghét cô, cô cũng không cần nịnh nọt tôi, xem như cô vì tôi mà mất mạng, tôi cũng sẽ không chấp nhận cô."
"Bởi vi Cố Mạn Mạn sao?"
"Cô ta cũng là một trong những nguyên nhân, chính yếu...!là vì đôi mắt
này của cô."
Lương Ngọc Nghi ý vị sâu xa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...