Thật ra, từ rất lâu về trước Lê Văn Ca đã muốn hỏi hắn một câu hỏi.
Chỉ là lúc đó cô quá tự ti.
Hắn hận cô.
ghét bỏ cô, nói rằng cô và ba đã tinh kế hắn.
Cô liền ngu ngốc chịu đựng, cảm thấy bản thân minh tội ác tày trời, mặc hần hành hạ, làm nhục, cô đều tình nguyện chịu đựng.
Bây giờ, đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đây hoàn toàn là vu khổng hãm hại.
“Đêm hôm đó, người vợ trước của anh, hẳn là không bà vương ngạnh thượng cung (*), cưỡng hiếp anh nhỉ, ba vợ của anh, hần là cũng không bỏ thuốc này nọ cho anh đâu!"
(*) Mạnh mẽ cưỡng chế
Lê Văn Ca nhớ rõ ràng, đêm hôm đó không biết thế nào mà đã cùng Mộ Thừa Huyền nằm cùng một chỗ.
Lúc tỉnh dậy, cô xấu hổ không mặt mũi xin lỗi hắn, nắm chặt mép vảy
theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng hắn...!hắn lại hôn cô.
Không chỉ hôn cô, tiếp sau đó tất cả hoàn toàn mất khống chế.
Cô yêu hắn, tự nhiên tình nguyện đem bản thân minh giao cho hắn.
Ai ngờ rằng, khi tất cả kết thúc, ba mang theo lượng lớn phóng viên,
bao vây của phòng.
Sau đó, tất cả mọi chuyện đều lộn xộn.
Cũng từ lúc đó, Mộ Thừa Huyền không bao giờ cười với cô nữa, không bao giờ dịu dàng gọi cô là "hoa hướng dương nhỏ nữa", trong ánh mắt lạnh lùng chỉ có thủ hận và chán ghét.
"Nếu như anh không hề có cảm tình với người vợ trước của anh, một người đàn ông như anh, nhất là khi có ý thức vẫn tỉnh táo cũng không thể phát sinh quan hệ với cô ấy, đúng không?"
Lê Vân Ca biết rõ sắc mặt của hắn ngày càng tệ, vẫn to gan mà hỏi lại
lần nữa.
Cô cũng không biết, bản thân minh đang mong chờ điều gi.
Hoặc là mơ tưởng rằng hắn sẽ trả lời cô một câu "đã từng yêu"?
Ha ha, tuy biết rằng đây là chuyện không thể nào nhưng vẫn ngu ngốc mơ tưởng.
"Cô thắc mắc nhiều quả."
Gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Mộ Thừa Huyền không lộ rõ cảm
xúc.
Hắn từ chối trả lời câu hỏi của cô, lạnh lùng xuống giường, nhấn mạnh đầu thuốc lá vào gạt tàn thuốc.
Lê Vân Ca nhìn hắn thay quần áo, cũng xuống giường theo.
“Đã trễ như vậy anh còn muốn ra ngoài sao?"
Hắn mặc một chiếc áo khoác đen phẳng phiu, tôn lên thân hình cao ngất, hết sức ưu việt.
“Đị...!đi đầu thế, tôi có thể đi cùng anh không?"
Lê Vân Ca nhìn bỏng lưng lạnh lùng của hắn, hơi sốt ruột nói.
Là do cô không kiên nhẫn khiến cho hắn phản cảm sao?
Tốn nhiều thời gian như vậy, nhưng tin tức có ích vẫn chưa tìm được, trái lại khiến bàn thân lùn sâu hơn, lại ngu ngốc xoắn xuýt hắn có cảm tình với cô hay không.
Không được, không thể để bản thân tiếp tục bị động như thể được.
"Cho tôi đi theo với, tôi là người phụ nữ anh dùng một trăm triệu để mua đứt, nhất định sẽ có tác dụng."
Lê Văn Ca mặt dày ôm lấy eo hắn từ phía sau,
Mộ Thừa Huyền dừng lại, cúi đầu nhin cánh tay bé nhỏ của cô đang vòng trên eo minh, ánh mắt phức tạp.
"Cũng được."
Lê Vân Ca hoàn toàn không biết, nơi mà Mộ Thừa Huyền muốn đi vào lúc tối muộn thế này lại là bệnh viện.
Bệnh viện về khuya vắng tanh, không giống như ban ngày đầy người tới lui.
"Mộ Thừa Huyền, ai bị bệnh nằm viện vậy, cần anh đích thân đến thăm, mà còn đến thăm vào lúc hơn nửa đêm thể này?"
Lê Vãn Ca không nhanh không chậm đi theo sau lưng hắn, cảm thấy rất tò mò.
Ở cùng với hắn lâu như vậy rồi, cũng không nghe nói hắn có thân thích, bạn bè gì bị bệnh nằm bệnh viện.
"Một người...!mà có thể cô sẽ cảm thấy hứng thú."
Mộ Thừa Huyền quay đầu nhìn cô, ý vị sâu xa nói.
"Người mà tôi cảm thấy hứng thú?"
Lê Văn Ca cảng tò mò, tăng nhanh bước chân.
Khi cô đi đến lầu tâm khu nội trú, nhưng bất ngờ thấy được anh trai Lê Cảnh Hành, bạn thân ngày xưa cũng là chị dâu bây giờ của cô Từ Từ đi hành lang.
Anh trai và chị dâu, chặn một bác sĩ mặc áo blouse trắng, thái độ hèn mọn cầu xin điều gì đó.
"Bác sĩ Trương, mong anh châm chước một chút, viện phí và tiền thuốc men, qua mấy hôm nữa tôi sẽ gom đủ, thuốc men của ba tôi không thể dừng được..."
“Đúng vậy, bác sĩ Trương, không phải anh đã nói ba chồng tôi đã có chuyển biến tốt, có hi vọng tỉnh lại sao, nếu bây giờ anh ngưng thuốc, là đang giết ba chồng tôi chết đó, anh là bác sĩ, không thể lạnh lùng như vậy chứ?"
Từ T nói rồi như sấp bật khóc.
"Không phải tôi lạnh lùng, mà là quy định của bệnh viện là thể, viện phi và tiền thuốc men của anh chị đã nợ rất lâu rồi, bệnh viện không phải cơ quan từ thiện, không thể vẫn luôn miễn phí trị liệu cho anh chị được!"
Bác sĩ Trương né tránh tay của Từ Từ, nói với hai người lời cuối, giọng lạnh lùng: “Sáng mai, không nộp đủ viện phí thì bệnh viện bên này sẽ cưỡng chế làm thủ tục xuất viện cho ba anh chị."
"Bác sĩ Trương, nhất định phải tuyệt tình như vậy sao, năm đó khi nhà họ Lê vẫn chưa ngã, đã đầu tư biết bao nhiêu tiền cho bệnh viện này, anh chỉ cần tùy ý đi tra một chút là có thể tra rõ ràng, tiền ông ấy quyên góp sợ là vượt xa không chỉ gấp mấy lần tiền chúng tôi nợ."
Lê Cảnh Hàng nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế xúc động đánh người của bản thân.
Đại thiếu gia nhà họ Lê trước giờ khiêm tốn quân tử, mấy năm nay nếm đủ nhân tình thể thái, trong lòng sớm đã không còn khiêm nhường, chỉ
còn lại thủ hận và oản niệm!
“Lễ đại thiếu gia, anh cũng biết, đó là lúc nhà họ Lê chưa ngã, bây giờ...!lại là thiên hạ nhà họ Mộ, anh là kẻ thủ cũ của Mộ đại thiếu gia, bệnh viện chúng tôi chịu giữ lại ba anh đã là mạo hiểm lớn rồi, chúng tôi đã miễn giảm bao nhiều tiền thuốc men cho anh chị, anh chị đã tỉnh thử chưa, còn không biết xấu hổ mà làm ầm i với chúng tôi sao?
"Các người là bệnh viện, là nơi cứu người, lẽ nào còn muốn chọn phe, có phải chỉ cần Mộ Thừa Huyền nói một tiếng, kêu các người giết người, các người cũng đồng ý sao?"
Lê Cảnh Hàng không thể nhịn được nữa giơ nắm đấm về phia bác sĩ.
“Chồng ơi, đừng làm vậy!”
Từ Từ vội vàng ngăn cản, khóc như mưa.
Hiện trường hỗn loạn.
Lê Văn Ca ngo ngác đứng cách đó không xa, nghe rõ ràng tất cả mọi
chuyện.
Tim CÔ như có dao của qua, đau đến mức không thể hô hấp.
Người nhà của cô đang chịu khổ.
Mà cô lại nằm ở trên giường, mây mưa với kẻ thủ.
"Nợ bao nhiêu tiền, tôi trả."
Giọng nói không lạnh không nóng của Mộ Thừa Huyền phá vỡ sự hỗn
loạn của hành lang.
"Mộ Thừa Huyền!"
Lê Cảnh Hàng nhìn người phụ nữ từ từ đi về phía họ, gio cao nắm đấm, thái độ thủ địch: "Anh lại muốn làm gì, nếu như muốn xem chuyện cười, bao nhiêu năm qua, anh cũng xem đủ rồi, không cảm thấy chán
sao?"
Mộ Thừa Huyền không để ý đến Lê Cảnh Hàng, nói với bác sĩ Trương: "Bao nhiêu tiền, đợi lát nữa tôi bảo trợ lý tôi bổ sung, hơn nữa chỉ phí sau này cũng sẽ nộp trước luôn."
"Vâng, vâng, vâng, Mộ tổng quả nhiên như lời đồn đãi, nãng lực mạnh mẽ, làm người lương thiện."
Bác sĩ Trương thay đổi bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, thấp hèn đến mức
muốn nằm xuống liếm chân hắn.
“Dù sao thì ông ta cũng là ba vợ trước của tôi, con trai ông ấy vô dụng không cứu được ông ấy, tôi cũng không thể mở to mắt nhìn ông ấy chết đi, không phải sao?"
Mộ Thừa Huyền nhếch môi, tàn khốc nhìn về phia Lê Cành Hàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...