Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn


"Chuẩn bị đi, lập tức trở về cùng tôi."
Mộ Thừa Huyền đi ra khỏi thang máy, lạnh như băng nói với Lê Vãn Ca.

"Trở về, hiện tại à?"
Lê Văn Ca nhìn bóng lưng lạnh như băng của hắn, sửng sốt hai giây, nhanh chóng đuổi theo, nói: "Bây giờ chúng ta đều bị thương, nhất định phải trở về bây giờ sao, vậy Tiêu Bao làm sao bây giờ, ai chăm sóc cho nó?"
"Tôi đã phải người đón nó đi rồi, sau đó nên giải quyết chuyện của tôi với cô."
Mộ Thừa Huyền ý vị thâm trường nói.

"Chuyện tôi và anh..."
Trong lòng Lê Văn Ca như bị bóp nghẹn, thận trọng hỏi hắn: "Anh biết tất cả mọi chuyện rồi đúng không?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời, vẻ mặt anh tuấn, lạnh lẽo đến mức đáng sợ, cứ nhìn cô mà không hề chớp mắt.

Lê Vãn Ca ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng sống không còn gì lưu luyến nữa.

"Hừ, tôi biết mà, người khôn khéo như anh, sớm muộn gì cũng sẽ biết...!Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn lừa dối anh!"
Đôi mắt ác nghiệt của Mộ Thừa Huyền có chút co giật, giống như đang cố gắng giữ vững sự tỉnh táo, nắm chặt tay, tức giận nói với cô: "Cô gạt tôi thảm như vậy, không thể nào mà chỉ vì một câu xin lỗi thì tôi liền có thể buông tha cho cô."
"Tôi biết anh sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng bây giờ tình hình rất đặc thù, không phải lúc chúng ta nên nội chiến, tôi cũng sẽ không để Quý Minh Xuyên làm hại anh!"
"Quý Minh Xuyên?"
Gương mặt rét lạnh của Mộ Thừa Huyền bị sự kinh ngạc thay thế.

Người phụ nữ đáng chết này đang nói cái gì vậy?
"Đúng vậy, Quý Minh Xuyên...!Không phải anh đã biết, tôi vừa mới gặp mặt ông ta sao, hơn nữa ông ta cũng đang ở gần đây, còn tuyên bố muốn lấy mạng anh?"
"Cô nói chuyện này à?"
"Đương nhiên là chuyện này, bằng không thì anh cho rằng tôi đang nói chuyện gì?"
Lê Vãn Ca hồ đồ rồi, nhịn không được mà thử dò xét hắn: "Vừa nãy anh nói chuyện nên giải quyết giữa tôi và anh, nếu không phải là chuyện này thì là chuyện nào?"

"Muốn biết à?"
"Muốn...!Muốn biết."
"Rất nhanh cô sẽ biết thôi."
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền vẫn xanh mét, cho dù có một cánh tay bị quấn băng gạt thật dày, nhưng chỉ dựa vào một tay khác cũng đủ chế ngự được Lê Vãn Ca.

Lê Vãn Ca không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết người đàn ông này rất không thích hợp.

"Tôi...!Tôi đột nhiên không muốn quay về, tôi còn đáng muốn ở Shangrila chơi mấy ngày, đi máy bay rất mệt."
Cô giãy giụa dưới bàn tay của hắn, muốn tránh khỏi sự ràng buộc của hắn.

"Về hay không về, không phải do cô quyết định."
Bàn tay Mộ Thừa Huyền nắm chặt lấy cổ tay của cô, giống như mãi mãi cũng sẽ không buông ra.

Xe chở đến sân bay đang chờ dưới lầu bệnh viện.

Lê Văn Ca một mặt đang nghĩ cách thoát thân, một mặt nhìn xung quanh, sợ Quý Minh Xuyên đột nhiên tập kích.

Lần tới Shangrila này, là đột nhiên nổi hứng, cho nên chỉ đơn phương độc mà mình Mộ Thừa Huyền, một người bảo tiêu cũng không có, hơn nữa hiện tay tay hắn đang bị thương.

Nếu Quý Minh Xuyên thật sự muốn ra tay, Mộ Thừa Huyền chỉ có một con đường chết mà thôi.

Cô nhất định phải kéo căng dây thần kinh, tuyệt đối không để Quý Minh Xuyên có cơ hội lợi dụng.

Vì nghĩ như vậy, chợt nhìn thấy một thanh đao sáng như bạc bay về phía bọn họ.

"Cẩn thận!"
Lê Vãn Ca quát lên với Mộ Thừa Huyền, thân thể lại bước lên trước một bước, bảo vệ hắn vào trong lòng.

Lưỡi đao thoáng qua bọn họ, đâm vào vách tường phía sau bọn họ, cuối đao còn cột một tờ giấy.

Mộ Thừa Huyền buông Lê Văn Ca ra, dùng sức kéo đao nhỏ trên vách tường ra, mở tờ giấy ra.

"Được người phụ nữ của cậu nhờ vả, tạm thời tha cho cậu, ba ngày sau, lại lấy mạng chó của cậu."
"Viết cái gì vậy, tôi xem thử."
Lê Vãn Ca đoạt lấy tờ giấy kia, sau khi xem xong, cuối cùng cũng yên tâm.

"Quý đại lão thật không hổ chiến thần, thật sự là quân tử trong quân tử, hiệp sĩ trong hiệp sĩ mà, quả nhiên sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Cô thật có thủ đoạn nha, chiến thần cũng cho cô mặt mũi."
Mộ Thừa Huyền lãnh đạm nói.

"Ha ha, nào có, nào có, chỉ là bạn bè, dùng sự thật lòng đối đãi nhau mà thôi."
Sau khi Lê Vãn Ca nói xong, dây thần kinh lại căng cứng, nói với hắn: "Nhưng mà anh cũng thấy rồi đó, Quý đại lão nói ba ngày sau sẽ lấy mạng của anh, sau khi anh trở về, cần phải bảo những người bảo tiêu của anh một tấc cũng phải theo, không rời khỏi anh, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm đó."
"Không phải cô ước gì tôi chết à, tại sao lại quan tâm tôi có gặp nguy hiểm hay không?"
"Nói đùa cái gì vậy, tôi ước anh chết lúc nào, nếu tôi thật sự ước cho anh chết, thì tôi cần gì mất mặt đi cầu
Quý đại lão tha cho anh một mạng, anh không thấy sao, Quý đại lão người ta viết trên giất rất rõ ràng là do tôi nhờ vả, mới tạm thời tha chết cho anh, anh không cảm ơn tôi thì thôi, còn âm dương quái khí ở chỗ này làm gì, còn có lương tâm hay không?

"Yên tâm, đợi khi vừa trở về, tôi nhất định sẽ "cảm ơn" cô."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.

"A..."
Lê Vãn Ca bị vẻ mặt của hắn dọa đến ba hồn bảy phách đều bay mất.

Trong lòng thầm nói: Không cần, vô cùng không cần.

Mặc dù biết rõ Mộ Thừa Huyền rất kỳ lạ, nhất định đã giấu giếm cô chuyện gì, nhưng cuối cùng Lê Văn Ca cũng theo hắn lên máy bay.

Cũng không có cách nào, Tiểu Bao ở trên tay hắn, mạng Hân Hân cũng ở trên tay hắn, cho dù là núi đao biển lửa, cô cũng chỉ có thể tiến lên.

Rất nhanh máy bay đã trở về Thành Bắc.

Khi vừa xuống đất, điện thoại của Lê Vãn Ca vang lên, là Kiều Tư Nam gọi tới.

Lê Vãn Ca nhìn Lê Vãn Ca một cái, yên lặng bấm tắt.

Nhưng Kiều Tư Nam lại liên tục gọi, một cuộc lại một cuộc, giống như là có chuyện gấp gáp muốn báo cho cô.

"Nghe đi, người ta sốt ruột tìm cô."
Hai tay Mộ Thừa Huyền đút túi, thân hình cao lớn, lạnh lẽo như giông bão.

"Cái này..."
Lê Vãn Ca cười xấu hổ, nghiêng người bấm nghe điện thoại.

"Có phải bây giờ cô đang ở cùng Mộ Thừa Huyền không?"
Giọng nói Kiều Tư Nam hỏi dồn dập, cực kỳ giống bạn trai đang tra hỏi.

"Đúng rồi, sao vậy?
"Lập tức rời khỏi anh ta, cách xa một chút, bời vì anh ta..."
"Anh đừng phá nữa, bây giờ tôi không tiện nói chuyện, cứ vậy nha."
Lê Vãn Ca không cho Kiều Tư Nam cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, đồng thời kéo Kiều Tư Nam vào danh sách đen.


Chuyện đã đến nước này rồi, cô cũng sẽ không từ bỏ nữa đường, cho nên chỉ có thể chọn tổn thương Kiều Tư Nam, để lấy được tín nhiệm của Mộ Thừa Huyền.

"Người này, luôn dây dưa tôi, nhưng mà sau này tôi sẽ không liên lạc nữa, tôi kéo anh ta vào danh sách đen rồi."
Lê Vãn Ca cầm điện thoại, cố ý giơ lên trước mặt Mộ Thừa Huyền.

"Thật sao?"
Mộ Thừa Huyền nở cụ cười âm hiểm, ý vị thâm trường nói: "Kéo kỵ sĩ duy nhất bảo vệ cô vào danh sách đen à, hy vọng cô sẽ không hối hận."
"Anh xem anh đi, lại ghen rồi, không phải kỵ sĩ duy nhất bảo vệ tôi là Mộ đại tổng tài anh sao, tôi mới không hồi hận đâu."
Lê Vãn Ca chịu đựng sự buồn nôn, nói chuyện thâm tình với hắn như thường lệ.

"Đi thôi."
Mộ Thừa Huyền không nói gì nữa, nện bước đôi chân dài, trực tiếp đi về phía trước.

Lê Vãn Ca chạy chậm mới đuổi kịp, một đường theo hắn lên xe.

"Anh muốn dẫn tôi đi chỗ nào?"
Cô nhìn phong cảnh hai bên cửa sổ xe.

"Rất nhanh cô sẽ biết."
Xe càng lúc chạy càng xa, từ nội thành phồn hoa, chạy về phía ngoại thành hoang vu.

Đoạn đường này, tràn ngập sương mù mênh mông, Lê Vãn Ca chừa từng đi qua, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, âm trầm, có chút dọa người...!
Xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận