"Nhàm chán!"
Lê Văn Ca trở mặt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Kiều Tư Nam.
Cô biết ngay, người này không nghiêm túc được quả hai giây.
"Người đẹp, cô đừng tức giận, Kiều nhị thiếu chưa thấy qua Quý gia, cũng là điều bình thường.
Hầu hết mọi người trong chúng tôi, cũng chưa gặp qua Quý gia, ông ta thật sự rất thần bí.
Nghe nói đã hơn năm mươi tuổi, tướng mạo còn đặc biệt xấu xí, không cha, không mẹ, không người thân, không bạn bè, không vợ con.
Ngoài việc đảnh người rất giỏi, còn lại đều là truyền thuyết giang hồ."
Charles cảm xúc dâng trào nói.
"Nếu chưa từng nhìn thấy ông ta, sao anh biết, hôm nay ông ta ở hội trường?" Lê Vân Ca hỏi.
"Trên đường có người tung ra tin tức, thật hay giả còn chua biết, tạm thời cứ xem là thật đi, cũng tốt vi đêm là là vũ hội che mặt, có thể tạo ra một chút mảnh lời không phải sao?"
Charles vuốt cằm, về mặt khô khẻo nói.
Lê Vân Ca nhin không được lắc đầu cảm khái: “Chậc chậc, quả nhiên thương nhân đều đặt lợi ich lên hàng đầu.
Ngộ nhỡ dự định ban đầu của vị này, bị các người ra tay bắt chước trước, không sợ chọc cho gia tộc của ông ta tức giận, đến báo thù sao?"
"Nếu tôi thực sự có thể làm cho vị này ra mặt, Charles tôi coi như sáng lập ra một truyễn kì, nghĩ đến liên không thấy thiệt thòi.
Tôi là người hâm mộ số một của ông ta."
"Má ơi, fan não tàn thật đáng sợ".
Lê Vân Ca nhủn vai, không có nhiều hứng thú lầm với vị Quý gia này, chán đến chết nói: "Hai người tán gẫu đi, tôi đi dạo một vòng."
"Đừng đi xa."
Kiều Tư Nam đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ấn xuống, như thể đang dặn con gái của mình, tràn đầy lo lắng.
Nhưng hắn quả thật có chuyện riêng cần nói với Charles, chi có thể buông tay.
Quán bar có tầm nhìn bầu trời rất tốt, trang hoàng toàn bộ bằng kinh trong suốt, có thể nhin toàn cảnh, kết hợp với ánh đèn neon kiều diễm lộng lẫy, đẹp đến không giống ở nhân gian.
Mỗi tuần, quán bar đều có một chủ đề đặc biệt, người chịu đến tham dự, không phú cũng quý.
Có cả trai lẫn gái, đều đeo mặt nạ lông vũ khác nhau, cầm ly rượu, tùy ý nói chuyện phiếm, bầu không khí mập mờ.
Lê Văn Ca không có sở thích câu cá, tự nhiên cô sẽ không chủ động bắt chuyện với đàn ông, cô chọn một vị trí tương đối hẻo lánh và lặng lẽ uống rượu.
Vị trí này là ban công lộ thiên kẻo dài từ quầy bar, đặt rất nhiều cây xanh cao lớn, giá sách và ghế sofa dài.
Cô dựa vào lan can ban công, gió nhẹ nhàng thổi bay mải tóc, dính dưới lớp mặt nạ, đôi môi đỏ hồng khiến cả người cô toát ra vẻ quyến rũ.
Ban đầu Lê Văn Ca ăn mặc giản dị, nhưng trước khi bước vào quán bar, Kiều Tư Nam đã sớm chuẩn bị một chiếc váy công chúa màu trắng cùng với giày cao gót thủy tinh.
Hắn nói: "Buổi dạ hội này thuộc về vương tử và công chúa.
Tất nhiên công chúa phải mặc váy dạ hội và giày thủy tinh."
Không có biện pháp, cô chỉ có thể thỏa mãn hắn, ai biểu cô cỏ việc cầu xin han!
Sau khi mặc chiếc váy này vào, mới nhận ra rằng tâm tư Kiều nhị thiếu gia rất cần thận, đúng là che dấu thật tốt.
Bởi vì đôi giày và chiếc váy này, cùng với cái cô đã mặc ở vũ hội năm đó, gần như giống nhau như đúc.
Có lẽ, không mời cô khiêu vũ được trong vũ hội năm đó, chính là chỗ sâu nhất trong nội tâm của Kiều nhị thiếu, là mành đất thuần khiết duy nhất, là chấp niệm mà hắn nhất định phải hoàn thành.
Một khi đã như vậy, cô sẽ thành toàn cho hẳn.
Có thể, sau khi nhảy xong điệu nhảy này, đầu óc của Kiều nhị thiếu gia sẽ nghĩ thông, không dây dưa với cô nữa?
Tuy nhiên, đôi giày cao gót vừa dài vừa mành, dài hơn chục phân, đi vào thật mệt!
Lê Vân Ca đứng quả mệt mòi, đem giày cao gót cỡi ra, xách trên tay, bước chân trần trên tấm thảm lông mịn.
"Mang giày vào!"
Một giọng nói lạnh lùng từ bên trái truyền đến.
"Là.., nói tôi sao?"
Lê Văn Ca theo tiếng nói nhìn qua, xuyên qua tán cây xanh cao, mới phát hiện có một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở một góc.
Thân hình người đàn ông cao lớn, cơ thể cuờng tráng, nhin qua đặc biệt mạnh mẽ, toát ra vẻ uy nghiêm tự nhiên.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia, kiên định và mạnh mẽ, đang lạnh lùng nhìn cô.
Ông ta dường như đã âm thầm chú ý Lê Văn Ca một lúc lâu.
"Đôi chân của phụ nữ là bộ phận thuần khiết và cao quý nhất, CÔ để lộ ra trước mặt bao người, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Giọng người đàn ông hùng hậu ngay thẳng, lại tràn ngập ngạo mạn.
"Haha, vị tiên sinh này, ngài đang nói giỡn với tôi sao?"
Lê Văn Ca dùng ngón trỏ giơ hai chiếc giày thủy tinh lên, khiêu khích hưởng người đàn ông, nói: "Bây giờ là thể kỷ 21, không phải thời phong kiến cổ đại.
Tôi muốn lộ chân, hay là lộ tay thậm chí lộ ngực, đều là quyền tự do của tôi, ngài có tư cách gì để can thiệp?"
Người đàn ông không nói, củi đầu nhìn chăm chú vào chân của Lê Vân Ca.
Bàn chân của cô nhỏ nhấn tinh xảo, trắng nõn như sử, mắt cả chân tinh tế, cổ chân mảnh khảnh giống như chân hươu, đầu ngón chân tròn trịa thanh thoát gợi cảm như ngọc, lộ ra vài phần thanh khiết đẹp đẽ của người con gái.
Không cần phải nói, Lê Văn Ca có một đôi chân đẹp.
"Ông...!ánh mắt của ông có thể thu liễm một chút được không, như vậy rất không lễ phép?"
Lê Văn Ca bị người đàn ông làm cho ngượng ngùng, lúng túng nhắc nhờ.
"Không phải nói tự do sao? Cô để lộ ra là tự do của cô, tôi xem là tự do của tôi."
Mặt mày của người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhanh không chậm nói.
"Ông!"
Lê Văn Ca vốn di muốn nổi giận, nhưng chung quy cảm thấy người đàn ông này, toàn thân lộ ra khí chắt mà cô không thể trêu vào.
Nếu không thể trêu vào, vậy cô vẫn nên rời đi?
Vi vậy, cô cúi xuống, mang giày vào, quyết tâm trốn trước rồi nói sau.
Đã mang được một chiếc giày vào, đứng thẳng bằng một chân, chuẩn bị mang chiếc kia vào, trọng tâm không ổn định, nghiêng nghiêng ngã ngã.
"Cần giúp đỡ, có thể nói thẳng."
Khi Lê Vân Ca còn không kịp phản ứng, người đàn ông cường tráng đã vững vàng đỡ lấy vai cô, thân hình cao lớn đứng phía sau cô, giọng nói trầm thấp.
"Cảm ơn..."
Lê Văn Ca mượn lực của ông ta miễn cưỡng mang đôi giày vào, vên lại phần tóc đang roi xuống.
"Lần sau, đừng tùy tiện cởi giày ra.
Đôi chân đẹp như vậy, tốt nhất nên giấu đi."
Lời nói của người đàn ông, không giống như một tên công tử hư hỏng trêu đù, giọng điệu phá lệ nghiêm túc, giống như một bá chủ đang ra lệnh, không hề có ý tử đùa cợt.
Lê Vãn Ca ngay lập tức đen mặt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Ảch, thật là một người kỳ quái, nhin dáng vẻ bào thủ của ông ta, cô thật sự nghi ngờ.
Ông ta là đại tướng quân hộ quốc xuyên không từ cổ đại đến hay sao?
"Nữ thần của ta, thì ra cô ở đây..."
Đôi chân dài miên man của Kiều Tư Nam bước nhanh về phía Lê Văn Ca và người đàn ông, mười phần giữ lấy người phụ nữ đến bên cạnh minh, nói: “Không phải nói, đừng chạy ra xa sao, cô là một bảo bối, không có sự bảo vệ của tôi, bị kẻ xấu bắt cóc thi làm sao bây giờ?"
Lê Vân Ca không nói, chỉ lặng lẽ nhin hắn làm bộ làm tịch.
Không hề nghi ngờ, “kẻ xấu" trong miệng hắn, chinh là người đàn ông đeo mặt nạ từ cổ đại xuyên tới.
"Người anh em này, xưng hỏ như thế nào?"
Kiều Tư Nam rất tức giận, bắt quả Lê Vãn Ca vừa bị người đàn ông này ức hiếp, thừa cơ hội làm khỏi hắn.
Ai ngờ, vẻ mặt người đàn ông khinh thường nói: "Loại trẻ con như cậu, không xứng biết tên tôi."
"Anh nói gi?"
Hỗn thế ma vương Kiều Nhị gia, khi nào thì bị đối xử khinh thường như vậy, nhìn tư thể như muốn đánh nhau với người đàn ông.
Tuy nhiên, khi tinh thế đang căng thẳng hết sức, Charles tuyên bố rằng vũ hội hàng loạt đã chính thức bắt đầu.
Hắn đợi nhiều năm như vậy, mới chờ đến lúc cùng nữ thần khiêu vũ, hiện tại chỉ có thể tạm dừng trận chiến.
Xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...