Triệu thị lại không muốn, nhưng dù sao cũng sợ người anh chồng này, chỉ đành làm theo.
Chỉ là, hạt dưa tóp mỡ đã ăn hết, ngay miếng thịt và vằn thắn cũng nấu lên rồi, hơn nữa Triệu thị không tình nguyện, nên cuối cùng Triệu thị chỉ lấy ra không đến ba lạng bột mì, bình mỡ lợn đã xắn lấy một muỗng to, cùng với số rau củ thiếu ít nhất phải một nửa.
"Đây, cầm đi.
"Triệu thị vứt sọt đồ đến trước mặt Lạc Tiểu Băng, có vẻ rất tức giận.
Nhìn mấy thứ này, Lạc Tiểu Băng suýt nữa tức đến phì cười.
Lấy của nàng nhiều đồ như vậy, mà chỉ muốn dùng mấy thứ này để tống cổ nàng đi sao?Lạc Tiểu Băng không cầm lấy sọt, cũng không nhìn Triệu thị, chỉ nhìn về phía đại bá Lạc Đại Phú của mình, "Đây cũng là ý của đại bá sao?"Triệu thị lấy từ chỗ của Lạc Tiểu Băng bao nhiêu đồ, Lạc Đại Phú tất nhiên rõ ràng.
Triệu thị lấy ra mấy thứ này, ông ta cũng không hề có ý phản đối.
Lại chưa từng nghĩ đến, Lạc Tiểu Băng lại không biết tốt xấu muốn gây khó dễ.
Nghĩ đến tiền đồ con trai thứ hai của mình, Lạc Đại Phú sợ hậu họa, liền trầm mặt nhìn về phía Triệu thị, "Những đồ khác đâu, trả lại tất cả, Lạc gia chúng ta cũng không nghèo đến nông nỗi thiếu mấy thứ đồ ăn này.
Triệu thị bị anh chồng răn dạy, sắc mặt không tốt lắm, dù sao cũng là anh chồng, ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho bà ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Không ngoài dự đoán, Lạc Đại Quý thấy sắc mặt của vợ mình khi đối với đại ca, lập tức gầm lên, "Còn không mau theo lời đại ca nói mà đi làm? Lạc gia chúng ta cũng không thiếu mấy thứ này.
"Triệu thị bị chồng mình mắng, trong lòng lại thấy ấm ức.
Lạc gia cũng không thiếu ăn, nhưng quanh năm suốt tháng không có thứ gì tốt để ăn, nếu có thứ tốt, nếu không phải bà ta nhanh nhạy, chỉ sợ cũng không đến miệng của bà ta.
Huống hồ bà ta trộm mấy thứ này về còn không phải là cả nhà cùng chia nhau ăn sao, sao bà ta lại giống như quỷ chết đói vậy chứ?Nhưng ấm ức cũng chỉ dám ấm ức, dù sao Triệu thị vẫn không dám phản bác anh chồng cùng chồng, chỉ là vẫn có chút khó xử.
Lạc Đại Phú thấy vậy, cho rằng Triệu thị vẫn tiếc những đồ ăn đó, đang định mở miệng, đã nghe Triệu thị trực tiếp chơi xâu, "Những thứ đó đã bị ăn mất rất nhiều rồi, ta thật sự không lấy ra được.
"Chuyện đồ bị ăn Lạc Đại Phú biết, ông ta vốn tưởng rằng Triệu thị sẽ tự bổ sung, lại không ngờ rằng Triệu thị lại trực tiếp chơi xấu nói không lấy ra được.
Sắc mặt Lạc Đại Phú khó coi, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám nói gì, chỉ không vui mà nhìn Triệu thị, mới chuyển hướng sang Lạc Tiểu Băng.
"Tiểu Băng à, những đồ kia của ngươi đều bị đám đệ đệ muội muội cháu trai cháu gái tham ăn ăn hết rồi, đúng thật là chúng ta không lấy ra được, nếu không thì thịt với vằn thắn trong nồi ngươi cầm lấy nhé?"Lạc Đại Phú nói lời này ôn hòa, nhưng ánh mắt lại mang theo uy hiếp, hy vọng Lạc Tiểu Băng có thể nghĩ thông mà nhận lấy những thứ này, không nên vì một vài thứ không có mà quyết không bỏ qua làm mọi chuyện càng thêm căng thẳng.
Nghe vậy, vẻ mặt Lạc Tiểu Băng trào phúng, nàng không tin đồ của nàng nhóm thúc bá lại không ăn.
Còn cái nồi thịt lợn đen sì kia nhìn đã thấy kinh tởm, nàng không xuống miệng được, vì thế liền nói, "Nồi thịt kia nấu xong rồi, đại bá các người giữ lại ăn đi, còn những thứ còn thiếu kia! "Ánh mắt Lạc Tiểu Băng dừng ở chuồng gà ở góc sân, "Vậy thì dùng một con gà mái nhà các người bổ sung đi.
""Cái loại khốn nạn nhà ngươi, đồ của ngươi làm bằng vàng à? Còn muốn con gà già của Lạc gia chúng ta, sao ngươi không đi chết đi?" Lạc Trần thị vẫn luôn không hé răng vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn con gà bảo bối của bà lão, lập tức không nhịn được chửi ầm lên.
Những con gà đó bà lão để nó đẻ trứng cho cháu trai bảo bối ăn, sao có thể cho người khác?Lạc Tiểu Băng lạnh mặt: "Nếu không muốn bồi thường bằng gà, vậy theo giá mà tính đi.
""Bột mì 18 văn một cân, gạo tinh 20 văn một cân, bột mì gạo tinh các người thiếu tám lạng, hai thứ này tính của các người 30 văn, đồ ăn thiếu một nửa, tính 5 văn nữa, thịt lợn 18 văn một cân, thiếu một cân rưỡi, tính các người 27 văn, vằn thắn thì tính 20 văn là được, còn tóp mỡ của ta, đều là không ép hết mỡ, hơn nữa mỡ lợn cũng thiếu một thìa, vậy tính các người 10 văn là được, nước tương cùng muối là 150 văn, điểm tâm hạt dưa còn cả bát đũa nữa, 70 văn, tổng cộng là 322 văn.
"Lạc Tiểu Băng tính rất nhanh, mọi người nghe thấy mà hoa mắt váng đầu, chỉ cảm thấy đám chữ số bay nhảy trước mặt.
Phụ nhân trong thôn thường xuyên mua bán đồ vật, tính toán đơn giản thì vẫn hiểu, nghe Lạc Tiểu Băng báo giá, tính tính ngón tay cả buổi mới xong.
Trong nhất thời, cả đám đều bị Lạc Tiểu băng tính toán làm cho kinh sợ.
Ngay cả trưởng thôn Trương Đức Vọng đều cảm thấy, Lạc Tiểu Băng là một nhân tài, chỉ tiếc nàng lại là một nữ nhân, nhất định sẽ bị uổng phí tài năng.
Mà người lớn Lạc gia, khi nghe được giá trị của những thứ kia lại nhiều như vậy, sắc mặt người này khó coi hơn người kia.
Nghĩ đến chiều tối bọn họ cũng không thể lo xong nhiều bạc như vậy, vẻ mặt cả đám đều đau như bị cắt từng thớ thịt, đặc biệt là Lạc Trần thị, tức đến mắng Triệu thị là đồ phá của.
Cuối cùng, sắc mặt Triệu thị cũng tái nhợt lấy hết những đồ đã giấu đi ra, nhưng vẫn thiếu khoảng 70 văn.
Tiền của Lạc gia đều ở trong tay Lạc Trần thị, Lạc Trần thị lại keo kiệt nhất, ngoài trừ cháu trai của bà lão, không có mấy người có thể lấy tiền từ trong tay bà lão.
Vì thế cuối cùng vẫn là cho Lạc Tiểu Băng một con gà mái già, Lạc Trần thị đau lòng đến mức chửi đổng.
Sau khi lấy được đồ, Lạc Tiểu Băng vẫn lo lắng cho hai đứa nhỏ, vì thế cáo biệt đám người trong thôn, vội vàng đeo cái sọt lên cùng Trương Trần thị quay lại Trương gia.
Còn chưa tới cửa Trương gia, xa xa đã thấy Phạm Lê Hoa đang giằng co với Trương Gia Hưng ở cửa nhà Trương gia, mắt thấy Phạm Lê Hoa không quan tâm mà muốn chạy vào trong viện của Trương gia.
Trương Trần thị thấy thế, lập tức chửi ầm lên, "Phạm Lê Hoa, cái loại không biết xấu hổ dám đến nhà ta giương oai, xem ta có lột da bà ra không.
"Vừa mắng, Trương Trần thị vừa vén tay áo chạy về phía trước.
Mà cảnh tượng trước mắt cơ hồ đã xác nhận ý nghĩ trong lòng Lạc Tiểu Băng, cũng chạy về phía Trương gia.
Nghe thấy giọng của Trương Trần thị, động tác của Phạm Lê Hoa dừng lại, vừa quay đầu lại đã thấy Trương Trần thị cùng Lạc Tiểu Băng đang chạy về phía bọn họ.
Bởi vì chột dạ, Phạm Lê Hoa kéo kéo con trai lớn nhà mình, hai người vội vàng chạy về hướng ngược lại.
Trương Trần thị thấy Phạm Lê Hoa định chạy, lập tức đứng ở cửa, hai tay chống nạnh chửi rủa Phạm Lê Hoa, "Cái loại không biết xấu hổ, còn để lão nương nhìn thấy bà đến nhà ta giương oai, ta có lột da bà cho xem.
"Lạc Tiểu Băng không quan tâm đến Phạm Lê Hoa, mang theo hoảng loạn đi vào trong sân của Trương gia, thấy hai đứa bé hoàn hảo không có việc gì, chỉ bị dọa sợ một chút, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.
"Mẹ!"Hai đứa bé nhìn thấy Lạc Tiểu Băng thì cực kỳ vui sướng, kích động nhào vào lòng Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng ngồi xổm xuống, ôm hai đứa bé vào lòng, mãi cho đến khi cảm nhận được hai luồng nhiệt ấm áp trong lòng, cuối cùng Lạc Tiểu Băng mới yên lòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...