Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Tân Chỉ Cô đang khuyên Niếp Ẩn Nương chạy trốn, chợt nghe thấy một tiếng “lạch cạnh”, một viên đá rơi xuống đất. Nguyên lai là Tinh Tinh Nhi đã nửa đường quay trở lại, nhưng trong lòng còn có mấy phần khiếp sợ, cho nên trước tiên ném một viên đá vào thăm dò.

Tân Chỉ Cô liền phá lên cười nói:

“Thằng khỉ con, ngươi không cần phải lén la lén lút thám thính nữa, vào đây ngồi đi. Sư huynh ngươi đang ở chỗ này chờ ngươi đó, y đi lấy nước uống cho ta rồi sẽ lập tức quay trở lại!”

Tinh Tinh Nhi lại càng thất kinh, vội vàng nhảy lên một thân cây cao trốn núp, trước tiên nhìn xem động tĩnh.

Tân Chỉ Cô đẩy Niếp Ẩn Nương gấp giọng bảo:

“Đoạt ngựa!”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Được, chúng ta cùng chạy”.

Nàng nghĩ rằng mặc dù Tân Chỉ Cô thụ thương không thể cưỡi ngựa, thế nhưng cầm cự một hồi còn có thể được, cho dù bệnh thế có tăng thêm nhưng cũng còn hơn rơi vào tay Tinh Tinh Nhi

Nào ngờ Tân Chỉ Cô trong tình thế cấp bách mà dụng lực, cái đẩy này không có làm lay động Niếp Ẩn Nương mà thân mình thì lại ngã nhào xuống. Niếp Ẩn Nương đang muốn đến ôm bà dậy thì Tinh Tinh Nhi đã hô hố cười lớn, lại lần nữa tiến vào cửa miếu.

Đến lúc này Tinh Tinh chẳng những biết Tân Chỉ Cô xác thực bị trọng thương, hơn nữa còn biết lời bà ta tất cả đều là nói dối, thử nghĩ nếu Không Không Nhi thực sự cùng một chỗ với bà ta thì bà ta há còn phải chạy chốn sao? Tinh Tinh Nhi liền làm trò mèo con vờn lão chuột, đắc ý vô cùng, hắn ha hả cười nói:

“Ngươi là sư tẩu của ta, ta thấy chẳng cần gặp sư huynh gặp ngươi cũng vậy. Được rồi, nể mặt sư huynh ta, ta cũng không nghĩ sẽ làm khó ngươi, nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là thiên công địa đạo, ta cũng không cần đòi ngươi phần lợi tức, một bạt tai của ngươi thì trả lại cho ngươi một bạt tai là được”.

Hắn xắn tay áo lên làm bộ làm tịch, từng bước từng bước đi đến, cố ý trước khi bạt tai Tân Chỉ Cô thì vũ nhục bà một trận.

Niếp Ẩn Nương cũng không kìm chế được, nàng rút kiếm ra khỏi bao, một chiêu “Ngọc Nữ Toa Đầu” thình lình hướng Tinh Tinh Nhi đâm tới. Tinh Tinh Nhi cười khẩy nói:

“Ngươi không phải là con gái của Niếp Phong sao? Hay lắm, cha ngươi mang binh đánh Mưu Thế Kiệt, đoán rằng Mưu Thế Kiệt cũng sẽ không muốn ngươi nữa, ta vừa lúc bắt ngươi làm lễ vật. Ngươi trước tiên nằm xuống một bên đi”.

Tinh Tinh Nhi ống tay áo phất một cái, dẫn mũi kiếm của Niếp Ẩn Nương ra, vươn ngón tay nhoài người lập tức điểm tới huyệt đạo nàng. Hắn sớm đã biết tin tức Mưu Thế Kiệt cùng Sử Triêu Anh thành hôn, nhưng cũng biết Niếp Ẩn Nương là tình nhân cũ của Mưu Thế Kiệt, chỉ sợ Mưu Thế Kiệt còn chưa thể quên được tình xưa, cho nên hắn cũng không dám thực sự đả thương Niếp Ẩn Nương, chỉ muốn điểm trúng ma huyệt của nàng, bắt nàng nằm đó, chờ sau khi đối phó với Tân Chỉ Cô sẽ mang nàng đi.

Nào ngờ Niếp Ẩn Nương mấy ngày gần đây, cùng với Phương Ích Phù sớm tối ở chung, kiếm pháp cũng có tiến bộ rất nhiều, tại thêm tình thế cấp bách mà liều mạng, thấy không thể chống lại được, mũi kiếm liền nghiêng ra, lập tức lại cuốn vòng trở lại, Tinh Tinh Nhi khinh địch thái quá nên không điểm trúng huyệt đạo nàng ngược lại cơ hồ bị nàng chặt đứt cả ngón tay.

Tinh Tinh Nhi hốt hoảng rút tay về, hắn giận dữ mắng:

“Xú nha đầu không biết sống chết, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám đối nghịch với ta? Chọc tức ta, ta sẽ rạch một trảo lên mặt ngươi, cho ngươi cả đời không gả được cho ai!”

Tân Chỉ Cô lạnh lùng nói:

“Uy phong quá nhỉ, đi khi vũ một tiểu cô nương nhà người ta!”

Tinh Tinh Nhi thân hình chớp lên liền phóng về phía Tân Chỉ Cô, hắn cũng lạnh lùng bảo:

“Được, ngươi đã nói như vậy, trước tiên ta đánh ngươi một bạt tai, sau đó sẽ thu thập tiểu nha đầu kia. Ngươi là nhân vật sớm đã thành danh, chẳng thể nói rằng ta khi vũ ngươi nha!”

Niếp Ẩn Nương lại bình tĩnh nén nhịn, không hề động nộ, nàng biết rõ võ công của Tinh Tinh Nhi hơn nàng xa, thủ đoạn lại cực kỳ tàn độc hung ác,sớm đã dứt khoát liều mạng, cho nên không tức giận cũng không hoảng hốt, chỉ cần tận hết sức lực, không thẹn với một chữ “Hiệp”.

Tinh Tinh Nhi khinh công so với Niếp Ẩn Nương cao minh hơn cả trăm lần, nếu như ở chỗ rộng rãi giao đấu, Niếp Ẩn Nương quyết không cách gì ngăn cản được hắn, thế nhưng trong ngôi phá miếu này, đâu có được bao nhiêu không gian, Tinh Tinh Nhi muốn vòng qua người Niếp Ẩn Nương thì lại bị Niếp Ẩn Nương thi triển kiếm pháp “Phi Hoa Trục Điệp” ngăn cản y. Bộ kiếm pháp này là tâm huyết cả đời sư phụ nàng Diệu Tuệ thần ni sáng tạo ra, khinh linh phiêu hốt, thích hợp nhất cho nữ tử sử dụng. Tinh Tinh Nhi vừa rồi căn bản không để Niếp Ẩn Nương trong lòng, cũng khinh thường không rút kiếm cùng nàng đối địch, lúc này chỉ bằng vào đôi nhục chưởng, trong lúc vội vàng nên cũng không xông qua được.

Thế nhưng Tinh Tinh Nhi cũng đã cẩn thận thêm vài phần, Niếp Ẩn Nương nếu muốn đâm trúng hắn cũng khó như lên trời. Niếp Ẩn Nương xuất ra một mạch sáu sáu ba mươi sáu kiếm, tấn như gió giật, thế nhưng ngay cả chéo áo của hắn cũng không chạm đến nổi. Tinh Tinh Nhi chờ cho nàng đâm liên tiếp đến kiếm thứ ba mươi sáu, trong khi nàng đang muốn chuyển sang một bộ kiếm pháp khác thì đột nhiên hắn rút Kim Tinh đoản kiếm ra, quát lớn:

“Ngươi còn không biết tiến thối, đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Đoản kiếm múa lên một hình bán cung, mũi kiếm chỉ vào huyệt đạo trước ngực Niếp Ẩn Nương, thân kiếm quét ngang binh khí của Niếp Ẩn Nương, còn chuôi cuốn tròn lao tới xương sườn nàng, một chiêu ba diệu dụng, tức thì khiến cho Niếp Ẩn Nương chân tay luống cuống.

Tân Chỉ Cô đã định chủ ý, chỉ cần ngón tay của Tinh Tinh Nhi chạm đến bà, bà liền tự đoạn kinh mạch mà quyên sinh, tránh bị hắn lăng nhục. Lúc này thấy Niếp Ẩn Nương không để ý hết thảy, quên thân mình để bảo vệ bà thì không khỏi vừa cảm kích lại vừa xấu hổ, hai hàng nước mắt trào ra. Bà ta được xưng là Vô Tình Kiếm, mặc dù hoàn toàn không phải vô tình, thế nhưng từ sau khi lớn lên thành người, dẫu là lúc thất ý nhất, cũng chưa từng khóc bao giờ, cũng có thể nói là từ ngày bà xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên bà cảm kích mà trào nước mắt thương xót.

Niếp Ẩn Nương ráng sức chống đỡ được ba chiêu thì đã cạn kiệt khả năng, mắt thấy sẽ liền gặp phải độc thủ của Tinh Tinh Nhi, chợt nghe Tân Chỉ Cô kêu lên:

“Bước ‘Càn’ vị, chuyển ‘Ly’ phương, dùng chiêu ‘Huyền Điểu Hoa Sa’!”

Tinh Tinh Nhi lúc này đang hướng đến “Càn” vị để tiến chiêu, nếu Niếp Ẩn Nương bước “Càn” vị thì có khác nào đưa thân cho hắn đâm, thế nhưng Niếp Ẩn Nương đã không còn biện pháp, cứ nghe theo Tân Chỉ Cô chỉ điểm thì đúng là liều lĩnh tính khó thoát được mạng, nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ ngợi, lập tức ý theo đó mà làm.

Song phương động tác đều nhanh, Niếp Ẩn Nương vừa mới bước đến “Càn” vị thì Tinh Tinh Nhi đã từ “Càn” vị đạp lên một bước chuyển qua “Càn” phương. Vừa đúng lúc vượt qua bên mình hắn, Niếp Ẩn Nương liền hoành kiếm chém ra một chiêu “Huyền Điểu Hoa Sa”, chiêu này dùng cực kỳ hợp lý, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đâm không tới Niếp Ẩn Nương, nhưng trường kiếm của Niếp Ẩn Nương lại chém đến cánh tay hắn. Tinh Tinh Nhi giật mình thất kinh, trong lúc cấp tốc vội vàng xoay eo bước ra một bước, thân mình còn chưa ổn định thì đã thấy mũi kiếm sáng choang trỏ đến trước ngực. Nguyên lai là Niếp Ẩn Nương từ “Càn” vị chuyển qua “Ly” phương, lại vừa vặn đúng chỗ Tinh Tinh Nhi đặt chân mà điểm tới. Tinh Tinh Nhi hóp ngực căng bụng, thật chật vật mới tránh được kiếm này của Niếp Ẩn Nương, nhưng y cũng bị chém đứt một mảnh áo.

Tân Chỉ Cô than:

“Đáng tiếc, đáng tiếc!”

Nguyên lai đương kim thế gian, Tân Chỉ Cô là cao thủ kiếm thuật hàng đầu, chỉ luận về tạo nghệ kiếm thuật, có thể đủ sánh ngang hàng với mấy người Ma Kính lão nhân, Diệu Tuệ thần ni. Bà ta lại từng cùng với Không Không Nhi luận bàn với nhau, đối với kiếm pháp độc môn “Viên Công kiếm pháp” của Không Không Nhi cũng cực kỳ am tường, cho nên lúc này chiêu số Tinh Tinh Nhi xuất ra sớm đã nằm trong dự liệu của bà. Đáng tiếc Niếp Ẩn Nương công lực không đủ, mặc dù được bà chỉ điểm, chế trụ tiên cơ, thế nhưng còn chưa có thể đả thương được Tinh Tinh Nhi.

Nhưng mặc dù như vậy, Niếp Ẩn Nương dù sao cũng đoạt được tiên cơ, thay đổi tình thế. Nên biết cao thủ tỷ kiếm, tranh giành nhau từng chút một, Tinh Tinh Nhi mỗi lần phát chiêu đều bị Tân Chỉ Cô dự liệu trước mà hô cách phá giải, Niếp Ẩn Nương mỗi chiêu đều là tiên phát chế nhân, Tinh Tinh Nhi đương nhiên là liền chịu thua thiệt nhiều.

Tinh Tinh Nhi bị người chế trụ mọi đường, hiểm cảnh phát sinh, hắn tức giận kêu lên:

“Tân Chỉ Cô, ngươi ra đây!”

Tân Chỉ Cô không thèm lý đến hắn, chỉ không ngừng chỉ điểm cho Niếp Ẩn Nương. Niếp Ẩn Nương cười nhạt nói:

“Ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại, sao xứng đáng động thủ cùng Tân lão tiền bối?”

Cao thủ giao đấu, tối kỵ là tức giận, Niếp Ẩn Nương chính là đang có ý khiêu khích cho hắn nổi nóng, trong tiếng cười nhạt, nàng lại phóng qua một kiếm, đâm sát qua bên sườn Tinh Tinh Nhi. Nếu không phải Tinh Tinh Nhi tránh né nhanh nhẹn thì xương sườn suýt chút nữa đã bị đâm gãy.

Tinh Tinh dằn lửa giận xuống, hắn cẩn thận ứng phó mấy chiêu, đột nhiên sinh ra một kế, đầu vai khẽ lung lay, Tân Chỉ Cô liền kêu lên:

“Bước càn phương, dùng chiêu ‘Kim Châm Độ Kiếp’!”

Nào ngờ Tinh Tinh Nhi chợt dừng thân bất động, kiếm của Niếp Ẩn Nương đâm vào khoảng không, Tân Chỉ Cô muốn chỉ điểm lại thì cũng chậm mất một bước, chỉ nghe một tiếng “choang”, Tinh Tinh Nhi đã chấn bay trường kiếm của Niếp Ẩn Nương, tiếp theo “xoẹt” một tiếng, cánh tay trái vươn ra, chụp rách miếng lót vai của Niếp Ẩn Nương, chỉ cần trảo thủ tiến thêm nửa phân nữa thì xương tỳ bà sẽ bị hắn chụp vỡ, khi đó dẫu có võ công cao cường đến bao nhiêu thì cũng phải thành phế nhân.

Đúng thời khắc nguy hiểm cận kề, Niếp Ẩn Nương tự không còn cầu may mắn gì nữa thì không ngờ Tinh Tinh nhi đột nhiên rút tay lại, quát lên:

“Đi ám toán trộm, còn tính là hảo hán cái gì nữa?”

Niếp Ẩn Nương thần tình kinh khiếp chưa ổn định lại, chỉ thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một người, Niếp Ẩn Nương mừng như điên kêu lên:

“Khắc Tà, đệ đến rồi!”

Tiếng vừa vang ra thì có một âm thanh tiếp theo nói:


“Niếp tỷ tỷ, muội cũng đến đây!”

Tiếng đến người đến, Sử Nhược Mai cũng rảo bước tiến vào cửa miếu.

Nguyên lai Đoàn, Sử hai người chính là đang đi tìm Niếp Ẩn Nương mà đến. Sử Nhược Mai cùng Niếp Ẩn Nương tình như tỷ muội, từ sau khi chia tay nàng luôn không yên tâm, vừa đúng lúc Thiết Ma Lặc cũng muốn phái người mang giúp một bức thư tay đến trao cho Mưu Thế Kiệt, lần cuối cùng khuyên y quay đầu, cũng là tận hết đạo bằng hữu. Đoàn Khắc Tà biết được tâm sự của Sử Nhược Mai, liền xin Thiết Ma Lặc được đi làm việc đó, rồi mang Sử Nhược Mai cùng đến U Châu, bọn họ còn chưa biết chuyện Niếp Ẩn Nương đã đến Thổ Cốc Bảo tư hội với Mưu Thế Kiệt, nhưng nghĩ rằng Niếp Phong muốn lĩnh binh đến U Châu bình loạn, Niếp Ẩn Nương ở trong quân của phụ thân mình, nhất định sớm muộn bọn họ cũng đến U Châu tương kiến. Đây đúng là nhất cử lưỡng tiện. Thiết Ma Lặc vốn có điểm e ngại tính khí của Đoàn Khắc Tà không hợp, đến U Châu rồi, khả năng sẽ cùng gây sự với Mưu Thế Kiệt, nhưng ngoài Đoàn Khắc Tà ra thì không có người thứ hai thích hợp hơn đưa thư đến cho Mưu Thế Kiệt, cho nên cũng chỉ đành để cho chàng đi. Về phần bản thân Thiết Ma Lặc thì cùng với đám người Đỗ Bách Anh, Tân Thiên Hùng quay lại Phục Ngưu sơn xử lý chuyện do Mưu Thế Kiệt mà dẫn đến lục lâm chia rẽ.

Thất mã của Đoàn, Sử hai người đều là ngựa tốt của Tần Tương tặng cho, vượt núi qua sông như đi trên đất bằng, ngày hôm đó bọn họ đến cách Thổ Bảo Cốc chừng ba mươi dặm thì gặp phải mấy tên lính đầu tiên từ trong Thổ Bảo Cốc chạy ra, biết được phía trước đã xảy ra chiến tranh, liền lập tức tránh khỏi đường lớn, chọn đường tắt theo sơn đạo mà đi, rồi đi qua ngôi phá miếu này thì nghe thấy bên trong có tiếng binh khi đang giao chiến, lại nhận ra hai thất tuấn mã bên ngoài miếu là tuấn mã của Phương Ích Phù và Niếp Ẩn Nương do Tần Tương tặng. Đoàn, Sử hai người đại kinh, lập tức xuống ngựa, vội vàng tiến vào trong miếu xem rốt cuộc là thế nào.

Nhưng Tinh Tinh Nhi mới nghe thấy tiếng vạt áo thì biết ngay người đến là cao thủ, quyết không kém mình, cao thủ khi đối địch sợ nhất là bị người ám toán sau lưng, cho nên khi đó mặc dù ngón tay của Tinh Tinh Nhi đã chạm đến xương tỳ bà của Niếp Ẩn Nương nhưng cũng chưa kịp bóp vỡ.

Hắn cả kinh, liền vội vàng quay đầu lại, lúc này mới nhận ra là Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:

“Ai ám toán ngươi vậy? Hừm, ngươi ở nơi này khi vũ nữ tử đã bị thụ thương, quả thực là hèn hạ vô sỉ, còn dám nói chuyện anh hùng luận bàn hảo hán gì đó với ta sao?”

Sử Nhược Mai bước lên giữ Niếp Ẩn Nương ổn định lại, Niếp Ẩn Nương dường như vừa từ quỷ môn quan đào thoát trở lại, lúc này mới bắt đầu biết sợ hãi, toàn thân nhũn ra ngã gục trong lòng Sử Nhược Mai. Sử Nhược Mai nói:

“Khắc Tà, huynh xuyên thủng xương tỳ bà của lão hồ tôn này đi, để trút giận cho Niếp tỷ tỷ!”

Tinh Tinh Nhi mặt đỏ đến mang tai, hắn giận dữ nói:

“Khắc Tà, ngươi quả thực mục vô tôn trưởng, ta xấu tốt gì thì cuối cùng vẫn là sư huynh ngươi, ngươi dám trước mặt nhục mạ ta!”

Tân Chỉ Cô cười bảo rằng:

“Hay, cái này đúng là tuyệt diệu vô cùng, ngươi không đụng phải sư huynh thì đụng phải sư đệ cũng như nhau”.

Đoàn Khắc Tà cũng giận giữ quát:

“Câm miệng, ngươi ba lần bốn lượt muốn hại mạng ta, còn muốn ta xem ngươi là sư huynh sao?”

Tinh Tinh Nhi quát:

“To gan! Ta là sư huynh ngươi, ta có thể quản giáo ngươi, đó đâu phải thực sự muốn lấy tính mạng ngươi? Niệm tình ngươi niên ấu vô tri [1], ta cũng không chấp nhất với ngươi, được rồi, nếu ngươi không phục, cứ việc cáo tố với đại sư huynh, ta đi tìm đại sư huynh đến đây”.

Lời này của Tinh Tinh Nhi thực là ngoài mạnh mà trong sợ, cái gọi là đi tìm Không Không Nhi thực ra là cái cớ che đậy cho y đào tẩu mà thôi.

Tân Chỉ Cô cười khẩy nói:

“Ngươi không cần hao tâm tốn sức đi tìm đại sư huynh ngươi nữa, Không Không Nhi cũng đang đi tìm ngươi đó. Y đã hẹn với ta vài ngày sau sẽ đến đây. Ngươi hãy bồi sư đệ của ngươi ở đây vài ngày”.

Đoàn Khắc Tà càng nghĩ càng tức giận liền rút kiếm khỏi bao, rồi nói:

“Tinh Tinh Nhi, ngươi lại có thể mặt dầy tự nhận mình là đệ tử của bổn môn, ngươi phản bội sư môn, kết giao phỉ loại, làm điều ngang ngược, không ác không làm, sư nương sớm đã có lệnh, lệnh cho đại sư huynh mang đầu ngươi về, đại sư huynh niệm tình đồng môn mà nhiều lần thủ hạ lưu tình, không đành lòng tru lục ngươi. Những chuyện này, ngươi cho là ta không biết hay sao? Được, bây giờ ta nể mặt đại sư huynh, không lấy tính mạng ngươi, ngươi hãy tự phế võ công đi!”

Trong võ lâm có một quy củ mà mọi người đều đồng lòng đó là với kẻ phản bội bổn môn, có thể dùng hình phạt tự phế võ công để biểu thị hối tội, tránh bị tru lục. Cho nên Đoàn Khắc Tà mới nói như vậy.

Tinh Tinh Nhi thẹn quá hóa giận, hắn rống to mắng:

“Ngươi ỷ được sư nương sủng ái, dám khẩu xuất cuồng ngôn, hừ, cho dù Tinh Tinh Nhi ta vi phạm môn quy, muốn chỉnh đốn môn phong cũng chưa đến lượt ngươi!”

Kim Tinh đoản kiếm dương không lấp loáng, làm như liền muốn lao đến phía Đoàn Khắc Tà, đột nhiên hắn búng thân xê người, mặt đối diện với Đoàn Khắc Tà nhưng lại trở tay hướng Sử Nhược Mai chụp đến, ý muốn thừa lúc bất phòng là bắt lấy Sử Nhược Mai vào tay dùng làm con tin.

Tinh Tinh Nhi sớm đã nhìn chuẩn phương hướng của Sử Nhược Mai, mặc dù là trở tay chụp lại, nhưng sau lưng tựa như mọc ra con mắt, không sai lệch chút vào, vốn có thể nhất cử thành công, nào ngờ Tân Chỉ Cô cực kỳ lão luyện, mỗi động tác của Tinh Tinh Nhi đều nằm trong ý liệu của bà, ngay khi Tinh Tinh Nhi dương đoản kiếm, thân hình vừa nhắc lên, Tân Chỉ Cô đã nhìn ra mưu đồ của hắn liền lập tức hô:

“Sử cô nương, tránh ra!”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, y phục của Sử Nhược Mai đã bị Tinh Tinh Nhi xé rách mất một mảnh, may mắn là nàng đã tránh ra một bước, không bị hắn chụp trúng.

Đoàn Khắc Tà thân pháp nhanh như chớp, nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, trảo thứ hai của Tinh Tinh Nhi còn chưa chụp xuống thì Đoàn Khắc Tà đã lướt đến. Chàng nhân vì kinh nghiệm bản thân chưa đủ, nên chưa đề phòng Tinh Tinh Nhi lại làm như vậy, suýt nữa khiến Sử Nhược Mai chịu tổn hại, trong lòng vừa giận vừa tức, hạ thủ không còn lưu tình nữa, một kiếm nhằm Tinh Tinh Nhi chém đến.

Chiêu này của Đoàn Khắc Tà tên gọi là “Long Môn Điệp Lãng”, trong chiêu chứa chiêu, trong thức chứa thức, kiếm quang giăng phủ tứ phía, lập tức tựa như sóng ba đào tầng tầng lớp lớp nổi lên, cuồn cuồn cuốn về phía trước. Mũi kiếm rung động, không khí bị kích động phát ra âm thanh như tiếng huýt gió! Tinh Tinh Nhi không khỏi trong lòng chấn động, “Mới cách xa chưa đầy một tháng mà công thực tên tiểu tử này lại tăng tiến như vậy!”

Hai người thân pháp đều nhanh đến cực điểm, Tinh Tinh Nhi đã quen kinh qua chiến trận, hơn về mặt kinh nghiệm lão luyện, chờ đến khi mũi kiếm của Đoàn Khắc Tà sắp đâm tới, hắn đột nhiên lật cổ tay, một chiêu “Kim Điêu Triển Xí” xuất ra, Kim Tinh đoản kiếm phóng nghiêng mà chém ra, một chiêu này khi hắn đã cân nhắc, tuyệt diệu vô cùng, chỉ nghe “choang” một tiếng, song kiếm tương giao, Kim Tinh đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đè xuống hóa giải thế công của Đoàn Khắc Tà, đồng thời mượn cổ lực đạo mà chàng công đến, bay mình lướt ra ngoài một trượng.

Đoàn Khắc Tà quát:

“Chạy đi đâu?”

Như bóng theo hình, chàng phóng theo một kiếm nhằm hậu tâm Tinh Tinh Nhi đâm tới, Tinh Tinh Nhi mặc dù chỉ mới hóa giải một chiêu của Đoàn Khắc Tà, vậy mà cổ tay cũng ê ẩm, lần này không dám nghạnh tiếp nữa, mới nghe thấy tiếng lợi kiếm xé gió hắn liền lập tức “Di Hình Hoán Vị”, hư hoảng một chiêu, dẫn khai mũi kiếm của Đoàn Khắc Tà. Nhưng Đoàn Khắc Tà đã chắn mất cửa ra.

Tinh Tinh Nhi nói:

“Ta niệm tình đồng môn, không đành thủ túc tương tàn, ngươi lại cho rằng ta thực sự sợ ngươi sao?”

Đoàn Khắc Tà cười lạnh:

“Mấy lần trước sao không thấy ngươi niệm tình đồng môn vậy?”

Tinh Tinh Nhi đang muốn dụ cho chàng nói chuyện, bỗng dưng hắn đâm ra một kiếm, một chiêu này đã tập kích bảy chỗ huyệt đạo của Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà đã bị hỡm một lần, lần này đâu có thể nào còn bị mắc lừa, chàng tuy miệng đang nói nhưng mắt lại chú ý đến mũi kiếm của Tinh Tinh Nhi, địch mới động thì ta liền động, cũng sử ra cùng loại chiếu số ‘thích’ huyệt đạo như Tinh Tinh Nhi, nhưng trong một chiêu của chàng lại liên tiếp đâm tới chín nơi huyệt đạo của hắn, thủ pháp thích huyệt so với Tinh Tinh Nhi thì cao hơn một bậc.

Thủ pháp thích huyệt của “Viên Công kiếm pháp” là võ học nhất tuyệt, cảnh giới tối cao chính là trong một chiêu đâm tới chín nơi huyệt đạo, trước nay chỉ có một mình Không Không Nhi có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Tinh Tinh Nhi không khỏi giật mình kinh hoảng, một chuỗi âm thanh kim thiết giao nhau vang lên, hai thanh bảo kiếm chạm nhau bảy lần, Tinh Tinh Nhi còn phải tránh né Đoàn Khắc Tà đâm tới hai chỗ huyệt đạo nữa, mặc dù né được nhưng cũng thập phần chật vật.

Hai người đồng môn đều quen thuộc chiêu số của đối phương, trong lúc nhất thời khó phân thắng phụ. Nhưng Đoàn Khắc Tà vô luận là công lực hay kiếm pháp đều cao hơn Tinh Tinh Nhi một bậc, sau khi chiếm được thượng phong, Tinh Tinh Nhi chỉ có thể miễn cưỡng đỡ chiêu.

Sử Nhược Mai thấy Đoàn Khắc Tà cầm chắc chiến thắng, liền an tâm, lúc này mới chú ý đến Tân Chỉ Cô.

Nàng sớm đã biết Tân Chỉ Cô là sư phụ của Sử Triêu Anh, đối với bà ta vốn không có hảo cảm gì, nhưng vừa rồi toàn nhờ vào bà ta đề tỉnh mới thoát khỏi độc thủ của Tinh Tinh Nhi, đối với bà ta cũng không khỏi cảm kích, bèn bước lên cảm tạ.

Tân Chỉ Cô than rằng:

“Đồ đệ của ta đối với ngươi không phải, ngươi không trách ta, ta đã thấy tự xấu hổ rồi”.

Sử Nhược Mai không biết tiền nhân hậu quả ra sao, thì rất lấy làm kỳ lạ, “Người này vốn tính tình quái gở, thế nào lại thay đổi tính nết như vậy?” Niếp Ẩn Nương đang định nói thì nghe thấy tiếng bước chân người, lại có hai người bước đến.

Hai kẻ mới đến là hai tên đầu đà, một già một trẻ, xem tướng mạo đều là người Hồ. Đầu đà trẻ tuổi hơn là một trung niên hán tử dáng người gầy đét, một thân y phục màu xanh, ánh mắt âm u đáng sợ, Niếp Ẩn Nương nhận ra hắn chính là chưởng môn đệ tử của Linh Sơn phái, cũng là kẻ hôm đó phát động đồng môn vây công Tân Chỉ Cô, tức Thanh Minh Tử. Còn lão đầu đà kia thì không biết là ai, nhưng thấy hắn cả mặt hồng hào thân cao hơn hẳn người thường, song mục lấp loáng hữu thần, mới trông là biết cao thủ có nội công thâm hậu, chỉ sợ còn cao hơn Thanh Minh Tử.


Tân Chỉ Cô sắc mặt chợt biến, lập tức lại ha hả cười rằng:

“Nguyên lai là Linh Thứu thượng nhân giá lâm, xin thứ cho ta không nghênh tiếp. Hôm nay ta có thể gặp được già trẻ lớn bé của quý phái, thực là may mắn làm sao!”

Niếp Ẩn Nương nhận ra Thanh Minh Tử đã thất kinh không ít, bây giờ lại nghe thấy lão đầu đà này chính là Linh Thứu thượng nhân sư phụ của Thanh Minh Tử, là đệ nhất cao thủ trong tà phái, thì càng sợ đến cứng người. Trong lòng ngầm thở dài một hơi than, “Thực sự là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Chúng ta bên này chỉ đến có Đoàn Khắc Tà, bên chúng lại cả sư đồ Linh Thứu lão quái cùng đến, như vậy biết làm sao bây giờ?”

Tinh Tinh Nhi cũng giật mình, mừng khôn kể xiết, hắn liền vội vàng bảo:

“Thanh Minh đạo huynh, ta đang muốn bắt yêu phụ làm tống lễ cho huynh, tên sư đệ này của ta lại giữa đường cản trở, đến nỗi ta không thể đắc thủ được, thật là xấu hổ!”

Nguyên lai Tinh Tinh Nhi chưa từng gặp qua Linh Thứu thượng nhân, nhưng với Thanh Minh Tử lại là bằng hữu lâu năm, trước đây cùng nhận lễ vật của Sử Triêu Nghĩa. Chuyện Thanh Minh Tử cùng Tân Chỉ Cô kết cừu oán, Tinh Tinh Nhi cũng sớm đã biết. Ngược lại Thanh Minh Tử thì không biết Tinh Tinh Nhi với Tân Chỉ Cô cũng có hiềm khích, chỉ nghĩ hắn quả nhiên vì mình mà báo cừu, lần tìm đến ngôi phá miếu này, trong lòng có chút cảm kích.

Đoàn Khắc Tà mắt không hề chớp, đối với việc sư đồ Linh Thứu thượng nhân đến làm như không nhìn thấy, những lời trong miệng Tinh Tinh Nhi nói ra cũng không thèm nghe, tay không hề chậm một chút nào.

Đoàn Khắc Tà một kiếm lại nối tiếp một kiếm, Tinh Tinh Nhi vừa mới nói được mấy câu thì nghe “xoẹt” một tiếng, trên mình Tinh Tinh Nhi đã bị trúng một kiếm. Kiếm này của Đoàn Khắc Tà không có ý lấy mạng hắn, chỉ là thi triển thủ pháp kiếm tiên [2] thích huyệt, Tinh Tinh Nhi kinh nghiệm lão luyện, mới thấy kiếm khí xuyên vào da thịt thì liền vội vàng hóp ngực trương bụng, mũi kiếm đâm lệch “Dương Cốc huyệt” trên sườn trái của hắn chừng nửa tấc, chỉ phá mất một chút da thịt.

Đúng lúc này, Thanh Minh Tử nói:

“Có qua có lại, đa tạ ngươi đã vì ta xuất lực, ta cũng giúp ngươi thanh lý môn hộ!”

Tiếng đến người đến, Đoàn Khắc Tà đang muốn hoán chiêu để đâm tới huyệt đạo Tinh Tinh Nhi, Thanh Minh Tử bỗng chốc đã tới sau lưng chàng, một chưởng “Đại Thủ Ấn” bổ xuống bối tâm của Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà tưởng như không chút đề phòng, nhưng kỳ thật mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, đúng lúc “Đại Thủ Ấn” của Thanh Minh Tử sắp chạm vào bối tâm, Đoàn Khắc Tà đầu cũng không quay lại, chỉ là chớp nhoáng trở tay một kiếm. Kiếm này của chàng vốn hướng lên phía trước đâm Tinh Tinh Nhi, đột nhiên giữa chừng lại chuyển trước ra sau, biến chiêu công địch, khi đã xuất ra thì thực sự tuyệt diệu vô cùng.

Mắt thấy độc thủ của Thanh Minh Tử sẽ bị kiếm của chàng chém đứt, Linh Thứu thượng nhân đột nhiên quát vang: “Dừng tay!” Đoàn Khắc Tà trong lòng chấn động, nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, chỉ thấy kình phong quét đến, Linh Thứu thượng nhân đã phất ông tay áo ngăn ở giữa, bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà sắc bén đến nhường nào vậy mà không đâm thủng được ống tay áo của y. Linh Thứu thượng nhân mới vung tay áo phất, Đoàn Khắc Tà không trụ lại nổi, liên tiếp thối lui ba bước, thân mình xoay một vòng mới có thể ổn định lại.

Đoàn Khắc Tà không khỏi trong lòng vô cùng hoảng hốt, bí quyết chữ “Tá” trong nội công thượng thừa Đoàn Khắc Tà cũng đã từng vận dụng, nhưng Linh Thứu thượng nhân vận dụng cực kỳ tuyệt diệu, Đoàn Khắc Tà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe, thấy cũng chưa từng thấy, nếu không phải bản thân mình hứng chịu thì quả thực không thể tưởng tượng nổi! Đoàn Khắc Tà lại không biết, nên hiển nhiên là chàng kinh hãi, nhưng Linh Thứu thượng nhân cũng kinh ngạc không ít, cái phất này của y chỉ có thể đẩy lùi Đoàn Khắc Tà ba bước thì trong lòng nghĩ thầm, “Tiểu tử này tối đa cũng chưa quá hai mươi, sao lại đã có được công lực như vậy? Nếu như hắn phóng liền tam kiếm, thì ta cũng không thể nhất nhất ‘Tá’ khai được, trừ phi phải xuất thủ để chế ngự mới xong”.

Tân Chỉ Cô lạnh lùng nói:

“Chuyện giữa ta cùng quý phái, với người ngoài là vô can. Đại đệ tử Thanh Minh Tử của ngươi bất kính đối với ta, là ta xuất thủ để trừng trị hắn. Sau này môn hạ đệ tử của ngươi vây công ta, trước sau có hai mươi ba tên bỏ mạng, đó cũng đều là ta một tay giết sạch, nếu ngươi muốn báo thù cho đệ tử, thì cứ việc đến đây với ta!”

Linh Thứu thượng nhân hừ một tiếng rồi cười lạnh nói:

“Tân Chỉ Cô, ngươi cũng xem thường ta rồi, ngươi coi ta là hạng người nào?”

Niếp Ẩn Nương liền vội vàng tiếp lời:

“Không sai, thượng nhân là tiền bối võ lâm, sao có thể thừa lúc người lâm nguy được”.

Niếp Ẩn Nương thấy Linh Thứu thượng nhân võ công cao cường như vậy. Nàng biết rằng bên mình ngay cả có thêm Đoàn Khắc Tà, nhất tề cùng xông lên cũng không phải đối thủ của lão, cho nên lập tức nói những điều bản thân không muốn, tạm thời làm kế hoãn binh.

Tân Chỉ Cô vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên mặt không hề có chút thay đổi nào, bà ta nói tiếp:

“Linh Thứu thượng nhân, ta khuyên ngươi nếu như muốn báo thù, thì lập tức động thủ đi là hơn. Đây là cơ hội báo thù tốt nhất, qua ngày hôm nay, chỉ sợ ngươi muốn thắng ta cũng vị tất dễ dàng nữa”.

Thanh Minh Tử nói:

“Yêu phụ này đã bị thụ thương, người không tiện cùng mụ động thủ, vậy để đệ tử đến bắt mụ ta!”

Linh Thứu thượng nhân quát:

“Nói bậy, lui ra!”

Đột nhiên lão lại hô hố cười lớn.

Thanh Minh Tử ngượng ngùng lui ra, Linh Thứu thượng nhân cười nói:

“Tân Chỉ Cô, ngươi cho rằng ta không biết tâm tư ngươi sao? Bất quá là ngươi sợ thua dưới tay ta sẽ bị người người cười chê, cho nên mới nghĩ khích ta bây giờ động thủ cùng ngươi. Bây giờ ngươi thân đang trọng thương, ta giết ngươi cũng chẳng thể hiện được công phu của ta!”

Nói đến như vậy, đột nhiên lão móc ra hai hoàn dược để trên lòng bàn tay, thổi một hơi, tức thì hai hoàn dược bay vào lòng Tân Chỉ Cô. Linh Thứu thượng nhân lạnh nhạt nói:

“Hai hoàn dược này, một viên là giải dược trị độc, một viên là linh đan trị thương, ta muốn chờ cho ngươi sau khi thương thế lành lại, sẽ cùng ngươi tỷ đấu, để ngươi chết cũng không oán hận!”

Tân Chỉ Cô đáp:

“Ngươi cho rằng ta không có khả năng tự trị thương sao, ta không lĩnh tình của ngươi!”

Linh Thứu thượng nhân lại cười lớn bảo rằng:

“Ngươi được xưng là Vô Tình Kiếm, ta đối với ngươi cũng tuyệt chẳng có lời từ bi. Ngươi thương tích chưa lành, ta không tiện giết ngươi, cho nên ta mới tặng ngươi hoàn dược, bất quá là muốn sớm lấy mạng ngươi một chút thôi, ta biết nếu để ngươi tự trị thương, tối thiểu cũng phải mất bảy ngày, ta lấy đâu ra thời gian rảnh mà chờ ngươi? Ngươi phục hai hoàn đan dược của ta, muộn nhất là đến sau giờ ngọ ngày mai thì liền khôi phục như lúc đầu, đến đêm mai, chúng ta sẽ vẫn tại chỗ này tương hội, dựa vào bình sinh bản lĩnh mà quyết một trận thư hùng! Hừm, hừm, đến lúc đó, một khi đã giao thủ, ngươi đừng mong ta hạ thủ lưu tình! Thế nào, ngươi còn không phục hai hoàn đan dược của ta sao? Có phải ngươi đã tự biết rằng bản lĩnh chân thật của ngươi không sánh được với ta, một khi lành vết thương, thua vẫn là thua, chết vẫn là chết, cho nên mượn cớ để trốn tránh phải không?”

Tân Chỉ Cô bị lão khích thì giận dữ vô cùng, bà liền một ngụm nuốt hai hoàn đan dược vào, rồi lạnh lùng nói:

“Đêm mai ta sẽ ở đây đón chờ đại giá, thiệp mời của Diêm La Vương cũng còn chưa biết sẽ gửi cho ai?”

Linh Thứu thượng nhân hô hố cười bảo:

“Chỉ còn thời gian một ngày nữa, ngươi nên bàn giao hết hậu sự đi, ta không bồi nữa!”

Sau khi nói xong, lão liền cùng với Thanh Minh Tử nghênh ngang bỏ đi. Tinh Tinh Nhi cũng nhân cơ hội theo thầy trò lão mà chạy luôn.

Sự tình biến hóa như vậy, thật rất ngoài ý liệu của mọi người. Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng, “Linh Thứu lão quái thực không thể tà hơn, nhưng mặc dù lão hung ác, song không chịu thừa lúc người lâm nguy, như vậy cũng không mất thân phận võ học tông sư”.

Tân Chỉ Cô sắc mặt chợt xám xanh, ôm bụng rên rỉ, Sử Nhược Mai giật mình thất kinh nói:

“Chẳng lẽ là lão quái kia lừa cho người uống độc dược? ôi, Tân lão tiền bối, người cũng nhẹ dạ tin tưởng lão quá mức rồi!”

Tân Chỉ Cô “ọe” một tiếng, thổ ra một ngụm máu ứ, rồi chỉnh sắc nói:

“Linh Thứu lão quái không có nói dối, hai hoàn dược của lão thật sự linh diệu như thần, chất độc đã hoàn toàn tiêu tan. Xem ra không cần chờ đến quá ngọ ngày mai, ta có thể khôi phục lại như lúc đầu rồi”.

Niếp Ẩn Nương lo lắng hỏi:


“Tân lão tiền bối, người có thể nắm chắc sẽ thắng lão quái đó không?”

Tân Chỉ Cô ngạo nghễ nói:

“Lão quái vật đó vị tất đã nắm chắc thắng ta”.

Cho dù thần tình của bà kiêu ngạo, nhưng đã tiết lộ đối với cuộc chiến ngày mai bà không có chút tự tin nào. Tân Chỉ Cô đưa mắt nhìn Đoàn Khắc Tà rồi nói:

“Ta cùng với Linh Thứu lão quái động thủ, hắn giết ta hay ta giết hắn đều không lường trước được. Nếu như ta không may mắn, phiền ngươi mang lời nhắn của ta đến sư huynh ngươi. Ta đã giết hai mươi ba đệ tử Linh Sơn phái, cho dù chết dưới tay Linh Thứu thượng nhân, cũng đã chiếm tiện nghi rồi. Không Không Nhi nhất định muốn báo thù cho ta, ngươi phải thay ta nhất mực khuyên huynh ấy, bảo huynh ấy không được làm như vậy! Huynh ấy đáp ứng lời của ta, đây là điều cuối cùng ta cầu xin huynh ấy”.

Niếp Ẩn Nương bất giác kinh dị vô cùng, khi nàng sơ ngộ với Tân Chỉ Cô, Tân Chỉ Cô còn tràn đầy oán hận, miệng nói lời thù hận, muốn nàng nhắn tin cho Không Không Nhi, bảo Không Không Nhi giết sạch Linh Sơn phái không chừa một ai, bây giờ lại hoàn toàn trái ngược như vậy, muốn Đoàn Khắc Tà thay bà ta khuyên Không Không Nhi không được vì bà báo cừu, trước sau không quá một canh giờ mà biến hóa lại cực lớn như vậy!

Tân Chỉ Cô nhìn nàng một cái rồi từ tốn nói với nàng:

“Niếp cô nương, là ta bị ngươi cảm động, ta đã từng hại ngươi, ngươi lại xả thân cứu ta, thật sự khiến ta hổ thẹn. Những chuyện đã qua rồi có ứng báo trọn vẹn, nghĩ đến chẳng phải sẽ nhàm chán sao? Oan oan tương báo, rốt cuộc chẳng có kết quả tốt đẹp gì, võ công cao cường thì cũng có ngày thất thủ, như ta là một thí dụ. Ta không muốn Không Không Nhi giẫm lên vết xe đổ của ta, ta từng muốn Không Không Nhi báo thù cho ta, đó là tự tư của ta mà thôi”.

Tân Chỉ Cô quay đầu lại, nói với Đoàn Khắc Tà:

“Sư huynh ngươi tính tình tùy hứng, không chịu ràng buộc, so với ta còn tùy ý hơn, ta thật sự không an tâm. Ngươi nói với huynh ấy, trong lòng ta chỉ có mình huynh ấy nhưng ta không muốn huynh ấy vì ta mà chung thân không lập gia đình. Huynh ấy phải chiếu cố đến mình nhiều hơn, nên cưới một thê tử thông minh hiền hậu để trợ giúp”.

Mọi người nghe xong, trong lòng đều tự than, “Chĩ nghĩ bà ta là một nữ ma đầu tàn nhẫn độc ác, ai ngờ cũng là người tính tình nhân hậu!” Đoàn Khắc Tà nói:

“Tiền bối yên tâm, người không nhất định đã thua Linh Thứu lão quái, chúng ta cũng sẽ không ngồi yên cho lão quái hành hung”.

Tân Chỉ Cô buồn bã cười, đang muốn nói thì Sử Nhược Mai cướp lời bảo rằng:

“Tân lão tiền bối, người hiện tại có thể hành động như thường, sao không rời khỏi nơi này? Vãn bối tặng người thất mã của mình, đây là tuấn mã ngày đi ngàn dặm, Linh Thứu lão quái quyết không thể đuổi được người. Tiền bối đến tìm Không Không Nhi thì còn ai dám chọc giận đến người nữa?”

Tân Chỉ Cô mày liễu giương lên, nói rằng:

“Ta mặc dù không muốn cùng Linh Thứu lão quái kết oán, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu kém với hắn! Ta đã ước hẹn tỷ võ với lão thì sao có thể thất tín được? Lão tặng ta giải dược, lại tin tưởng ta, nếu như ta bội ước, thì còn mặt mũi nào bôn tẩu giang hồ nữa? Chuyện bỏ chạy, xin đừng nhắc đến! Chẳng những thế, ngày mai ta cùng lão quái đơn đả độc đấu, cũng không cho phép các ngươi nhúng tay vào!”

Sử Nhược Mai đụng phải gai nhọn thì lấy làm ngượng ngùng, nhưng đối với Tân Chỉ Cô cũng không khỏi ngầm bội phục, “Bà ta rốt cuộc không hổ là một nhân vật thành danh, trong lúc tử sinh đều không thay đổi tôn chỉ”.

Tân Chỉ Cô bảo:

“Đa tạ các ngươi quan hoài, nhưng cũng không cần vì ta mà hao tâm tổn sức. Xin thứ lỗi, ta còn phải tĩnh tọa một hồi, các ngươi mới tương phùng hẳn là cũng muốn hàn huyên”.

Đoàn Khắc Tà cúi đầu trầm tư, Sử Nhược Mai thì kéo Niếp Ẩn Nương qua một bên rồi hỏi:

“Phương sư huynh của tỷ đâu?”

Niếp Ẩn Nương từ lúc gặp Tân Chỉ Cô đến giờ, một mực vì bà ta mà bận rộn, không có rảnh lúc nào nhớ tới Phương Ích Phù, lúc này nghe Sử Nhược Mai nhắc đến thì ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trăng đã lên đến đỉnh đầu, đêm đã vào canh ba, thì không khỏi buồn bã nói:

“Ta cũng đang chờ y đó!”

Sử Nhược Mai hỏi:

“Huynh ấy ở đâu? Tỷ vì sao lại một mình đến U Châu, sao lại gặp Tân lão tiền bối? Tỷ ước hẹn với Phương sư huynh tương hội tại nơi này à?”

Nguyên lai Sử Nhược Mai cho rằng Phương Ích Phù còn đang ở trong quân, vì vậy mới hỏi như thế.

Niếp Ẩn Nương thở dài nói:

“Nói ra thật là dài, trước tiên ta hỏi muội, các người vì sao lại đến đây?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Thứ nhất là vì tìm tỷ, thứ hai là Thiết Ma Lặc nhờ Khắc Tà mang một phong thư gửi cho Mưu Thế Kiệt”.

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Các người trên đường có đụng phải hội binh không?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Chính bởi vì trên đường lớn có hai đạo quân đang đuổi nhau chém giết, chúng ta không muốn bị cuốn vào cho nên mới tránh vào đường nhỏ mà đi. Đây là chuyện thế nào vậy?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Huynh muội Sử Triêu Nghĩ sống mái với nhau, Thổ vương Hề tộc lại muốn trục xuất Mưu Thế Kiệt ra khỏi Thổ Cốc Bảo, cho nên phát sinh trường hỗn chiến này, Ích Phù và ta bị thất tán trong đám loạn quân”.

Sử Nhược Mai mừng rỡ nói:

“À, nguyên lai là tỷ cùng đi với Phương Ích Phù. Muội còn chưa biết là Mạnh Quang khi nào thì tiếp án [3] của Lương Hồng?”

Lương Hồng, Mạnh Quang là một đôi phu thê chí đồng đạo hợp nổi danh trong lịch sử, điển tích “Cử án tề mi” chính là cố sự của bọn họ.

Sử Nhược Mai mang bọn họ so sánh với Lươnh Hồng, Mạnh Quang, lại hỏi “Mạnh Quang khi nào thì tiếp án của Lương Hồng”, cũng chính là hỏi Niếp Ẩn Nương khi nào thì tiếp thụ tình ý của Phương Ích Phù.

Niếp Ẩn Nương trên mặt ửng hồng, nàng nói:

“Ta cùng muội đang nói chính sự, muội lại cười cợt ta”.

Sử Nhược Mai nói nhỏ bên tai nàng:

“Nam hôn nữ giá, đây là thiên hạ bậc nhất chính sự. Nghìn vàng dễ có, tri kỷ khó cầu, tỷ đã có người tri tâm còn không đáng chúc mừng hay sao? Được rồi, được rồi, tỷ thẹn đến mặt đỏ hồng, vậy thì nói chuyện chính sự đi. Muội không hỏi chuyện tư tình của hai người nữa”.

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Nói đến chính sự, Khắc Tà mang thư của Thiết Ma Lặc đến cho Mưu Thế Kiệt chỉ sợ không có tác dụng gì nữa”.

Đoàn Khắc Tà bước đến, hỏi:

“Chuyện gì vậy? Ta có thể nghe được không?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Chính là đang muốn nói cho đệ nghe”.

Lập tức nàng kể:

“Là ta đến U Châu trước, Ích Phù sau mới theo đến. Không sai, ta đã gặp qua Mưu Thế Kiệt, là làm tù binh của Sử Triêu Anh mà đến gặp y”.

Đoàn Khắc Tà cả kinh vô cùng hỏi:

“Thế nào, tỷ trở thành tù binh của Sử Triêu Anh?”

Sử Nhược Mai liếc ngang chàng lạnh lùng nói:

“Có gì mà ngạc nhiên, yêu nữ đó có chuyện gì mà không dám làm?”

Niếp Ẩn Nương mang sự tình trải qua nhất nhất thuật lại cho bọn họ, nói từ việc Mưu Thế Kiệt muốn lợi dụng nàng như thế nào rồi sau lại đoạn tuyệt ra sao, cho đến mấy đoạn tương kiến về sau. Đoàn Khắc Tà nghe xong một hồi, vừa tức vừa giận, chàng nói:

“Thật không ngờ Mưu Thế Kiệt lại biến thành con người như vậy!”


Sử Nhược Mai hỏi:

“Vậy huynh còn đi gặp y nữa không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Thiết biểu ca niệm tình thủ túc năm xưa, muốn khuyên y hồi đầu, biểu ca đích thân viết bức thư này nhờ ta gửi đến y, có hay không có tác dụng, ta cũng phải đi tìm y một chuyến”.

Niếp Ẩn Nương gật gật đầu nói:

“Không sai, đi một chuyến cũng tốt. Ôi, chỉ mong hắn sau khi bại binh bị trục xuất, có thể tiếp thu lời ngay của Thiết trại chủ”.

Sử Nhược Mai nói:

“Khắc Tà đi chuyến này, tốt tuy là tốt, nhưng Tân lão tiền bối...”

Tân Chỉ Cô bảo:

“Niếp cô nương, ngươi cùng với sư huynh thất tán trong loạn quân, ta cũng không an tâm. Các ngươi không cần phải vì ta mà lo lắng, Linh Thứu lão quái nói đêm mai thì nhất định là đêm mai mới đến, hắn tuyệt sẽ không trước khi ta chưa khôi phục công lực mà đến hại ta đâu, về phần Tinh Tinh Nhi, không có lão quái kia theo hắn, chắc rằng hắn cũng không dám đến nữa! Ta bây giờ công lực đã khôi phục được năm thành, cho dù hắn đến ta cũng có thể đối phó được”.

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Được, bất kể là tìm được hay không tìm được bọn họ, đêm mai ta nhất định quay lại đây. Đêm tối không tiện cưỡi ngựa đi, ta lưu lại cho Tân lão tiền bối, nói không chừng người sẽ dùng đến”.

Tân Chỉ Cô biết chàng khinh công trác tuyệt, cước lực không thua kém tuấn mã, nên cũng đồng ý với chàng.

Lập tức bà nói:

“Đa tạ hảo ý của ngươi, ngươi không trở lại cũng không sao cả, dù sao ta cũng muốn cùng lão quái kia đơn đả độc đấu”.

Niếp, Sử hai người đưa Khắc Tà ra khỏi cửa. Sử Nhược Mai chợt cười nói:

“Huynh mang thư cho Mưu Thế Kiệt, nói không chừng còn có cơ hội có thể gặp lại vị Sử cô nương kia của huynh. Đáng tiếc bây giờ cô ta đã làm tân nương tử của Mưu Thế Kiệt rồi”.

Đoàn Khắc Tà gắt:

“’phi’, ai thèm đặt yêu nữ đó trong lòng?”

Nói tuy như vậy, nhưng suốt dọc đường Đoàn Khắc Tà vẫn không khỏi nghĩ đến Sử Triêu Anh, nhớ tới chuyện xưa nàng ta đã từng cùng mình ngàn dặm đồng hành, đây không phải là chàng đối với Sử Triêu Anh khó quên được tình, mà bởi vì Sử Triêu Anh từng cùng chàng trải qua nhiều sóng gió, ấn tượng rất sâu sắc. Đoàn Khắc Tà trong lòng nghĩ thầm, “Kiều quy kiều, lộ quy lộ, Sử Triêu Anh và Mưu Thế Kiệt thực sự là một đôi thích hợp nhất!” Chàng hồi tưởng đến việc Sử Triêu Anh mang đến cho chàng nhiều phiền toái thì lại vừa tức giận lại vừa buồn cười.

“Bây giờ gặp nàng ta, thực sự không sợ bị nàng ta quấy rầy nữa, bất quá tốt nhất là không gặp thì hơn”.

Đoàn Khắc Tà xuống đến chân núi, đi vào một dải sơn cốc hẹp dài thì đã canh năm, sắc trời mờ sáng. Chàng đi qua bên cạnh một phiến rừng thì chợt nghe thấy có tiếng người huyên náo, Đoàn Khắc Tà chạy lại gần lặng lẽ nhìn quanh, chỉ thấy ba hán tử mày rậm mắt to, mặc trang phục quan quân Ngụy Yên đang ở đó tranh luận với nhau.

Đoàn Khắc Tà nổi lòng hiếu kỳ, lẳng lẳng đến nghe lén, chàng thân nhẹ như chiếc lá, bước đi không một tiếng động, ba tên quan quân kia không hề phát giác chút nào.

Chỉ nghe thấy một tên trong đó nói:

“Đây là cừu nhân của chúa công, bắt đến dâng cho chúa công nhất định sẽ được trọng thưởng”.

Một tên khác lại bảo:

“Chúa công là ‘nê bồ tát quá giang’, tự thân khó bảo trọng, ngươi còn mong ngài sẽ cho ngươi công danh phú quý sao? Theo như ta nói, không bằng mang dâng cho Mưu Thế Kiệt. Mưu Thế Kiệt so với ngài cũng khoan hậu hơn nhiều”.

Tên đầu tiên lại bảo:

“Hừ, Mưu Thế Kiệt giả nhân giả nghĩa, khoan hậu cái gì, đó còn không phải là giả bộ ra sao? Ngươi đừng nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ của tiểu yêu tinh kia, bây giờ ả rơi vào tay chúng ta, tự nhiên là cái gì cũng đều đáp ứng, một khi đã đưa ả trở về, lúc đó, ả sẽ trở mặt không nhận người, chỉ sợ ngươi cầu không được công danh phú quý, thì đã mất cái chỗ nốc cơm rồi”

Đoàn Khắc Tà giật mình kinh ngạc, nghe như lời bọn chúng thì là bắt được một người, đang lúc thương lượng là bắt dâng cho Sử Triêu Nghĩa hay là hiến cho Mưu Thế Kiệt. Đoàn Khắc Tà ngầm suy nghĩ, “Tên này nói bắt được là một ‘tiểu yêu tinh’, nói như vậy chẳng phải là một nữ tử sao? À, không lẽ”.

Tâm niệm còn chưa qua, chợt nghe tên quan quân Ngụy Yên thứ ba hô hố cười lớn, hai tên kia liền hỏi:

“Đại ca, huynh cười cái gì?”

Tên quan quân kia đáp:

“Ta cười các ngươi chiếc bánh bao đã đến miệng cũng muốn dâng cho người khác, ta cười các ngươi chỉ biết sống nhờ người khác không có tráng chí!”

Hai tên kia lại hỏi:

“Theo ý kiến của đại ca, thì như thế nào?”

Tên quan quân kia đáp:

“Sử Triêu Nghĩa, Mưu Thế Kiệt hoàn toàn không nương dựa được, Sử Triêu Nghĩa cố nhiên là ‘nê bồ tát quá giang’, Mưu Thế Kiệt bị Thổ vương khu trục cũng biến thành chó hoang không nhà, chúng ta hà tất phải đến đầu hàng y? Theo như ý ta, không bằng chúng ta chạy đến nơi thật xa, tự khai sơn lập trại. Tiểu yêu tinh này thì bắt ả làm áp trại phu nhân của chúng ta!”

Hai tên kia nói:

“Hay tuy là hay, thế nhưng làm áp trại phu nhân của ai? Chúng ta ba người tình như thủ túc, đừng vì tiểu yêu tình này mà hủy hoại nghĩa khí của chúng ta”.

Quân quân kia nói:

“Ta có một biện pháp, chúng ta bốc thăm dựa vào vận khí của mình. Tam đệ, ngươi lấy một cành cây, bẻ làm ba đoạn, một dài hai ngắn, ai rút được dài thì sẽ có được áp trại phu nhân. Được rồi, nhị đệ, ngươi rút trước đi”.

Hai người kia, một người cầm một người rút, viên quan quân đột nhiên xuất thủ, cho mỗi người một đao nhanh như thiểm điện, tức thì chém bay hai tên nghĩa đệ, hắn hô hố cười lớn nói:

“Ta là đại ca, vậy mà các ngươi dám cùng giành áp trại phu nhân với ta, kẻ làm đại ca này chỉ đành xin lỗi các ngươi rồi”.

Tên quan quân nọ đang đắc ý cười như điên dại, chợt thấy một bóng đen nhanh như chớp lướt đến trước mặt hắn, quát:

“Ngươi muốn ai làm phỉ trại phu nhân? Nữ tử đâu?”

Người đến bất thình lình đương nhiên là Đoàn Khắc Tà.

Đúng lúc này, chỉ nghe một thanh âm của nữ tử kêu lên:

“Khắc Tà, cứu ta!”

Đúng là Sử Triêu Anh! Đoàn Khắc Tà đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Sử Triêu Anh đang dựa mình vào một gốc tùng, mục quang hai người chạm nhau.

Đoàn Khắc Tà cũng có vài phần nghĩ rằng nàng, nhưng lúc này bỗng dưng nhìn thấy thì vẫn không khỏi trong lòng chấn động, tức thì ngẩn người. Tên quan quân kia nào chịu bỏ lỡ cơ hội, hắn một đao liền hướng chàng chém tới!

Đúng là:

Ngỡ tưởng đời này ân oán hết

Ai ngờ ngõ hẹp lại tương phùng

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 年幼无知 tức Niên ấu vô tri: tuổi nhỏ không biết gì.

[2] 剑尖 tức Kiếm tiêm: mũi kiếm.

[3] 案 tức Án: là cái khay. Ở đây chỉ điển tích “Cử án tề mi”. Lương Hồng chăm học biết trọng liêm sỉ, khí tiết, giữ đạo thanh bần cao đẹp. Chàng lấy nàng Mạnh Quang tính nết đoan trang đức hạnh nhưng dung mạo xấu xí (là một trong ngũ xú Trung Hoa). Mạnh Quang đối với chồng rất mực cung kính. Mỗi bữa cơm, đối diện, nàng nâng khay ngang mày để tỏ lòng kính trọng chồng. Do vậy có điển tích “Cử án tề mi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui