Cố Vân Trạch đưa di động cho tôi, trầm giọng: "Em xem đi."
Trong di động là vài đoạn video, Trần Dật Thanh hình như đang ở công ty gọt bút chì rồi viết viết vẽ vẽ.
Hắn học khoa mỹ thuật, sau này dần chuyển sang vẽ hoạt hình, năng lực không tệ, thời điểm năm tư đại học đã ký được hợp đồng với công ty bây giờ.
Lúc ký được hợp đồng, hắn còn hào hứng ôm tôi xoay ba vòng: "Tần Cầm, chờ truyện anh vẽ bán chạy, anh sẽ mua cho em phòng lớn nhất, căn nhà lớn, biệt thự lớn! Phải có phòng đồ chơi cho con của chúng ta..."
Nhưng khi tôi mang thai, hắn chỉ muốn phá nó, sợ ảnh hưởng tới việc sáng tác của hắn!
Sợ tôi sinh con sẽ đòi gả cho hắn!
"Tần Cầm?" Thấy tôi sững sờ, Cố Vân Trạch vỗ vai tôi, gọi tôi một tiếng.
Phóng to video, tôi mới phát hiện Trần Dật Thanh nào phải gọt bút chì chứ, hắn đang cầm con dao tự cắt da trên ngón tay mình.
Ngón tay bị cắt đến máu tươi chảy ròng ròng, hắn lại bôi máu lên giấy, vừa vẽ vừa cười.
Đến khi máu ngón tay này khô, hắn lại cầm dao cắt ngón tay khác.
Như thể hắn không biết đau vậy, hai mắt trống rỗng, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở của trẻ con: "Ưm... Ưm..."
Tờ giấy dính đầy máu, có chỗ đã biến thành màu đen nhìn qua như huyết khối.
Mà có một chỗ khi ngón tay lướt qua, máu loang rộng trên nền giấy trắng để lộ con chuột không lông màu hồng nằm cuộn tròn ở giữa...
Nhìn tới đây, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Nhưng trong video, Trần Dật thanh lại còn rất vui, thỉnh thoảng còn kêu ê a như tiếng khóc trẻ con.
Có lẽ người quay video ở rất gần hắn, nhưng hình như hắn không hề phát hiện, vẫn tự cắt ngón tay, dùng máu làm màu vẽ.
Khả năng hội họa của Trần Dật Thanh rất tốt, tay trái tay phải đều vẽ được, cho nên mười ngón tay đều bị cắt đến máu thịt mơ hồ.
Chỉ cần một ngón tay không còn chảy máu, hắn liền đổi sang ngón khác, từng tầng da thịt như bút chì cứ bị cắt xuống như thế.
Người bên cạnh thử gọi hắn một tiếng, hắn vẫn không tỉnh lại, tiếp tục vẽ vời.
Video này khá dài, càng về sau, phần da thịt Trần Dật Thanh cắt ra càng lớn, trông rất đáng sợ.
Mà bức tranh dùng máu vẽ ra kia, bào thai ở giữa như thể bắt đầu động đậy khi máu tươi ngày càng dày.
Cổ họng tôi khô khốc, Cố Vân Trạch tắt video: "Đồng nghiệp của anh ta đã báo cảnh sát và gọi cứu thương. Nhưng bộ dáng anh ta quá kỳ lạ, còn cầm dao, cho nên không ai dám động vào anh ta, sợ anh ta xúc động. Phòng làm việc anh ta ký hợp đồng thật ra nhận đầu tư của công ty chúng tôi, ông chủ của anh ta biết tôi là bạn cùng trường nên đã gửi cho tôi bản thảo anh ta vẽ trong ba tháng nay."
Nói rồi, Cố Vân Trạch mở ảnh chụp trong di động cho tôi xem.
Tất cả đều là tác phẩm của Trần Dật Thanh, màu sắc bức nào bức nấy đều đỏ tươi như máu, ban đầu vẽ bằng tay, sau đó màu nước càng ngày càng dày.
Phong cách âm u quỷ dị cùng mùi máu tươi nồng nặc như muốn ập tới.
"Da thịt trên mười ngón tay của anh ta đều bị cắt hết rồi, sau này không cầm bút vẽ được nữa." Cố Vân Trạch thổn thức, "Lúc ở bệnh viện, anh ta cứ nói mình nghe thấy tiếng trẻ con khóc, chính anh ta cũng khóc như trẻ con, thậm chí còn nói em bé ở trong bụng hắn đang từng ngày lớn lên, lúc khác thì nói đứa bé là quỷ, giật dụng cụ của điều dưỡng muốn lấy nó ra ngoài. Tần Cầm, đi gặp anh ta đi, coi như tha cho chính mình, giải thoát cho đứa bé."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...