Tôi đứng ở trạm xe buýt nhìn quả thận lăn khỏi người mình.
Lý trí nói rằng thứ này không phải thận heo, là của người.
Nên làm như không thấy, trực tiếp đi qua, tránh gặp phiền phức.
Nhưng trải qua chuyện hai bàn tay kia, tôi biết người vừa đi ngang sẽ không vô cớ ném thứ này cho mình.
Nếu muốn tiếp tục gây chuyện, hắn hoàn toàn có thể giao hàng chuyển phát đến chỗ tôi ở hoặc công ty tôi làm, hiện tại còn đang ở gần đồn cảnh sát, hắn vẫn to gan ném đồ cho tôi như vậy, chứng tỏ dù tôi có trốn ở đâu cũng không thoát được, hắn vẫn sẽ tới tìm tôi.
Cho nên tôi lại gọi cho đội trưởng Tưởng.
Quả thận kia ở ngay bên cạnh ghế ngồi chờ xe buýt.
Khi pháp y tới mở bọc thực phẩm ra, quan sát một lát liền nhìn đội trưởng Tưởng, ánh mắt đó ngay cả tôi cũng nhìn ra, khẳng định không phải của heo.
Bằng không, pháp y đã không cần bỏ nó vào túi đựng vật chứng rồi mang đi.
Đội trưởng Tưởng bất lực nhìn tôi, an ủi: "Hai mẫu hôm nay nhận được sẽ đem đi đối chiếu với bàn tay lần trước, nếu khẳng định là của một người, chúng tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ xử lý."
Anh còn đặc biệt gọi một nữ cảnh sát tên Trần Yến tới đưa tôi quay lại lấy lời khai, mua cơm cho tôi.
Tôi ăn hai miếng, trước mắt lại hiện lên cảnh quả thận đầy máu trong bọc thực phẩm cùng xúc cảm mềm mềm lạnh lạnh khi tiếp xúc với mình, dạ dày liền quặn thắt.
Tôi không nhịn được, vội chạy vào toilet nôn ra.
Đây đã lần thứ ba tôi lấy lời khai, cho nên Trần Yến không hỏi nhiều, chủ yếu là ở với tôi, an ủi tôi.
Ban đêm đồn cảnh sát vẫn bận rộn, người đến người đi, Trần Yến cầm chăn riêng của mình đến, bảo tôi nằm nghỉ ở sô pha một lát.
Có lẽ biết tôi bị dọa mấy lần liên tiếp, không dám về nhà.
Thật ra đồn cảnh sát cũng không hề yên lặng, càng về đêm hình như càng nhiều việc.
Tôi co ro trên ghế sô pha nghe tiếng động bên ngoài, dù đã yên tâm một chút nhưng vẫn không có cách nào ngủ được.
Đội trưởng Tưởng và Trần Yến hình đang xem gì đó, hết sức bận.
Tôi bắt đầu mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người đứng cạnh sô pha.
Mở to mắt xem, hình như là một người đàn ông đang cúi đầu nhìn mình.
Đèn không sáng lắm, tôi không nhìn rõ mặt, nhưng có cảm giác là Trương Soái.
Tôi không khỏi căng thẳng, hắn đột nhiên duỗi tay về phía tôi: "Anh thật sự đã cai cờ bạc rồi, anh không đánh, không bao giờ đánh nữa."
Hắn cúi người, đưa cánh tay ra để lộ cổ tay bị chặt đứt, từng giọt máu nhỏ lên mặt tôi.
Lạnh như băng, hơn nữa còn có cảm giác dính dính!
Tôi sợ hãi hét lên, giật mình tỉnh lại.
Đội trưởng Tưởng ở bên ngoài quay đầu nhìn tôi.
Tôi cẩn thận giơ tay sờ chỗ vừa dính máu trên mặt, hình như là nước lạnh, không phải máu.
Quê tôi có truyền thuyết kể rằng khi một người chết đi, linh hồn sẽ đến tìm người thân ở xa, báo mình đã chết.
Khi nãy Trương Soái đứng ngay đó...
Nếu hắn chết rồi, vậy hai tay và quả thận kia thật sự của hắn sao?
Ở ngoài, đội trưởng Tưởng nói chuyện với Trần Yến, cô ấy lập tức đi vào, cười hỏi: "Gặp ác mộng à?"
Tôi hít sâu một hơi, đưa tay ôm lấy mặt, tâm trạng vẫn còn chìm vào dư vị kinh hoàng.
Trần Yến vỗ vai tôi, nhẹ giọng: "Chúng tôi định tới chỗ ở của Trương Soái, cô muốn đi cùng không?"
Tôi giật mình: "Là Trương Soái sao?"
Hắn chết rồi, cho nên khi nãy tôi nhìn thấy hắn?
"Tạm thời vẫn chưa xác định. Nhưng DNA của ba mẫu cô nhận được của một người, hơn nữa..." Trần Yến ho một tiếng, "Cô còn nhớ Trương Soái từng thề gì không?"
Lúc này tôi mới nhớ lại, khi đó Trương Soái thề nếu hắn còn bài bạc sẽ chặt tay, bán máu bán thận để tôi và con gái không phải lo ăn lo mặc.
Bây giờ tôi nhận được hai bàn tay và còn một... Quả thận.
Vừa rồi trong giấc mơ, hắn cũng thề không bao giờ đánh bạc nữa.
Nếu thật sự là Trương Soái, vậy ai đã ra tay?
Cho dù để xả giận thay tôi, nhưng lại chuyển phát cho tôi, là để dọa tôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi run rẩy.
Tôi hỏi Trần Yến: "Đã điều tra đơn vị chuyển phát chưa? Còn cả người lái xe đạp, hắn đi ngang đồn cảnh sát, anh chị có thể kiểm tra camera an ninh, phải bắt lấy tên đó!"
Nếu chỉ chuyển phát nhanh mọi việc có lẽ sẽ hoàn hảo, nhưng trực tiếp ném thứ kia vào người tôi...
Vừa nhớ lại, tôi liền có cảm giác thứ gì đó lạnh như băng, mềm mềm lướt qua ngực, lăn đến cánh tay, nhảy bật lên...
Tôi giật bắn mình.
Trần Yến vội rót cho tôi ly nước ấm: "Cái thùng cô nhận ở nhà là của người khác, trên đó cố tình viết thành tên và địa chỉ của cô. Còn cái thùng ở công ty nằm trong số hàng cô lấy, do vậy địa chỉ giao hàng và nhận hàng đều chính xác. Những thứ này đã qua tay nhiều người, chúng tôi thu thập được rất nhiều vân tay, còn phải đối chứng từng cái, tạm thời chưa có phát hiện." Trần Yến nắm tay tôi, nhẹ giọng, "Còn người lái xe đạp, hắn đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang che đi gương mặt."
Nghĩa là một chút manh mối cũng không có!
Tôi thở hổn hển: "Nếu như là Trương Soái, tay và thận của hắn đều gửi cho tôi rồi, sau này chắc không còn gì đúng không?"'
Chỉ cần Trương Soái chết, thế giới của tôi sẽ trở nên an bình.
"Thông tin từ chỗ ở của Trương Soái, xác nhận Trương Soái còn sống." Trần Yến chăm chú nhìn tôi, "Dù là Trương Soái, nếu còn tiếp tục gửi hàng thì sao? Hoặc là không chỉ gửi cho mình cô, ngay cả bố mẹ và đứa con của cô cũng nhận được thì thế nào?"
Nghe đến đây, trái tim tôi thắt lại.
Nếu chỉ có mình tôi, thời điểm Trương Soái điên khùng đùa giỡn, tôi có thể quyết tới cùng với hắn.
Nhưng tôi còn bố mẹ, còn con gái...
Tôi mù quáng kết hôn với Trương Soái, lại hại bọn họ.
Nhìn ánh mắt kiên định của Trần Yến, tôi đặt ly nước xuống, hai tay xoa mặt, gật đầu trả lời: "Được."
"Vậy để tôi đi xử lý." Trần Yến vỗ nhẹ vai tôi, vội đi làm việc.
Vụ án giết người xuyên tỉnh thường sẽ điều tra từ những chi tiết nhỏ nhất, nhưng quy trình cụ thể là gì thì tôi không biết.
Có điều khi chắc chắn phải trở về, tâm lý tôi vẫn không thể ổn định.
Một, nếu Trương Soái còn sống, một khi gặp mặt, hắn lại nổi điên với tôi, tôi phải làm sao đây?
Nếu không phải tay của Trương Soái thì sao nó lại có vết sẹo, tại sao phải gửi cho tôi?
Hai, nếu Trương Soái đã chết, ai biết hai năm nay hắn thế nào, chúng tôi còn chưa ly hôn, nếu hắn vẫn vay tiền khắp nơi như quá khứ, có phải tôi sẽ là người trả nợ thay không?
Đội trưởng Tưởng và mọi người lo liệu rất chu toàn, có lẽ do đồng tình với cảnh ngộ của tôi, họ chủ động gọi điện cho công ty của tôi, xin cho tôi nghỉ một tuần.
Chuyện trở về tôi không dám kể với bố mẹ, trực tiếp ngồi tàu cao tốc cùng nhóm đội trưởng Tưởng.
Quay về thành phố mình lớn lên, nhìn đường phố quen thuộc, bao nhiêu ký ức tươi đẹp trở về cũng không thể che lấp những việc Trương Soái làm.
Ngay tại ga tàu cao tốc, có lần tôi dẫn con gái bỏ trốn, Trương Soái biết tin, lập tức đuổi tới, đánh tôi ngay trước mặt mọi người trong phòng chờ.
Khi ấy tôi gãy một cái xương sườn, con gái sợ tới mức gặp ác mộng cả tháng.
Cảnh sát Tưởng và mọi người chăm sóc tôi rất chu đáo, lúc đến nơi đã hơn 18 giờ, ăn cơm xong, họ trực tiếp liên lạc với cảnh sát địa phương, tới nhà Trương Soái.
Bố mẹ Trương Soái từng làm việc cho cơ quan nhà nước nên lương hưu không hề thấp, tiền nhà mua khi cưới là nhờ hai vợ chồng già cho, tôi và Trương Soái chỉ bỏ tiền mua nội thất, do vậy Trương Soái đương nhiên là người đứng tên.
Ngoài ra, hai vợ chồng già còn một căn nhà do đơn vị cấp và căn nhà tự mua.
Lúc tôi đi, bọn họ định bán căn nhà riêng kia để trả nợ cho Trương Soái.
Vốn tưởng lần này sẽ đến ngôi nhà do đơn vị cấp.
Nhưng nghe cảnh sát địa phương nói tôi mới biết sau khi sự việc xảy ra, bọn họ tới thăm hỏi mấy lần đều không gặp Trương Soái.
Hai năm nay hắn nợ nần khắp nơi, thiếu tiền đến mức giở trò trộm cắp, vào đồn công an mấy lần.
Con người một khi bắt đầu thối nát sẽ thối nát đến tột cùng.
Lương hưu của đôi vợ chồng già cũng bị hắn lấy hết, ngay cả căn nhà đơn vị cấp cho cũng bị bán đi.
Bởi vậy bố của Trương Soái phải đi làm bảo vệ, mẹ của Trương Soái làm nhân viên dọn dẹp cho một siêu thị.
Hai người cật lực kiếm tiền trang trải cuộc sống, thỉnh thoảng có người tới nhà đòi nợ, thỉnh thoảng Trương Soái lại về đòi tiền.
Khi cảnh sát mặc đồ bình thường đến thăm hỏi, hai vợ chồng già nói thẳng Trương Soái đã chết, đến khi biết thân phận, hai người mới cung cấp một vài địa chỉ, nhưng cảnh sát tới tìm mấy lần đều không gặp hắn.
Theo thông tin người dân gần đó cung cấp, Trương Soái có chơi bài với họ trên ứng dụng.
Cảnh sát cũng đã gọi điện liên lạc, Trương Soái quả thật còn sống, nhưng lại không chịu tới xuất hiện.
Bọn họ ngồi chờ mấy ngày, con người này mấy năm trốn nợ đúng là có kinh nghiệm, chạy rất nhanh, mấy lần gặp đều không bắt được, nhưng có thể xác định đó là Trương Soái.
Hôm qua nhận điện thoại của đội trưởng Tưởng, cảnh sát địa phương lại đi tìm Trương Soái, gặp được hắn ở chỗ đánh bài, có điều chớp mắt hắn đã nhảy xuống sông.
Cảnh sát kia cho chúng tôi xem video giám sát, đó là một người đàn ông mặc hoodie màu đen, tay đút trong túi áo, gầy trơ xương, mặt xanh mét, hai mắt mở to, tóc bết vào trán, tuy vô cùng lôi thôi nhưng đủ để nhận ra đó là Trương Soái.
Còn cả video giám sát của mấy ngày trước, tất cả đều là buổi tối ở những chỗ phức tạp hay con hẻm nhỏ.
"Gần như ban đêm hắn mới ra ngoài, rất linh hoạt, mấy lần chúng tôi muốn bắt đều không bắt được, có hai lần hắn còn nhảy xuống cống thoát nước để bỏ trốn." Cảnh sát báo cáo có vẻ tức giận, "Nhảy xuống nơi nguy hiểm như cống nước mà cũng không sao, hắn chẳng khác gì con chuột cống!" Nói tới đây, anh ta nhìn đội trưởng Tưởng, "Trương Soái thật sự còn sống, nhưng mẫu DNA bên anh cung cấp lại trùng khớp với hắn. Việc này thật là tà môn!"
Nghe đến đây, tôi không khỏi căng thẳng.
Có nghĩa là đôi tay và quả thận kia đều là của Trương Soái, nhưng hắn lại còn sống?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...