Tôi và Tống Vũ quen nhau qua mai mối, mọi phương diện của hắn đều rất tốt, người giới thiệu còn không ngừng thổi phồng.
Con trai duy nhất, có nhà có xe, thu nhập ổn định, công việc của ba mẹ cũng rất khá, có thể hỗ trợ chăm cháu, không cần lo dưỡng lão. Chẳng qua thoạt nhìn hơi yếu đuối, có điều tính cách hào phóng, ba mẹ và ông bà tôi đều thích hắn.
Mới quen nhau hai tuần, hắn liền đề nghị ở chung, còn nhờ người tới đưa 288.008 tệ tiền lễ hỏi, nói là sau một tháng sẽ kết hôn.
Việc này khiến nhà tôi trở tay không kịp, mọi người đều cảm thấy quá nhanh, nhưng lại không muốn bỏ sót đối tượng kết hôn tốt như vậy, định kéo dài thời gian, ít nhất phải quen hai ba tháng mới ở chung, sau sáu tháng một năm rồi kết hôn.
Nhưng gia đình Tống Vũ lại rất gấp, nhất định phải ở chung trước, còn nói nhà có thể sang tên cho tôi, xe cũng cho tôi, hoặc mua xe mới cũng được.
Mọi thứ trong lễ hỏi đều đưa cho gia đình tôi, không cần của hồi môn.
Thậm chí bọn còn kể cho tất cả người thân và bạn bè của tôi biết chuyện này. Với điều kiện như vậy, bà con thân thích đều khuyên tôi sớm muộn gì cũng phải lấy chồng mà.
Mỗi ngày Tống Vũ đều đón tôi tan làm, có thời gian sẽ qua nhà thăm ba mẹ tôi, hoặc chơi cờ với ông tôi, còn có thêm chăm sóc cây cảnh cho bà nội.
Người làm mai lại tới thúc giục.
Tôi nói chuyện với Tống Vũ, hắn chỉ nói rằng rất thích tôi, muốn kết hôn càng sớm càng tốt.
Uyển chuyển nói chờ thêm một thời gian đi, hắn liền nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi có phải tôi không muốn kết hôn với hắn đúng không.
Nhưng tôi và ba mẹ đều cảm thấy việc này không ổn, dù gì với điều kiện của tôi, tạm thời không bàn tới vấn đề có xứng với Tống Vũ hay không, tôi căn bản không đáng để hắn trả cái giá lớn như vậy. Có dự cảm cũng không thể đoán lung tung, tôi liền nhờ người xung quanh hỏi thăm giúp.
Kết quả một người bà con xa nghe được tin ở một bệnh viện.
Tống Vũ bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, nhiều nhất chỉ sống được nửa năm.
Tống Vũ đã từ bỏ việc điều trị, có lẽ định kết hôn để lại đứa con.
Đến khi người làm mai lần nữa tới nhà, tôi liền hỏi thẳng.
Quả nhiên cách giải thích y hệt người thân của tôi, gia đình sợ Tống Vũ chưa kết hôn đã chết, vốn định âm hôn cho hắn, nhưng huyết mạch để lại thì không có.
Mẹ Tống Vũ hứa sau khi việc thành công sẽ trả người làm mai 30.000 tệ phí giới thiệu, sinh được đứa con cho thêm 30.000.
Người làm mai còn thành thật nói mẹ Tống Vũ đã xem rất nhiều nhà, chỉ có ngày tháng năm sinh của tôi hợp với Tống Vũ, nhà người ta ai cũng mơ tưởng nhưng nhà Tống Vũ lại chê.
Cả gia đình tôi đều choáng váng, ba tôi trực tiếp đuổi người làm mai ra khỏi nhà.
Đêm đó, Tống Vũ, ba mẹ hắn, còn cả người làm mai đều đến muốn thương lượng việc này, ba mẹ tôi từ chối ngay cửa.
Bọn họ lại nhờ đồng nghiệp của tôi nói hộ, bảo chỉ cần kết hôn sinh con, chờ đứa nhỏ lớn một chút, tôi có thể tái hôn, nhà cửa và xe đều thuộc về tôi. Hơn nữa nhà và tiền hưu của ba mẹ Tống Vũ, toàn bộ tài sản của Tống Vũ đều cho tôi cùng đứa bé này, tính toán thế nào cũng không thấy thiệt.
Khi ấy ba tôi giận tới mức chạy ra ngoài cãi nhau với mẹ Tống Vũ một trận, hét lên bảo Tống Vũ muốn chết thì tự đi chết đi, muốn tìm ai thì tìm người đó, đừng làm hại con gái ông.
Ai có thể ngờ ngay tối hôm đó, Tống Vũ nhảy từ mái nhà nhà tôi xuống.
Lúc gia đình tôi mua nhà tính tới việc ông nội đi lại không tiện nên mua ở lầu một, ngoài sân phơi có thể trồng rau và hoa, bà nội quét dọn rất sạch sẽ.
Hôm đó vì chuyện Tống Vũ lừa kết hôn, bầu không khí nhà tôi rất tệ, nghĩ ra ngoài vườn ăn cơm tâm trạng mọi người sẽ tốt hơn.
Tôi ra ngoài xếp chén đũa, ba mẹ và ông bà ở dưới bếp hình như còn giận chuyện của Tống Vũ nhưng không dám nói trước mặt tôi.
Tôi cũng buồn bực, đang sắp xếp, cảm giác có thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống, sau đó nghe tiếng bát đũa rơi bể.
Tôi sợ tới mức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì thấy Tống Vũ nằm liệt trên bàn tròn, mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi hoảng sợ làm rơi chén đũa, muốn gọi lại không phát ra được tiếng động nào, ngay cả ánh mắt cũng không rời đi, cứ nhìn nửa đầu Tống Vũ, máu đỏ tươi như con rắn nhỏ bò ra muốn bò lên người tôi.
Ngay sau đó là tiếng mẹ tôi thét chói tai, ba tôi lao tới kéo tôi vào trong lòng, quay đầu tôi đi.
Kế tiếp là tiếng nghị luận huyên náo cùng tiếng còi cảnh sát.
Cả gia đình chúng tôi bị lấy lời khai, ba mẹ Tống Vũ nhà tôi la hét, nói là nhà tôi hại chết Tống Vũ, bắt tôi phải đền mạng.
Cuối cùng mẹ và bà nội dẫn tôi đi trước, ba và ông nội về nhà thu dọn quần áo, cả nhà chúng tôi về nhà cũ.
Đêm đó, bà nội lo tôi sợ hãi, cố ý tặng tôi miếng ngọc là của hồi môn của bà, còn cho tôi uống canh an thần, mẹ tôi cũng ngủ với tôi. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ lại thấy ánh mắt trống rỗng ấy của Tống Vũ.
Tôi không dám ngủ, cầm chặt miếng ngọc, dựa vào gần mẹ nhắm mắt lại, mơ hồ nghe có tiếng bước chân.
Tưởng ba tôi cũng lo nên qua xem.
Nhưng vừa mở mắt lại thấy Tống Vũ đứng bên giường cúi đầu nhìn tôi.
Hắn cúi đầu, ánh mắt tan vỡ bắt đầu chảy máu: "Doãn Liên, sao em lại chuyển nhà? Thiếu chút nữa anh không tìm thấy em rồi đấy."
Ngay cả khi nói chuyện, máu trên khoé miệng hắn cũng nhỏ giọt lên mặt tôi.
Tôi sợ hãi hét lên, lập tức được mẹ ôm chầm lấy: "A Liên không phải sợ, không phải sợ."
Lúc này tôi mới phát hiện chỉ là mơ, ôm lấy mẹ đang muốn thở dốc thì trên mặt chợt có cảm giác ươn ướt.
Đưa tay sờ thử, còn chưa thấy rõ, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân, tiếp theo đèn sáng lên.
Ba tôi chạy vào: "Gặp ác mộng hả?"
Nhưng ông vừa đi được nửa đường liền sửng sốt.
Dưới ánh đèn, lúc này tôi mới thấy thứ trên tay là máu.
Theo ánh mắt của ba tôi nhìn qua, lại phát hiện trên sàn nhà ở đầy giường chỗ tôi ngủ có dấu chân bằng máu.
Đêm đó, cả gia đình tôi ngồi ngoài phòng khách, ngay cả ông nội không tin thần phật cũng cùng bà nội vừa đốt giấy tiền vừa bái lạy ngoài ban công.
Sáng sớm hôm sau, bà nội bảo tôi chia làm hai đường, ba mẹ tôi tới cái miếu gần đó thắp hương xin chùa bình an cho tôi. Bà ngoại không cho tôi ra ngoài, sợ lại gặp chuyện, gọi điện nhờ người mời tiên cô tới nhà.
Tiên cô nói tôi bị gia đình Tống Vũ để ý, thời điểm Tống Vũ nhảy lầu còn nhìn thẳng vào mắt tôi, lúc sống muốn kết hôn với tôi, lúc chết chắc chắn muốn dẫn tôi theo.
Đừng nói là bà nội, ngay cả mẹ tôi cũng sợ tới sắp hôn mê, ba tôi nổi giận đùng đùng muốn tới nhà Tống Vũ.
"Đây là việc của âm phủ, tìm người dương gian cũng vô dụng." Tiên cô ám chỉ.
Bà nội và mẹ gấp tới độ đưa tiên cô thêm một cái phong bì.
Tiên cô mới nói: "Mèo đen giúp tránh ma quỷ. Nhà ta có một con mèo đen thông minh, có thể mời đến."
Nhưng tiên cô còn nói vì người Tống Vũ coi trọng là tôi, cho nên chỉ sẽ tới tìm tôi, nếu lại có người ngủ chung với tôi thì không tốt.
Bảo tôi không chỉ ôm mèo đen ngủ mỗi đêm, còn phải tự đi mời nó.
Lúc đó tôi bị dấu chân bằng máu dọa cho choáng váng, nghĩ chỉ là một con mèo đen thôi, cũng không có gì
Vì thế tôi và ba tới nhà tiên cô mời mèo đen, nơi tiên cô ở là nhà theo phong cách xưa.
Tôi vừa xuống xe liền cảm giác bả vai nặng xuống.
Sợ hãi quay đầu, lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm.
Rõ ràng chỉ là một con mèo đen bình thường nhưng sức lực lại cực lớn.
Ánh mắt ấy y hệt của con người, lúc nhìn tôi, hình như con mèo đen còn nhếch miệng nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...