Cả tháng sau đó, tôi và Trương Hiển Minh đều như trong trạng thái chiến tranh lạnh, ai làm việc này, rất ít khi chạm mặt nhau.
Vì nằm viện mà công việc tôi bị trễ khiến khách hàng mới hủy hợp đồng, không cứu vãn được thì thôi, ngay cả những khách hàng cũ cũng bắt kiếm chuyện.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, cả ngày nếu không phải máy tính đột nhiên chết máu thì bưu kiện quan trọng không đến, hoặc là một mình bị kẹt trong thang máy không ai phát hiện.
Ngay cả ăn bữa cơm cũng có thể mắc xương cá.
Về đến nhà, không phải ống nước hỏng thì là bếp gas hỏng, ngay cả tủ lạnh cũng hư, máy giặt cũng có vấn đề, lúc giặt đồ thì cứ phát ra tiếng ầm ầm, cuối cùng cũng hư nốt.
Bắt xe, đi nửa đường xe hư thì thôi, tôi vừa xuống xe, mới đi vài bước trời bỗng đổ mưa.
Tôi suy nhược đến cùng cực, hơn nữa cơ thể cứ xảy ra vấn đề, cảm chưa khỏi, tay lại nổi cục hạch, triệu chứng ho đã hơn một tháng vẫn chưa hết, ho đến muốn tắt thở.
Kỳ lạ nhất là giấc mơ kỳ lạ của tôi không hề gián đoạn, càng ngày càng rõ.
Có khi ở công ty chợp mắt nghỉ trưa một lát, tôi vẫn có cảm giác xúc cảm lạnh băng kia tới tìm.
Đồng nghiệp cũng từng nói hình như trên người tôi có mùi tanh, nhưng tôi căn bản không ngửi thấy, chỉ đành mang theo nước hoa, thỉnh thoảng xịt mấy cái.
Dù vậy, vào thang máy, lúc nào có người tới cạnh tôi không phải nín thở thì là bịt mũi.
Những việc này khiến tôi càng phiền lòng, sức khỏe mỗi lúc một yếu.
Khiến tôi không thể không tin một thứ gọi là may mắn.
Trương Hiển Minh đã trở lại sau một hồi sa sút, công việc càng ngày càng rạng rỡ, cấp trên của hắn đúng là đã tặng hắn một chiếc xe.
Tôi và hắn không gặp nhau, nhưng hắn có chụp hình với xe mới trên mạng xã hội.
Tay hắn đặt trên vô lăng màu đen, mặt dây bằng máu gác ở trên đó, có lẽ do nền đen, trước đây chỉ mơ hồ thấy mặt dây bằng máu hình rắn, bây giờ lại có thể thấy vảy rắn một cách rõ ràng.
Nhìn kỹ hơn, tôi còn có thể thấy hoa văn trên thân rắn.
Chỉ bỏ thêm máu vào, hẳn chỉ là một con huyết xà, sao lại có hoa văn?
Hơn nữa nhìn huyết xà kia, tôi cứ có cảm giác cái eo bị đè nặng.
Đưa tay sờ, lại không có gì cả.
Tôi nhìn chằm chằm mặt dây huyết xà, thở không nổi, nghĩ tới những chuyện mình phải trải qua từ khi làm mặt dây bằng máu kia, tôi quyết định về nhà nói chuyện với Trương Hiển Minh cho rõ.
Thật ra tới bước này, ngoại trừ nói chia tay thì chẳng còn gì để nói.
Lúc trước yêu xa, lâu ngày hai bên mới gặp lại, tâm trạng toàn vương vấn, luôn có chuyện không nói hết.
Ngay cả khi thấy lá rụng cũng phải chụp ảnh chia sẻ cho nhau.
Nhưng sống chung chỉ hai tháng đã thua trước hiện thực.
May mà trước khi tốt nghiệp, tôi không nghe Trương Hiển Minh tới chỗ hắn học tìm việc làm.
Sau khi chia tay với Trương Hiển Minh, tôi vẫn có thể có công việc của riêng mình, có cuộc sống hiện tại.
Tôi vẫn rất yếu, lên mạng đặt xe trước khi ra công ty, nhưng xuống lầu, trời lại đổ mưa, tài xế gọi điện bảo tối hủy chuyến.
Mưa to, bắt xe càng khó, tôi chỉ đành ngồi xe buýt về về nhà.
Tuy mang dù nhưng trời mưa gió, từ trạm xe buýt đến nhà cả người tôi vẫn ướt sũng.
Có điều về, dù thế nào tôi cũng không ngờ người sớm bạn trai mình luôn đi theo là một người phụ nữ.
Cô ta đến ở trên giường của Trương Hiển Minh và tôi, và Trương Hiển Minh ở trên mây mưa.
Tình hình khi ấy có hơi hỗn loạn, tôi vội vào phòng lấy quần áo, dù gì dạo này tôi cứ ốm liên miên, người đang ướt sũng, sợ lại bệnh thêm lần nữa.
Cho nên tôi không để ý có người đến nhà.
Cửa phòng ngủ không khóa, vừa bước vào, đập vào mắt là hình ảnh lẽ ra tôi không nên thấy.
Áo sơ mi của Trương Hiển Minh vẫn còn, quần áo trên người sếp nữ trông khá chỉnh tề.
Tôi không biết đây là chuyện gì, mà Trương Hiển Minh lâu ngày không về sao lại đột nhiên dẫn cấp trên của mình đến nhà chứ?
Thậm chí tôi không biết chuyện gì đã khiến họ lăn lộn trên giường của tôi mà không vội cởi đồ như vậy.
Cả ba đối mặt với nhau, nhưng không hề hoảng loạn như cảnh trong TV.
Người phụ nữ cấp trên kia còn cười với tôi: "Đóng cửa lại, cảm ơn."
Trương Hiển Minh vẫn đỡ cô ta, chỉ nghiêng đầu, đắc ý nhìn tôi.
Ta chỉ nhìn một cái, không hề thấy đau lòng, chỉ có cảm giác hơi cẩu huyết.
Nếu bọn họ không để ý có người xem, tôi cần gì phải để bụng.
Mở cửa ra đi vào, coi như bọn họ không tồn tại, tôi vẫn bình tĩnh đi tìm quần áo, sau đó mới rời đi.
Lúc đóng cửa, tôi vô tình liếc nhìn sợi dây kia.
Mặt dây bằng máu Trương Hiển Minh đeo hình như toàn bộ đều chuyển sang màu đỏ, rõ ràng trước kia có thể thấy lớp pha lê bên ngoài nhưng bây giờ nó y hệt một cái huyết xà đeo trên tay hắn.
Thân ảnh còn uốn theo tay Trương Hiển Minh, thỉnh thoảng lại vặn vẹo.
Con rắn kia chỉ có thân và đuôi, không có đầu, nhìn từ góc độ của tôi, đầu rắn hình như chui vào cổ tay Trương Hiển Minh.
Tôi đang híp mắt, nữ cấp trên kia thấy tôi chưa đi, quay đầu khiêu khích nhìn tôi.
Hình ảnh có vẻ không phù hợp với trẻ em, tôi cũng không có sở thích và thói quen xem hình ảnh này, liền cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Có điều trước mắt chỉ toàn là huyết xà kia vặn vẹo.
Cứ như con rắn kia ở ngay trước mắt tôi, trên người tôi, vặn vẹo liên tục.
Đến khi tôi tắm rửa xong xuôi bước ra, Trương Hiển Minh và nữ cấp trên cũng xong rồi.
Thời điểm ba người ngồi ở phòng khách, không có gì để nói cả.
Sếp nữ đi đi lại lại trong nhà, Trương Hiển Minh thì dọn dẹp phòng ngủ.
"Hôm nay anh ấy tới để lấy đồ." Nhìn cái gì người phụ nữ cũng tỏ vẻ ghét bỏ, cười với tôi, "Tôi chưa tới đây lần nào nên muốn tới thử xem. Gần đây đang có hứng nên không nhịn được, cô đừng để ý.
"Chẳng có gì phải để ý cả." Tôi hào phóng rót cho cô ta ly nước.
Sau đó đi một vòng trong nhà, nói Trương Hiển Minh biết chỗ nào còn đồ của hắn, nhớ mang đi.
"Thu dọn sạch sẽ đi, tôi không muốn phải đi vứt ra." Tôi dựa vào cửa cười cười với Trương Hiển Minh, "Nhớ lấy hết mấy thứ quái dị của anh trên tường luôn đấy."
Trên tường Trương Hiển Minh treo rất nhiều thẻ bài, phù chú đổi vận.
Có lẽ thấy tôi không đau lòng, Trương Hiển Minh kéo hành lý tới trước mặt tôi, cắn răng cười lạnh: "Chu Di, em không chịu làm mặt dây bằng máu cho tôi thì vẫn có người khác tự nguyện."
Tôi tức giận định quát lại, Trương Hiển Minh đột nhiên đau đớn ném vali đi, nắm lấy cổ tay.
Tôi phát hiện đuôi rắn trên mặt dây bằng máu hình như giật mình một cái, trên cổ tay Trương Hiển Minh đang nắm lấy có thứ gì đó lớn bằng ngón út đang động đậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...