Nghe Chu Kim Sí nhắc tới "cổ", ban đầu tôi không hiểu lắm.
Nhưng Chu Kim Sí cứ nhìn tôi, đặc biệt là cứ chăm chăm nhìn cái bụng phồng lên, nói thẳng: "Theo tôi tới phòng thí nghiệm."
Nói rồi, anh trực tiếp kéo tôi đi.
Tay anh dùng rất nhiều sức, hơn nữa còn kéo tôi đi rất nhanh. Tôi lảo đảo mấy bước thiếu chút té ngã, anh mới chịu đi chậm lại.
Xấu hổ giảm tốc độ, sau đó tay nắm tay tôi thoáng nới lỏng, anh căng thẳng giải thích: "Em sắp mất mạng rồi."
Tôi vác cái bụng to bị anh kéo đi, mệt đến không thở nổi.
Đầu óc lúc này không thể nghĩ được gì.
Nhưng tôi vẫn tin tưởng con người Chu Kim Sí.
Mãi lên năm hai, tôi mới biết nhà trường cố ý chọn vài học muội xinh đẹp tới ký túc xá dọn dẹp phòng cho anh, thật ra là muốn anh tiếp xúc thêm nhiều người, quen bạn gái, tốt nhất là có thể kết hôn, bởi vì khi ấy nhà trường nghe đồn nước ngoài có bệnh viện nổi tiếng mời anh qua, thật ra nhà trường rất sợ anh sau khi đi du học sẽ một đi không quay trở lại.
Nhưng Chu Kim Sí không chú ý tới học muội nhiều bằng những con vật sắc bén anh nuôi.
Rất nhiều học muội bị anh dọa sợ, không dám tới quấy rầy anh.
Khi tôi lên năm hai, tới giúp anh sửa sang tư liệu, anh chưa bao giờ nhìn tôi nhiều một lần.
Trước khi anh ra nước ngoài, là tôi giúp anh xếp hành lý, giúp anh đóng gói những con vật nhỏ ở ký túc xá chuyển tới phòng thì nghiệm.
Có lẽ vì vậy, anh phá lệ chạy tới dưới ký túc xá của tôi, nói để cảm ơn tôi chăm sóc mình mấy năm nay mà mời tôi đi ăn khuya.
Tôi muốn ăn thịt nướng, ăn tôm hùm đất, nhưng học bổng của trường vốn không nhiều.
Kết quả chỉ có hai chén cháo trắng, anh vừa giải thích buổi tối ăn chào làm ấm dạ dày vừa ăn rất chậm, còn cứ nhìn tôi khiến tôi rất ngại, tưởng anh ghét tôi ăn nhanh quá, mới mấy hớp đã xong rồi ngồi chờ tính tiền.
Có lẽ Chu Kim Sí chỉ biết nuôi động vật!
"Sao lại mất mạng?" Tôi chờ anh đi chậm lại, thử rút tay ta.
Lúc này Chu Kim Sí mới phản ứng lại, liếc nhìn bụng tôi: "Bụng em lớn như vậy, em không thấy khác thường à? Gần đây có đắc tội ai không, kẻ đó thế mà hạ cổ muốn lấy mạng em."
Tôi suy nghĩ, lắc đầu, nhìn bóng đêm bên ngoài: "Học trưởng, em tới để tìm chồng em, hay là hôm khác em tới trường thăm anh được không?"
"Em kết hôn rồi?" Sắc mặt Chu Kim Sí lập tức thay đổi, không biết là giật mình hay vì điều gì. Nhìn bụng tôi, anh lẩm bẩm, "Cũng đúng, nếu không kết hôn thì sao không có cảm giác bụng lớn chứ?"
Tôi xấu hổ, thấp giọng: "Trước đây em..."
"Em vào đây với tôi, trong đó có dụng cụ kiểm tra cho em, xem xong em sẽ biết." Hình như Chu Kim Sí đã bình tĩnh lại.
Lại là cái nơi tôi dọn dẹp, anh luôn có thể cầm máy tính xem video giải phẫu, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Tôi thử nghĩ, phòng thí nghiệm của khoa y đúng là có rất nhiều dụng cụ, dù gì cũng phải kiểm tra, cho nên gật đầu với Chu Kim Sí.
Đến khi bước vào, tôi mới phát hiện phòng thí nghiệm của Chu Kim Sí mới hoàn toàn.
Nhưng trong chậu thủy tinh vẫn nuôi rất nhiều động vật nhỏ.
Anh lấy máu cho tôi trước, sau đó đưa bộ đồ bảo tôi thay, nói tôi nằm lên giường: "Siêu âm bụng là thấy ngay, tự em xem đi!"
Một khi nghiêm túc, sự bình tĩnh của Chu Kim Sí luôn khiến người ta một mực tin tưởng.
Chu Kim Sí bôi lớp gel lạnh lên bụng tôi, sau đó cầm dụng cụ quét qua cho tôi rồi đẩy màn hình qua: "Tự em xem đi."
Giọng anh bình tĩnh đến mức khiến người ta giận sôi máu, tôi nằm trên cái giường nhỏ hẹp với cái bụng lộ ra ngoài, một tay anh cầm dụng cụ kiểm tra bụng tôi, còn bảo tôi tự quay đầu xem.
Gần đây tâm trạng tôi không tốt, cho nên trừng mắt liếc Chu Kim Sí: "Mấy năm nay học trưởng vẫn không có bạn gái đúng không?"
Người đàn ông sắt đá như vậy có bạn gái mới lạ!
Nhưng vừa nghe tôi nói, Chu Kim Sí trực tiếp quay đầu trừng mắt nhìn tôi, trên mặt lộ một tia u oán.
Tôi bị anh nhìn đến chột dạ, may mà anh cũng ho một tiếng, duỗi tay chỉ trên màn hình: "Tự em xem đi, trong tử cung là gì."
Tôi nhìn theo ngón tay anh, chỉ thấy trên màn hình toàn là bọt nước, lướt sơ qua cứ như tổ ong phù nước...
Không đúng!
Giống tổ trứng của ếch xanh hơn!
Chu Kim Sí cầm dụng cụ quét lên bụng tôi, tôi quay đầu nhìn, theo dụng cụ Chu Kim Sí đảo qua hiện lên "trứng ếch xanh", da đầu lập tức tê dại.
Mấy thứ kia thỉnh thoảng còn hoạt động, nhưng ngoại trừ trứng ếch xanh thì chẳng còn gì cả, căn bản không có phôi thai.
"Đây là cái gì?" Cổ họng tôi khô khốc, cả người như rơi vào động băng.
"Cóc cổ." Chu Kim Sí lấy dụng cụ ra, đưa tôi khăn giấy, "Đây là một loại cổ chậm, tốc độ phát tác không nhanh, nhưng bản thân em có thể cảm nhận rõ sự thay đổi, nó sẽ càng ngày càng lớn lên, sau đó bụng em sẽ vỡ ra, chảy máu không cầm được." Nói tới đây, anh thế mà rót cho tôi ly nước, "Cho dù kiểm tra tử thi, pháp y cũng không tra ra được bất kỳ chứng cứ em bị hại."
Nghe Chu Kim Sí nói, nhìn hình ảnh dừng trên màn hình, lại nhìn ly nước, dạ dày tôi đột nhiên cuồn cuộn.
Vội kéo áo xuống, tôi vội chạy tới bồn rửa tay nôn ra.
Nhưng sau khi tan làm tôi chưa ăn gì cả, dạ dày trống rỗng, muốn nôn cũng không nôn được.
"Em bị thế này bao lâu rồi? Sao không đi bệnh viện?" Chu Kim Sĩ vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ nhàng hỏi, "Kẻ hạ cổ là ai? Hắn chắc chắn em sẽ không đi bệnh viện sao?"
Tôi nôn khan một hồi, rửa mặt, ngẩng đầu nhìn Chu Kim Sí, nhận ly nước anh đưa: "Muốn hạ cổ này phải dùng mánh khóe gì?
Năm nhất đại học, vì ngưỡng mộ ngôi sao ngành y này, tôi đã xem vài bài luận văn của Chu Kim Sí, trong đó có vài nghiên cứu về cổ thuật và y học dân gian.
Nghĩ đến những thứ anh nuôi, anh biết về vấn đề này không phải điều vô lý.
"Cóc cổ đương nhiên là phải dùng cóc, nhưng cổ hạ trong người phát huy không nhanh, chứng tỏ kẻ đó không quá lợi hại, có lẽ là tự nghiên cứu, không phải cổ sư thật sự." Một khi nói tới những chuyện này, Chu Kim Sí lại bày ra bộ mặt học thuật.
Tôi cầm ly nước nhìn bụng nhỏ phồng lên của mình.
Tuy gần đây bị mẹ chồng và Mẫn Duệ Kỳ làm cho phiền lòng, nhưng tôi thật sự ôm hi vọng về đứa bé này.
Khoảnh khắc biết tôi mang thai, Mẫn Duệ Kỳ còn ôm tôi, nói với tôi nếu là con trai sẽ cho nó học Taekwondo, bóng rổ, thằng bé chắc chắn sẽ rất đẹp trai; còn nếu là con gái thì phải học múa, học đàn, sau đó đi học võ để khỏi bị người ta khinh thường, lớn hơn một chút thì đi học cắm hoa, hội họa.
Nhưng bây giờ mới biết, trong bụng tôi chẳng qua là một ổ trứng!
Nghĩ đến việc mẹ chồng mang ếch xanh, ếch trâu về mỗi lần nấu thuốc Bắc, tôi liền ớn lạnh.
Thảo nào mấy dì hàng xóm còn nói nếu không mua được ếch, bà ta sẽ tự ra ngoại ô bắt.
Kể Chu Kim Sí nghe những việc mẹ chồng làm, anh nói với tôi: "Giải cổ này dễ thôi, em mang đơn thuốc và bả thuốc tới đây, tôi sẽ nghiên cứu và nhanh chóng giải cho em."
"Nghe nói cổ sẽ phản phệ, có ảnh hưởng gì với người hạ cổ không?" Tôi nắm chặt ly nước.
Từ khi mẹ chồng dọn tới ở cùng, hơn một năm nay quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.
Tuy việc nhà đều do một tay bà xử lý, nhưng mỗi tháng tôi đều đưa bà 4000 tệ để bà mua sắm cho gia đình, tiền lương của Mẫn Duệ Kỳ tôi không hề động tới.
Mỗi lần dạo phố, bà thích cái gì, tôi đều không nói hai lời mà mua cho bà ấy, trước khi mang thai, mọi người trong chung cư đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu chúng tôi rất tốt, người không biết còn tưởng chúng tôi là mẹ con ruột nữa.
Nhưng tại sao bà ấy lại muốn hại tôi?
Mẫn Duệ Kỳ có biết không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...