Long Ngạo Thương Khung

"Không tốt!"

Du Vân sắc mặt biến đổi, cố gắng tránh né sang bên cạnh nhưng Dực Hổ tốc độ rất nhanh.

"Xoẹt"

Mặc dù đã tránh né rất nhanh nhưng phải ứng lại chậm hơn một
nhịp so với Dực Hổ nên bả vai trái bị một vết cào từ móng
vuốt mất đi một mảng thịt, máu tươi từ miệng vết thương tràn
ra như suối. Có mùi máu nên đã kích thích thêm hung tính của
Dực Hổ, trong mắt hiện lên một vệt dữ tợn.

"Hừ..."

Du Vân trên mặt mất đi vẻ đau đớn mà hiện lên băng hàn. Trong
thân thể cấp tốc tràn ra sương mù yêu khí, bao quanh chu vi năm
trượng, khí tức được kéo lên tới đỉnh phong.

"Hizkhazzz... Hizkhazzz..."

Trong sương mù bò ra một con rắn to lớn màu lục, chiều dài đạt tới hơn hai mươi trượng hiện ra, hai mắt hàn quang lấp lóe.


Dực Hổ còn chưa kịp hiểu vì sao một nhân loại lại biến được
mình thành yêu thú thì cái đuôi của Du Vân đã quất thẳng vào
trên người Dực Hổ.

"Rầm.."

"Bịch"

Dực Hổ đang sửng sờ không kịp tránh né đã bị cái đuôi đánh
vào trên lưng khiến cho xương cốt của nó vỡ vụn, miệng tràn ra
máu tươi và bay ra ba trượng cách nơi nó đứng.

"Ngaooo.... Rống..."

Tiếng kêu thê thảm và giận dữ từ miệng Dực Hổ phát ra, đây là lần đầu tiên nó bị thương nặng như thế, đây là sỉ nhục, trước giờ nó chỉ hành hạ con mồi, chưa bao giờ bị đánh thành như
thế. Trong mắt mất đi sự tham lam mà thay vào đó là điên cuồng, nó muốt xé xác Du Vân ra từng manh nhỏ. Hai cánh vỗ mạnh một
cái, Dực Hổ bay lên không trung, móng vuốt hiện ra mạnh mẽ mà
bổ nhào xuống Du Vật. Du Vân một lần nữa vung vẩy cái đuôi đập mạnh xuống đất, đầu lâu hướng lên Dực Hổ, cái miệng mở ra đêf lộ ra răng nanh sắc nhọn ý đồ táp trên người Dực Hổ. Dực Hổ
vỗ cánh lần nữa thay đổi phương hướng khác.


"Phốc"

Một táp, Du Vân cảm thấy không ổn thì không còn kịp nữa rồi,
móng vuốt của Dực Hổ đã bổ nhào trên thân thể của Du Vân.

"Phập!"

Vảy của Du Vân như một tờ giấy bị móng vuốt của Dực Hổ đâm xuyên qua, cắm vào trong gia thịt.

"Rống!"

"Phập!"

Dực Hổ rống lên một tiếng to sau đó táp mạnh vào thân thể Du Vân.

"Têêêêêê"

Du Vân cố gắng uốn éo thân thể của mình nhưng Dực Hổ như cái
gai trong thịt, miệng tùy ý cắn xé để lại những lỗ máu tươi
chảy ròng ròng.

Máu tươi đã kích thích sự hưng phấm và điên cuồng của Dực Hổ.

Du Vân lúc này vừa sợ vừagiận, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ
như thế nào để tránh thoát sự đeo bám của con Dực Hổ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận