Long Ngạo Thương Khung
Một ngày này khi mà Du Vân đang thưởng thức tiệc rượu thì bỗng
nhiên vô số binh lính tụ tập lại, mặt mày sát khí mà tiến
vào chỗ Du Vân đang ngồi, dẫn đầu là một tên mặc áo giáp màu
vàng, đầu đội mũ giáp màu vàng che kín cả khuôn mặt.
Du Vân thấy vậy thì chân mày cau lại:
"Vân Du, ngươi đang làm cái gì đó?"
Tên mặt áo giáp vàng được gọi là Vân Du dừng lại, từ trong mũ giáp truyền ra tiếng cười nhạo:
"Ha ha... Ta đang làm gì sao? Ta đến để giết ngươi... Hắc hắc hắc"
Du Vân nghe vậy thì sắc mặt biến đổi mà đứng dậy ra sức gọi
thị vệ, nhưng trong hoàng cung không có ai đáp lại hắn, có chỉ
là tiếng cười nhạo của Vân Du và sắc mặt lãnh lẽo của những
tên lính đi sau hắn.
"Ha ha.... Lục Du Vân ơi là Lục Du Vân... Đến giờ ngươi vẫn cho
mình là một Hoàng Thượng sao? Vẫn cho mình là một vua của đất nước sao?"
Du Vân nghe vậy thì lông mày càng thêm nhăn, nhưng chưa chờ hắn
làm ra phản ứng gì thì từng đoạn kí ức tuôn vào trong đầu
của hắn.
Mà chỉ vài phút sau Hắn ngẩng đầu lên, sát khí trên người tràn ra:
"Ngươi là Tâm Ma?"
Vân Du chỉ cười hắc hắc mà gỡ bỏ mũ giáp của mình xuống,
hiện ra trong mắt Du Vân là một bộ mặt giống y như đúc hắc.
"Ngươi bây giờ biết thì đã muộn. Ở trong mộng ta đã lấy đi hết quyền lực của ngươi, bây giờ chỉ cần giết chết ngươi mà thôi,
ha ha ha"
Du Vân giờ phút này đã hiểu, hắn đã bị tâm ma dụ dỗ vào
quyền lực, mỹ nữ để rồi hắn từng bước từng bước cướp hết
quyền chủ động của Du Vân, hắn từng bước mà lui ra phía sau,
lấy ra Lưu Tinh Kiếm mà trước giờ vẫn treo ở bên hông, nhưng mà
kiếm này bây giờ không phải là trung phẩm linh khí nữa mà chỉ
là một thanh kiếm bình thường, Tâm Ma thấy vậy thì khinh thường một tiếng, hắn cũng rút ra một thanh kiếm y hệt Lưu Tinh Kiếm
của Du Vân mà lao lên.
"Keng!"
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, sau đó hai người bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Tâm Ma bước lên một bước, thanh kiếm của hắn xoay vòng mà quét
ngang về Du Vân, Du Vân thấy vậy thì ngã nửa người ra phía sau,
còn tay thì cầm kiếm chống xuống mặt đất.
Khi Tâm Ma chém xẹt qua Du Vân thì Du Vân nhanh chóng bật dậy,
rút Lưu Tinh Kiếm từ dướt đất lên chém mạnh xuống đầu Tâm Ma,
mà Tâm Ma thấy vậy thì giơ thanh kiếm mình lên trên đầu đón đỡ
một kiếm này.
"Tranh!"
Hai người nhanh chóng tách ra sau đó lại lao vào đánh nhau kịch
liệt, nhưng mà kỳ quái là mỗi lần Du Vân ra chiêu Tâm Ma đều như biết trước mà đón đỡ.
"Hắc hắc... Ta là ngươi mà ngươi cũng là ta, nhưng ngươi không thể chétm giết được ta đâu!"
Tâm Ma ha ha cười một tiếng sau đó không tiếp tục đón đỡ kiếm của Du Vân nữa mà đâm thẳng vào trên đùi Du Vân.
"Phập!"
Kì lạ một màn xảy ra, kiếm của Du Vân chém ngang người Tâm Ma
nhưng giống như chém vào mặt nước, không có một giọt máu nào
cả, còn chỗ đùi của Du Vân đã hiện lên một lỗ máu, máu tươi
từ trong đó chảy ra.
Du Vân lùi lại phía sau mà cau mày, đúng như Tâm Ma đã nói, từ
lúc chiến đấu đến giờ hắn không làm gì được Tâm Ma. Bỗng nhiên hắn thò tay vào trong ngực lấy ra một cái bình sứ, mà khi Tâm Ma thấy cái bình sứ này thì sắc mặt biến đổi, dữ tợn mà
hét lên với đám lính ở sau myynh:
"Mau! Mau ngăn hắn lại, không cho hắn dùng thứ kia!"
quân lính nghe vậy thì cuồng hô mà xông lên, kể cả Tâm Ma sắc mặt dữ tợn cũng chạy đến Du Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...