Long Ngạo Thương Khung

Du Vân khi bước vào thành thì người dân nơi đây tò mò nhìn hắn,
hắn khác với những người ở đây, từ vóc dáng cho đến quần áo, mọi người bàn tán xung quanh kẻ lạ mặt này.

"Người này là ai? Sao lại ăn mặc như vậy?"

"Lần đầu tiên ta thấy có kẻ ăn mặc như vậy, không sợ lạnh sao?"

"Hắn giống như không phải ở đây...."

"..."

Du Vân bị mọi người soi mói thì cảm thấy thân thể của mình
rất nhột, nhưng cũng phải thôi, mọi người ở đây ai cũng to cao,
ăn mặc toàn là đồ được làm từ da thú, còn hắn thì ăn mặc
một bộ mỏng manh mà chất liệu lại khác hẳn mọi người, hình
thể cũng thấp bé hơn. Du Vân bước vào một khách sạn, nói

khách sạn là bở vì tòa nhà này lớn hơn những nhà khác,
người ở bên trong rất nhiều và đang ăn uống nói chuyện với
nhau. Du Vân gọi lên mấy món thức ăn, vài phút sau tiểu nhị đem
lên vài món ăn, Du Vân lấy một thỏi bạc ra mà hỏi:

"Ngươi biết thứ gì đây không?"

Tiểu nhị khi thấy thỏi bạc của Du Vân thì ánh mặt sáng rựng, liên tục gật đầu:

"Biết biết, đại ca có việc gì cứ hỏi đi!"

"Ở nơi này là chỗ nào?"

"Cái gì chỗ nào? Ý đại ca là khu vực ở đây sao?"

Tiểu nhị không hiểu câu hỏi của Du Vân cho lắm.

"Ah ý ta là chỗ này là ở đâu..... Ở nước nào?...." Du Vân cũng khá là đau đầu, bỗng nhiên lạc vào đây rồi bây giờ đi hỏi
những câu không rõ nghĩa, không biết người ta có nói mình điên
không nữa.

"Ah..... Ở đây là Bạch Băng thành, là một trong những thành thị của Bạch quốc..."

Tiểu nhị suy nghĩ câu hỏi của Du Vân một chút rồi sau đó ngập ngừng trả lời.

"Bạch quốc? Thế ở đây có phải khu vực của Tây Hải hay Nam Vực không?"


"Tây Hải là cái gì?còn Nam Vực là cái gì? Ta chỉ biết Bạch quốc thôi."

Du Vân tỏ ra vẻ không hiểu, sau đó hỏi đường đi thành thị tiếp
theo thì đưa cho tiểu nhị bạc rồi bước ra ngoài thành bay đi.

Một tháng sau, Du Vân lại xuất hiện ở một tòa thành khác,
cũng như tòa thành trước, ở đây tất cả kiến trúc đều được
điêu khắc từ băng mà ra, nhưng tòa thành này nhiều người và
tấp nập hơn, hắn ở đây nửa ngày sau đó tiếp tục bay đi, hắn
đã thăm dò chỗ của mình hiện tại là đang ở Bạch quốc, còn
cái gì Tây Hải, Nam Vực ai nấu đều không biết, mà ở đây Du Vân
chỉ thấy toàn phàm nhân, cả yêu thú cũng không có xuất hiện.
Du Vân cũng không có ý định tiếp tục đi tiếp mà bay đi một
phương hướng khác, bay được ba ngày thì trước mặt Du Vân là một ngọn núi bằng tuyết trắng, cao mấy vạn trượng, đỉnh núi chọc vào trong mây, hắn bay đến đỉnh núi sau đó tìm một chỗ mà mở ra hang động chuẩn bị tu luyện. Hắn không biết đây là nơi nào
nhưng cứ tăng tu vi của mình lên rồi nói trước.

Sau khi bố trí trận pháp hoàn thành thì Du Vân bắt đầu tu
luyện, ý định lên Long Đan hậu kỳ rồi tính tiếp, hắn bắt đầu

lấy ra đan dược bỏ vào trong miệng rồi vận chuyển Long Vân
Quyết hấp thu long khí từ trận pháp.

Hai năm sau, trong hang động Du Vân đang ngồi ở đó, xung quanh bột
phấn và chai lọ vất đầy đấy, trong thân thể của Du Vân Long Đan
phát ra một tiếng "rắc", Long Đan cao và rộng đã ba tấc, nó
bắt đầu thả ra một luồng pháp lực đi khắp quanh thân, theo công
pháp vận chuyển vài phần sau đó quay trở lại Long Đan, mà khi
Long Đan của Du Vân tràn ra pháp lực thì nó cũng phóng ra uy áp bên ngoài thổi bay đi các bụi phấn từ long ngọc, hơi thở của
Du Vân mạnh mẽ hơn hai năm trước rất nhiều, mà xương cốt của
hắn bây giờ không còn lấm tấm màu vàng nữa mà tất cả đều là màu vàng nhạt nhìn rất cứng cỏi nhưng lại mang tính dẻo dai,
trông giống như được làm từ vàng. Thanh phi kiếm ở trong đan
điền bị ảnh hưởng bởi Long Đan cũng đang dần biến thành màu
vàng mà vòng quanh xung quanh nó, mà cùng lúc Du Vân lên Long Đan hậu kỳ thì thức hải của hắn mở rộng thêm và bắt đầu có mờ nhạt sương mù, mà sương mù này là cái gì thì Du Vân cũng
không biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận