Vô tận huyết hải?
Thật đúng là khí phách thể hiện qua cái tên.
Mười hai bộ hoa văn, tương đương với một bức tranh, cũng vừa là một món vũ khí.
"Ngạo Tuyết, hoa văn khắc trên thạch bích, chẳng lẽ ngươi muốn mang bốn vách tường đi à?"
Đối với điểm này Long Ngạo rất là hiếu kỳ, bởi vì bốn phía thạch bích trong sơn động, cùng với cả sơn động, muốn lấy mười hai bộ hoa văn này quả thực là một chuyện không có khả năng.
Hình như có chút thất vọng, Ngạo Tuyết nói ra:
"Dựa vào truyền thuyết của tông môn, năm đó lão tổ tông đã đem bức Vô tận huyết hải quy nhất Dung Hợp, một lần nữa che giấu kĩ càng hơn, nếu ta đoán không nhầm, Vô tận huyết hải thực sự giấu ở một trong số mười hai bộ hoa văn này."
Đến cả Ngạo Tuyết cũng không biết mình vì sao phải đem những chuyện này nói cho đối phương biết.
Ngẫm lại, Long Ngạo hỏi:
"Cần ta hỗ trợ sao?"
Khoát khoát tay, sắc mặt Ngạo Tuyết lập tức nghiêm trọng, bất đắc dĩ nói ra:
"Mười hai bộ đồ án, chỉ có một một bộ hoa văn bên trong ẩn chứa Vô tận huyết hải thực thụ, cho nên chúng ta phải một kích tất trúng, một khi thất bại mười hai bộ hoa văn sẽ hoàn toàn biến mất, hơn nữa chúng ta còn bị nguy hiểm đến tính mạng."
Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Ngạo Tuyết.
"Ngạo Tuyết, ngươi có thể có cách phân biệt, bên trong mười hai bộ hoa văn rốt cuộc trong bộ hoa văn nào có chứa Vô tận huyết hải thực thụ?"
"Huyết mạch."
Huyết mạch?
Ngẫm lại, Long Ngạo đã đoán được biện pháp theo như lời Ngạo Tuyết nói, cũng chính bởi vì như thế, thân phận đối phương Long Ngạo càng thêm hiếu kỳ, không biết Ngạo Tuyết tại Quỷ Vương Tông đến cùng là thân phận gì.
Liếc mắt nhìn Long Ngạo thật sâu, Ngạo Tuyết bỗng nhiên ngồi trên mặt đất, nhìn vào chỗ bên cạnh, nói ra:
"Ngươi muốn nghe về chuyện Vô tận huyết hải không?"
Gật gật đầu, Long Ngạo dĩ nhiên muốn biết rõ, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngạo Tuyết, đại khái cách nàng khoảng hai mét.
"Bức Vô tận huyết hải, bảo vật trấn tông của Quỷ Vương Tông, chính là năm đó lão tổ tông trong lúc vô tình đạt được báu vật, lão tổ tông tốn hao đại lực khí, rốt cục nghĩ ra biện pháp huyết mạch thần khí, chỉ có huyết mạch đích truyền của lão tổ tông mới có thể mở Vô tận huyết hải ra."
"Ngạo Tuyết, ý ngươi nói chính là trên người của ngươi có huyết mạch của lão tổ tông Quỷ Vương Tông sao?"
Sự tình đã đến mức này, Ngạo Tuyết cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, gật gật đầu, nói ra:
"Trong cơ thể ta thật sự là có huyết mạch của lão tổ tông, nhưng có thành công hay không thì vẫn không thể biết được, dù sao từ khi lão tổ tông vẫn mất, Vô tận huyết hải đồ cũng biến mất theo, không ai có được Vô tận huyết hải đồ."
Căn bản không cần hỏi nhiều, Long Ngạo cũng đã biết rõ, địa vị và thân phận Ngạo Tuyết tại Quỷ Vương Tông tuyệt đối không đơn giản.
"Đã như vậy không bằng ngươi thử trước xem, xem kết quả như thế nào?"
Gật gật đầu, Ngạo Tuyết cũng có chút kích động, bởi vì bảo vật của Quỷ Vương Tông biến mất nhiều năm như vậy, thật vất vả lắm nàng mới tìm được, nếu buông bỏ đến lúc đó đến cả cơ hội hối hận cũng không có.
Ngạo Tuyết đứng lên đi đến trước bộ hoa văn thứ nhất, phóng xuất ra huyết mạch của mình, thử câu thông hoa văn trước mặt, nàng lắc đầu, không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào, Ngạo Tuyết biết rõ, trong bộ hoa văn này cũng không có Vô tận huyết hải đồ thực sự.
Cứ như vậy, Ngạo Tuyết bắt đầu tiếp tục cảm nhận bộ hoa văn khác, thẳng đến lúc cảm nhận hết toàn bộ mười hai bộ hoa văn vẫn không cảm nhận được khí tức Vô tận huyết hải đồ thực sự nào, chẳng lẽ bên trong mười hai bộ hoa văn này đều không có Vô tận huyết hải đồ?
"Ngạo Tuyết, như thế nào?"
"Không cần ngươi quan tâm."
Hung hăng trừng liếc Long Ngạo, Ngạo Tuyết phiền muộn ngồi dưới đất, thở phì phì, vẻ mặt phẫn nộ.
Long Ngạo có chút sững sờ, không biết Ngạo Tuyết lại thế nào, trong nội tâm thở dài một tiếng thật sâu. Chà, nữ nhân à, đúng là nữ nhân, quả nhiên là lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, ngươi căn bản không biết trong lòng nữ nhân rốt cuộc là muốn như thế nào.
Không tự làm mình mất mặt, Long Ngạo một lần nữa xem mười hai bộ hoa văn, bộ này tiếp đến bộ khác, tỉ mỉ nghiên cứu tiếp, vẫn không nghiên cứu ra được bất kỳ vật gì.
Đến huyết mạch Ngạo Tuyết cũng cảm nhận không ra Vô tận huyết hải đồ, trong nội tâm Long Ngạo biết rõ, muốn theo bên trong mười hai bộ hoa văn này tìm ra Vô tận huyết hải chính thức, chỉ sợ không chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
"Ồ?"
Kinh nghi hô một tiếng, hai mắt Long Ngạo đột nhiên nhìn chăm chú vào phía trước góc rẽ bên trái, bởi vì tại đó có một đĩa quay hình tròn, trắng đen giao nhau, thật giống như bát quái.
"Ngươi gào quỷ gì? Không nhìn thấy bổn tiểu thư đang suy nghĩ sao?"
Ngạo Tuyết chưa nói xong thì phát hiện Long Ngạo đã tìm ra phương hướng, nàng cũng nhìn thấy đĩa quay hình tròn, cũng là bát quái trắng đen giao nhau.
"Đây là vật gì?"
Ngạo Tuyết rất hiếu kỳ, Ngạo Tuyết không phải người ngu, đương nhiên biết rõ đĩa quay hình tròn khẳng định không tầm thường, ngay lúc Ngạo Tuyết chuẩn bị ra tay thì bị Long Ngạo kéo lại.
"Xú tiểu tử, ngươi lại khinh bạc ta à."
Đối với Ngạo Tuyết, Long Ngạo coi như là cực kỳ nín nhịn, hắn buông tay ra, ngưng trọng nói:
"Ngạo Tuyết, việc này không phải chuyện đùa, nếu ta đoán không sai, đĩa quay hình tròn này có lẽ không đơn giản, ngươi tốt nhất đừng đụng vào."
Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn thật sâu thiếu niên, lại nhìn đĩa quay hình tròn sâu hơn nữa, cuối cùng nàng vẫn dừng lại.
Cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm, Ngạo Tuyết hình như rất khó chịu nói ra:
"Ta không phải là không nghe ngươi, ta cũng cảm giác ở đây không đúng."
Bất đắc dĩ cười cười, đúng vào lúc này, sắc mặt Long Ngạo đột biến vội ôm lấy Ngạo Tuyết, mặc kệ ánh mắt Ngạo Tuyết khiếp sợ và phẫn nộ, hai người rất nhanh mà đi.
Vừa mới rời đi, trong đĩa quay hình tròn đã bắn ra từng đạo ánh sáng lạnh, nhìn thoáng qua, chỗ mặt đất bị đạo ánh sáng lạnh bắn trúng đã hình thành một cái hố sâu cực lớn. Nhìn thấy tình huống này, cả hai người đều biến sắc mặt.
"Long Ngạo, lại đây."
Căn bản không cần Ngạo Tuyết nhắc nhở, Long Ngạo ôm Ngạo Tuyết chạy như điên một mạch, nhưng đĩa quay hình tròn bắn ra ánh sáng lạnh với tốc độ quả thực quá nhanh, dường như muốn đuổi giết hai người, mỗi lần đều là xoẹt thoáng qua, thậm chí có mấy lần hai người thiếu chút nữa bị chỗ ánh sáng lạnh ấy đánh chết.
Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên biết rõ trong tình huống này, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương đánh chết, cho nên phải nghĩ biện pháp nhanh chóng giải quyết đĩa quay hình tròn.
"Long Ngạo, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Nữ nhân chính là nữ nhân, trong tình huống khẩn cấp vẫn là muốn dựa vào nam nhân.
Giờ khắc này Long Ngạo coi như là buồn khổ tới cực điểm, bởi vì cả sơn động không có bất kỳ lối ra nào, chỉ có thể để mặc cho mình bị ánh sáng lạnh đuổi giết. Cũng không biết có phải là vì quá mức sốt ruột hay không, Long Ngạo làm liều, lao rất nhanh về phía bộ hoa văn thứ sáu.
"Long Ngạo, ngươi có phải điên rồi hay không?"
Nhìn thấy Long Ngạo rõ ràng hướng về phía thạch bích mà đánh tới, Ngạo Tuyết đã giật mình, sắc mặt đột biến, nhưng nàng không thể khống chế tình huống, cảnh giới Long Ngạo tuy thấp hơn nàng, nhưng thực lực lại không kém một chút nào, không biết vì cái gì Ngạo Tuyết có loại cảm giác là với thực lực của mình, nàng chưa hẳn có thể thắng được Long ngạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...