“Tí tách, tí tách, tí tách.”
Trong thạch động cực lớn, đỉnh động không ngừng nhỏ từng giọt nước nhỏ.
Cả thạch động được tám cây cột đá chèo chống, bốn phía vách tường khắc một vài hoa văn, cái này nối tiếp cái khác.
"Hừ!"
Thống khổ rên khẽ một tiếng, Ngạo Tuyết khó khăn mở hai mắt ra, gian nan lần bò trên mặt đất, nàng lắc lắc đầu, cố gắng làm cho đầu mình thanh tĩnh một chút.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
"Đồ lưu manh, ta muốn giết ngươi."
"Á!"
Ngạo Tuyết vừa mới chuẩn bị ra tay, đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, lần nữa trực tiếp đặt mông ngồi xuống, trên mặt tràn ngập khổ sở.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là bỏ bớt khí lực."
Long Ngạo sớm đã tỉnh lại, chỉ có điều bị ngã không nhẹ, chỉ có thể khôi phục thương thế trước, trải qua một vài giờ tu dưỡng, đại khái đã có thể nhúc nhích.
Long Ngạo đứng lên nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, lập tức đi về hướng thạch bích(*) phía đông, muốn nhìn chung quanh thạch bích xem rốt cuộc là khắc hoa văn gì.
"Đồ lưu manh, ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta vậy?"
Lúc này Ngạo Tuyết phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ, bởi vì cho tới giờ khắc này nàng mới phát hiện y phục mình mặc không đúng, chẳng lẽ, chẳng lẽ…?
Ngạo Tuyết không dám nghĩ tới, trên mặt tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, thứ quý giá nhất của một mỹ nữ cứ như vậy mà đần độn, u mê cho một tên lưu manh, đừng nói Ngạo Tuyết, tin rằng bất kể là nữ nhân nào đều không thể đối mặt với chuyện như vậy.
Long Ngạo Vốn đã đi ra ngoài, thở dài một tiếng thật sâu, hắn xoay người, vẻ mặt áy náy nói ra:
"Thực xin lỗi, ta cũng không biết chuyện gì phát sinh, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta thân bất do kỷ(*)."
"Đồ lưu manh, ngươi thừa dịp ta bất tỉnh, ngươi rõ ràng…"
"Ta không có, ta và ngươi đều bị âm thanh thần bí ăn mòn linh hồn, tin rằng ngươi nên biết chuyện gì xảy ra, hi vọng ngươi đừng có không nói đạo lí như vậy."
"Ta không nói đạo lý à?"
Ngạo Tuyết liền nhắm mắt lại, trên mặt phẫn nộ và sát khí vẫn còn như núi lửa bộc phát.
Lần nữa thở dài một tiếng thật sâu, chuyện đã xảy ra Long Ngạo cũng không biết nên làm sao bây giờ, thì ra hai người bị âm thanh thần bí ăn mòn linh hồn ngã vào sơn động, về sau đần độn, u mê mà xảy ra quan hệ, khi Long Ngạo tỉnh lại, phát hiện mình và đối phương đều không mặc quần áo mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Chính vì như thế, Long Ngạo cố nén từng trận đau đớn truyền đến trong cơ thể, giúp thiếu nữ mặc quần áo tử tế, tuy đã lớn như vậy nhưng Long Ngạo chưa từng mặc qua y phục cho nữ nhân, cho nên mới mặc sai quần áo.
Bất đắc dĩ lắc đầu, cho tới giờ khắc này Long Ngạo đều có chút buồn bực, vì sao đang êm đẹp lại gây ra một phiền toái lớn như vậy.
Không băn khoăn về vấn đề này nữa, Long Ngạo đi đến trước thạch bích, quan sát chỗ khắc hoa văn.
Trong sơn động, bốn phương đông tây nam bắc, tứ phía trên vách tường chỗ khắc hoa văn tổng cộng có mười hai bộ, hoa văn được khắc căn bản xem không hiểu, nhưng Long Ngạo có cảm giác, nếu nhìn vào hoa văn đó lâu thì trên đồ án đó sẽ bắn ra công lực xâm nhập linh hồn.
Long Ngạo chấn động, không dám tiếp tục xem mười hai bộ hoa văn trên nữa, nhưng đúng vào lúc này Long Ngạo phải nghiêng người né tránh, thì ra là một luồng kiếm khí lạnh như băng xoẹt thoáng qua.
Căn bản không cần quay đầu lại Long Ngạo cũng biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là vì thẹn trong lòng nên thiếu nữ xinh đẹp đã ra tay với hắn. Chiêu tiếp theo, Long Ngạo cũng không tránh nữa nên bị Ngạo Tuyết hung hăng bổ trúng một chưởng.
Kêu rên một tiếng, thân thể Long Ngạo bay ra ngoài, va chạm mạnh vào vách tường phát ra tiếng vang cực lớn.
Hình như cũng có chút sững sờ, bởi vì Ngạo Tuyết cũng tuyệt đối không ngờ đối phương không tránh né, nhưng nghĩ đến thân thể của mình bị đối phương xâm phạm thì Ngạo Tuyết xúc động muốn chém giết đối phương.
"Trước kia ta đã cứu ngươi một mạng, hiện tại ngươi chưởng ta một chưởng, hai người chúng ta hoà nhau, nếu ngươi còn dám động thủ thì ta không khách khí nữa đâu."
"Hừ, chỉ bằng ngươi sao?"
Trên mặt Ngạo Tuyết tràn ngập khinh bỉ và khinh miệt, bởi vì đối với Ngạo Tuyết mà nói, võ giả Diễn Hóa không đáng kể chút nào, dù sao đối với võ giả mà nói, cảnh giới lên sai cách thì rất khó dùng những thứ khác đền bù.
Long Ngạo gian nan đứng lên, toàn thân vốn đau đớn, hiện tại lại chịu một chưởng, Long Ngạo cảm giác cả thân thể mình đều mệt rã rời, đau đớn muốn nứt, thật giống như mười mấy người dùng đại đao sắc bén không ngừng chém lên trên người hắn.
"Đồ lưu manh nhà ngươi, rõ ràng dám làm bẩn thân thể của ta, hôm nay không giết ngươi bổn tiểu thư thề không làm người."
"Đợi một chút, ngươi phải làm rõ một chuyện, không phải ta làm bẩn thân thể ngươi, mà là ngươi làm bẩn thân thể của ta, phải biết rằng vừa rồi ta cũng ở trạng thái hôn mê, rốt cuộc ai làm bẩn ai còn không thể biết."
"Ngươi…"
Dường như tức giận không nhẹ, thân thể Ngạo Tuyết đều đang run rẩy, cơ hồ mắng:
"Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không, dám làm không dám chịu, ngươi cũng chỉ có thể là đồ lưu manh, ta thực sự khinh bỉ ngươi."
"Dám làm không dám chịu? Đồ lưu manh? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn xem đồ lưu manh chính là như thế nào."
Luôn bị đối phương mắng là đồ lưu manh, Long Ngạo cũng có chút tức giận, bước về phía bên trái như một mũi tên, người chưa tới Trấn Hồn Ấn đã tới trước, Ngạo Tuyết vốn dĩ vô cùng phẫn nộ nên không kịp phản ứng, đã bị một công lực thần bí xâm lấn, bắt đầu ăn mòn linh hồn.
Nàng kinh hãi, căn bản không dám có chút chủ quan lập tức vận chuyển công lực toàn thân ngăn cản này luồng công lực ăn mòn linh hồn mình, nhưng đúng vào lúc này Long Ngạo đã đi tới bên người Ngạo Tuyết, căn bản không để cho đối phương kịp phản ứng, một tay hắn ôm lấy nàng ta.
Long Ngạo có thể nhẹ nhõm đắc thủ(*) như thế, quan trọng nhất vẫn là do Ngạo Tuyết bị thương nặng, hơn nữa lửa giận công tâm, nếu không thì chỉ với Trấn Hồn Ấn sẽ rất khó khống chế được nàng.
Còn không đợi Ngạo Tuyết kịp phản ứng, bờ môi Long Ngạo đã hung hăng hôn lên môi nàng, “ô ô ô, ô ô ô”, mặc kệ thực lực Ngạo Tuyết cường đại như thế nào, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân, bị hôn mạnh như thế, thử hỏi nàng làm sao có thể ngăn cản được?
“Ô ô ô, ô ô ô...”
Long Ngạo căn bản mặc kệ Ngạo Tuyết giãy dụa, trong nội tâm hắn chỉ mắng chửi, ngươi sao lại mắng ta là đồ lưu manh, ta đây tốt bụng cứu ngươi, rõ ràng lại bị mắng là đồ lưu manh.
Cứ như vậy Long Ngạo cường bạo Ngạo Tuyết ba phút, cho đến phút cuối cùng mới miễn cưỡng dừng lại.
"Đồ lưu manh, đồ lưu manh."
"Ngươi còn dám mắng ta đồ lưu manh, ta cho ngươi mắng."
Long Ngạo hôn mãnh liệt một lần nữa, lần này so với lần trước còn hung ác hơn, cường bạo trọn vẹn mười phút, thiếu chút nữa hôn Ngạo Tuyết đến không thở được.
"Đồ lưu manh, đồ lưu manh."
Ngạo Tuyết mắng một câu, Long Ngạo lại cường bạo vài phút, Ngạo Tuyết lại mắng một câu, Long Ngạo lại cường bạo vài phút, cứ như vậy đến mấy lần, về sau Ngạo Tuyết rốt cuộc cũng hoàn toàn lắng lại, nhưng hai mắt ác độc nhìn chằm chằm vào đối phương.
Buông Ngạo Tuyết ra, Long Ngạo rất khó chịu nói ra:
"Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có thể khi dễ ta, chuyện của ta và ngươi cũng không phải ta và ngươi nguyện ý, nhưng ta đây rất công đạo, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
***
(*) Thạch bích: Bức tranh khắc trên đá.
(*) Thân bất do kỷ: Ý là phải làm những điều mình không muốn, không phải vì do bản thân của mình muốn.
(*) Đắc thủ: Ra tay thuận lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...