[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Bởi vì người nào đó vô sỉ phát tình, thời gian Vũ Hóa Điền ra ngoài không thể không kéo dài thêm chút nữa.

Khi rời khỏi phòng Stefan thì, mắt đám thị vệ tuy rằng vẫn nhìn thẳng, nhưng cảm xúc cổ quái toát ra trong mắt họ vẫn làm cho y khó chịu thật lâu.

“Ngài cuối cùng cũng đi ra, đám đồng bạn của Phong lý đao từ sáng sớm đã tìm người ở khắp nơi này, nếu ngài còn không xuất hiện thì e rằng bọn họ sẽ đối đầu với đám thủ hạ của ngài đấy.”

Thanh Long dựa vào tường, tuy rằng lời nói đứng đắn, nhưng thái độ bất cần đời vẫn là khiến người ta nhìn không vừa mắt như cũ.

Vũ Hóa Điền chỉ mắt lạnh nhìn hắn, xoay người bỏ đi.

Thanh Long nhếch miệng lên một chút, nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng chân giường cả một buổi tối, hiện tại hắn đã mệt muốn chết.

Vũ Hóa Điền đi qua chỗ rẽ, chợt nghe thấy tiếng chất vấn của Cố Thiếu Đường vọng lên từ tầng dưới:

“Phong lý đao bị các ngươi đem đi đâu rồi?”

“Nực cười, đang êm đẹp, chúng ta gây khó dễ cho hắn làm cái gì?”

Ngữ khí của Đàm Lỗ Tử không tốt hỏi lại, mới sáng sớm đã bị người gây sự trên bàn cơm, là ai cũng đều sẽ tức giận.

“Ngày hôm qua các người mời hắn đi nói chuyện, sáng nay liền không thấy tăm hơi hắn đâu, không phải các ngươi thì còn có thể là ai?”

Cố Thiếu Đường không tin hắn, buổi sáng nàng đi tìm người, lại phát hiện trong phòng không có người, một người còn sống sờ sờ đang tốt lành lại đột nhiên không thấy tăm hơi, trong khách *** ngoại trừ đám người Tây Xưởng này, còn có ai là sẽ làm như thế? Cố Thiếu Đường thật sự lo lắng có phải là do Xưởng công của đám người kia bất chợt đến đây, sau đó bắt được Phong lý đao?

Thường Tiểu Văn ở bên cạnh nói huyên thuyên cái gì đó, Cáp Cương Đồng Ca ở bên cạnh phiên dịch, tất cả đều là lời châm chọc khiêu khích khiến người ta phát điên.

Đám người Đàm Lỗ Tử nghe được đều thầm bốc hỏa trong lòng, thiếu chút nữa quên lời dặn của Vũ Hóa Điền trực tiếp ra tay giải quyết đám người này.

“Nha nha, làm sao vậy, làm sao vậy, mới sáng sớm sao các người lại bốc hỏa lớn như vậy chứ?”

Vũ Hóa Điền thấy đám người Đàm Lỗ Tử thiếu kiên nhẫn, cố ý học theo ngữ khí của Phong lý đao nói chuyện, vừa nói vừa đi xuống.

Cố Thiếu Đường thấy y xuất hiện, lập tức đẩy đám người Tây Xưởng ra, tiến lên trực tiếp cho y một cái bạt tai.

“Mới sáng sớm ngươi đã chạy đi đâu Có biết là ngươi tăng thêm cho ta bao nhiêu phiền phức lớn hay không hả?”


Mới sáng sớm đã không tìm thấy người đâu, sợ rằng hắn sẽ gặp chuyện gì không may, nhưng kết quả người ta lại bày ra vẻ mặt không có việc gì đột nhiên nhảy ra, bao nhiêu lo lắng cùng lửa giận của Cố Thiếu Đường ban nãy đều bạo phát ra ngoài.

Chẳng qua, lần bùng nổ này đã quyết định vận mệnh của nàng sau này.

Vũ Hóa Điền cũng không cản bàn tay của nàng, trên gương mặt cố ý dùng thuốc nước khiến cho đen đi giờ phút này bỏng rát đau đớn, gương mặt bởi vì bị dùng sức quá mức mà đánh đến nghiêng một bên, ở một góc người khác không nhìn đến, lộ ra thần sắc khủng bố, trong đôi mắt đào hoa là một mảnh âm trầm, lạnh lùng đáng sợ.

Đám người Đàm Lỗ Tử cũng đều cứng đờ, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, rút đao tiến lên bầm thây vạn đoạn kẻ dám can đảm mạo phạm Đốc chủ của bọn họ.

Trước đây y cũng không phải là chưa từng chịu qua bàn tay của ai, nhưng tất cả những kẻ dám ra tay với y đều xuống Âm phủ gặp Diêm La Vương, nữ nhân này…… Đưa tay vuốt một bên mặt đã sưng lên, Vũ Hóa Điền lạnh lùng nghiêm mặt nói:

“Ta không phải là thường đi khắp nơi à, đến mức ngươi phải đánh ta sao?”

Món nợ này y tạm thời để đó, không bao lâu nữa y sẽ bắt ả phải trả lại gấp ngàn lần.

Một cái tát vung qua, Cố Thiếu Đường mới giật mình nhận ra mình làm cái gì, trong lòng có chút áy náy, nhưng lòng tự trọng luôn cao ngạo không cho phép nàng cúi đầu, lại nghe thấy lời nói của ‘Phong lý đao’, chút tự trách mới có này cũng biến mất gần như không còn.

“Ngươi còn không biết thẹn mà nói ra những lời này! Ngươi có biết nơi này rất nguy hiểm hay không, một mình ngươi nếu để xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”

“Có thể xảy ra chuyện gì? Ta đây một đại nam nhân, sợ cái gì?”

“Hừ, chỉ với ba thứ công phu mèo quào của ngươi, không có ta, thực xảy ra chuyện, ngươi cứ chờ chết đi!”

Cố Thiếu Đường cũng không chịu thua, vừa nghe ‘Phong lý đao’ thế nhưng còn dám tranh luận, liền lập tức phản kích.

Là nam nhân đều không thích nữ nhân mạnh hơn cả mình, lại còn là ở trước nơi đông người, này nếu là Phong lý đao ban đầu nói không chừng cũng sẽ bốc hỏa. Vũ Hóa Điền giận tái mặt, nhìn nàng:

“Ta đây chờ chết thì như thế nào? Cố nữ hiệp ngài lợi hại như vậy, tiểu nhân chỉ là một kẻ chạy đi bán tin tức khắp giang hồ, ngài đã chướng mắt, tiểu nhân cũng không dám làm phiền ngài!”

Dứt lời, phất tay áo đi lên tầng, y thực cảm thấy bi ai thay cho Phong lý đao, có loại thanh mai trúc mã như thế này, còn từng là người yêu, thật không biết mắt của hắn là như thế nào nữa. Nếu đổi lại là y, đã sớm khiến nữ nhân này sống không bằng chết.

“Bặc Thương Chu! Ngươi?!”

Cố Thiếu Đường không dám tin nhìn y phất tay áo bỏ đi, tức giận đến mức toàn thân phát run.


Vũ Hóa Điền không bận tâm đến nàng, trực tiếp quay về tầng hai, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi vào trong phòng của mình, sau đó ‘rầm’ một tiếng hung hăng đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của mọi người.

Ánh mắt của Đàm Lỗ Tử chợt lóe, nhẹ giọng dặn dò Kế Học Dũng vài câu, cũng đi lên tầng quay về phòng của mình.

Trong phòng, khóe miệng Vũ Hóa Điền hơi nhếch lên, y muốn khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy hiện tại y đang rất giận dữ, như vậy bất kể y có lộ ra chút sơ hở nào, mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ là y đang nổi nóng, cho nên mới khác với bình thường.

“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc, cộc.”

Ngoài cửa sổ vang lên một loạt tiếng gõ có tiết tấu, đây là một loại tiếng lóng mà Tây Xưởng thường dùng.

Vũ Hóa Điền tiến lên vài bước, mở cửa sổ ra, một bóng người lách vào, hắn không để ý nhiều lắm, mà chỉ nhìn ra bên ngoài một chút, sau khi xác định không bị ai theo dõi rồi, mới xoay người nhìn vào.

“Đốc chủ.”

Đàm Lỗ Tử cúi đầu quỳ trên mặt đất.

“Thuộc hạ vô năng, khiến Đốc chủ phải chịu mối nhục lớn này.”

“Không cần tự trách, đây là ý của bổn tọa, không liên quan đến đám các ngươi.”

Vũ Hóa Điền vuốt vuốt má mang theo dấu ngón tay, bởi vì sợ bị phát hiện khác thường, y không sử dụng nội lực ngăn cản, thân thủ của đối phương không tệ, lúc tức giận còn dùng lực lớn hơn một chút, một cái tát này đánh thực sự nặng, nhưng thể chất của y hiện tại không giống trước, cho nên cái tát này chỉ nhìn thấy đau mà thôi, nếu y cố ý, có thể lập tức khiến dấu tay này biến mất.

“Ngươi đến có chuyện gì?”

Vũ Hóa Điền tin rằng thủ hạ của y còn chưa có ngu đần đến mức chỉ vì chút việc ấy mà mạo hiểm bị phát hiện chạy đến gặp y.

“Hồi Đốc chủ, chúng thuộc hạ phát hiện bão cát đen đã chạy về phía này, chậm nhất là buổi trưa sẽ đến đây, xem tình hình này đến lúc ấy khách *** sẽ bị chôn vui, xin Đốc chủ sớm định đoạt.”

Vũ Hóa Điền hạ mắt trầm tư, bão cát đen này đúng là một phiền toái lớn. Tuy rằng trước đây y cũng không e ngại bão cát đen, nhưng những người khác sẽ không như vậy.

Nghĩ đến Triệu Hoài An kia chính là dự định dụ bọn họ tự mình giết lẫn nhau rồi cố gắng lợi dụng bão cát đen trừ bỏ mọi người, chân mày của Vũ Hóa Điền liền không giãn ra nổi.


Vừa nghĩ như vậy y liền muốn sớm giải quyết đám người kia một chút, dù sao người nên có mặt đều có đây, y có thể một lưới bắt gọn.

“Như vậy, ngươi cho người đến trạm dừng nói với Tiến Lương, lệnh hắn tìm người cải trang ta, mang hết nhân mã bên trạm dừng kia lại đây, đến lúc đó……”

Vũ Hóa Điền cẩn thận nói lại kế hoạch một lần.

Đàm Lỗ Tử vừa nghe, vui vẻ nói:

“Đốc chủ diệu kế.”

“Ngươi cũng đừng có nịnh nọt, chuyện làm tốt tự nhiên sẽ có lợi cho ngươi, nếu không……”

Vũ Hóa Điền thả lỏng uy thế ẩn sâu trong cơ thể ra, lập tức ép cho Đàm Lỗ Tử thở không nổi, chỉ có thể toát mồ hôi lạnh lên tiếng:

“Thuộc hạ hiểu được!”

Vũ Hóa Điền rất vừa lòng với phản ứng này của hắn, thu hồi khí thế, toàn thân lại là một hồi sóng yên gió lặng.

“Ngươi cũng đừng lo lắng bão cát đen này, bên dưới khách *** có động ngầm, không chết người được.”

Lại trấn an Đàm Lỗ Tử một hồi, Vũ Hóa Điền thăm dò thấy có người sắp đến, liền lệnh hắn rời đi.

Đàm Lỗ Tử chân trước vừa bước đi, sau lưng liền có người gõ vang cửa phòng.

Là Thường Tiểu Văn, nữ nhân Thát Đát man di kia, đến.

“Cô đến làm gì?”

Vũ Hóa Điền cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, y không có ấn tượng tốt với nữ man di này, tự nhiên sẽ không khách khí với ả.

“Ta vội đến bôi thuốc cho ngươi này.”

Thường Tiểu Văn nghĩ rằng ‘Phong lý đao’ còn đang nổi nóng, cũng không giận dữ, vẻ mặt tươi cười nhảy vào vịn lấy người y, cầm cái chai trên tay lắc lắc.

“Đây là thuốc tiên trị thương của tộc ta, đảm bảo ngươi chỉ cần bôi một chút, vết trên mặt sẽ lành ngay.”

Vũ Hóa Điền cố khắc chế không đẩy ả ra, mặt lạnh nghiêm nghị phun ra hai chữ:

“Không cần.”


Thường Tiểu Văn không cho phép người khác trái ý mình, làm sao dễ dàng bị y gạt qua như vậy.

“Còn đang giận hả? Nữ nhân kia chỉ hung dữ một chút, về sau ngươi đừng cãi lại nàng ta là được, làm gì phải gây khó khăn cho chính mình, đúng không?”

“Ta sẽ tự bôi thuốc.”

Vũ Hóa Điền cầm cái chai qua.

“Không có chuyện gì thì cô đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”

Thường Tiểu Văn thấy y cứng đầu không nghe, cũng không quấn quít.

“Chúng ta cần thương lượng một chút về kế hoạch hôm nay, ngươi bôi thuốc xong thì đi xuống sớm một chút.”

“Đã biết.”

Đẩy Thường Tiểu Văn ra khỏi cửa rồi, vừa khóa cửa, Vũ Hóa Điền quay người lại, liền phát hiện trong phòng bất chợt có nhiều hơn một người.

Stefan ngồi ở bên cạnh bàn, quay đầu cười với y:

“Vừa mới không gặp trong chốc lát, mặt ngươi sao lại đã bị thương rồi.”

“Không muốn cười cũng đừng cười, khó coi chết đi được.”

Vũ Hóa Điền sao không nhìn ra người này là ngoài cười nhưng trong không cười, âm trầm nơi đáy mắt lại không hề che giấu được chút nào.

Stefan đứng lên, đi đến trước mặt y, nâng cằm y lên đánh giá cẩn thận.

Vì cải trang thành Phong lý đao, gương mặt xinh đẹp được dưỡng mềm mại của Vũ Hóa Điền phải bôi thuốc dịch dung lên, làm cho làn da thoạt nhìn thô ráp ngăm đen, nếu chỉ tát bình thường vốn sẽ không để lại dấu, nhưng lúc này Stefan lại nhìn thấy rõ được dấu bàn tay, má đã bị sưng nhìn qua chênh lệch với bên còn lại quá nhiều, hắn càng nhìn càng cảm thấy không vui.

“Nữ nhân kia xuống tay thật ác, nhìn gương mặt bị đánh này, nhưng cũng không sao, muốn ta báo thù cho ngươi không?”

Bảo bối này là thuộc về hắn, sao có thể để cho con người nhỏ bé bừa bãi đạp hỏng chứ?

“Không nhọc Hoàng thượng đại giá, tự ta sẽ đòi lại.”

Vũ Hóa Điền kéo ra một nụ cười có chút ngoan lệ.

“Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất trả lại ngàn lần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui