Trước đây, tại phủ Trấn chủ, Hoàng Phi Dương đối với Long Thần là ức
hiếp là sát ý, Yến Bắc Thiên cũng nhìn ra được, hắn cũng đại khái đoán
được, Hoàng Phi Dương có thể sẽ thừa dịp ở trên Yến Đông sơn, sẽ động
thủ với Long Thần.
Thế nhưng, kết quả hiện tại là, Long Thần trở về không chút bị thương, còn Hoàng Phi Dương thì lại mất tích?
Nhớ tới lời nói của Long Thần, giữa Long Thần và Hoàng Phi Dương đã phát sinh chuyện gì, Văn Nhai hoàn toàn không biết được. Nói cách khác,
chuyện xảy ra khi đó, cũng chỉ có một mình Long Thần mà thôi.
Yến Bắc Thiên nhìn thì như hàm hậu, nhưng mà tuổi cao, lịch duyệt phong
phú, cũng là một lão cáo già lõi đời. Văn Nhai nhìn chưa thấu chuyện gì, hắn không nhất định nhìn chưa ra.
"Thiếu niên này, quả thật là ra ngoài dự liệu của ta a, còn Hoàng Phi Dương sợ rằng đã lành ít dữ nhiều rồi"
Mặc dù cho là như vậy, nhưng mà Yến Bắc Thiên tuyệt đối sẽ không nói ra, hắn hiểu được ai mới là đối tượng kiêng kỵ thật sự, cho nên cũng không
ngu đến nỗi đi đến nói như thế đối với Long Thần.
"Phụ thân, ngươi làm gì mà ngó chằm chằm ngươi kia vậy?"
Ở bên cạnh Yến Bắc Thiên, một thiếu nữ xinh đẹp chừng mười bốn tuổi tò mò hỏi.
Yến Bắc Thiên nhìn nữ nhi mà mình rất cưng chiều, cảm khái hàng ngàn
hàng vạn lần, lúc này linh cơ vừa động, nói: "Uyển Nhi, hắn chính là
siêu cấp thiên tài, ngươi có tin hay không?"
Cái cô nương tên gọi là Uyển Nhi này, hồ nghi nhìn Long Thần phía trước
một hồi, nói: "Ta xem gã sư huynh lúc nãy còn mạnh hơn hắn một chút mà,
chính hắn đã cứu chúng ta, rất đẹp trai a, còn gã này, cũng tàm tạm,
nhìn bộ dáng hắn khúm núm trước sư huynh hắn, ta cũng không thấy được
hắn có bao nhiêu mạnh mẽ …."
Yến Bắc Thiên thấy rất buồn cười.
"Tên tiểu tử này, thiên tư siêu nhiên, tính cách tàn nhẫn, am hiểu giấu mình, tiền đồ, chỉ có thể nói là bất khả lượng …"
Dĩ nhiên, những lời này là Yến Bắc Thiên chỉ nhắc tới trong lòng mà
thôi, từ lúc bắt đầu, hắn cũng bị biểu tượng của Long Thần làm cho u mê, hiện tại sau khi chân chính biết được Long Thần, trong lòng hắn mới có
cảm giác run sợ.
Rất nhanh trở về phủ chủ Trấn chủ, Văn Nhai còn chưa trở về, Yến Bắc
Thiên cũng không cử hành cái đại yến gì đó, sau khi long trọng chiêu đãi Long Thần một phen, Long Thần liền kiếm cớ rời đi.
Thi thể đám người Hoàng Phi Dương vẫn còn ở trong túi càn khôn của hắn,
nếu như không mau xử lý sạch sẽ mà nói, thật sự là củ khoai lang nóng!
Long Thần động tác vô cùng nhanh chóng, ra khỏi Yến La trấn, tìm được
một góc tối không người, liền đem đám người Hoàng Phi Dương đốt sạch
không thừa lại cái gì, hoàn toàn là dấu vết yên diệt.
"Túi càn khôn Hoàng Phi Dương bị Phần Thiên Ma Dương Quyền của ta hủy
diệt, còn đồ của hai vị đại hộ pháp, lưu lại, tiện nghi cho Long Thần"
Long Thần lúc trước mua dưỡng linh quả thực, toàn thân trở thành một tên ăn mày chỉ còn lại một khối thần ngọc, hiện tại hắn cần nhất chính là
thần ngọc.
Mở ra túi càn khôn của hai vị đại hộ pháp Xích Huyết thánh giáo, Long
Thần tìm được tổng cộng 135 thần ngọc. Đây là tài sản nhiều nhất mà hắn
có được lúc này.
Về phần bên trong túi càn khôn, có một số bí tịch dượt vật Hoàng giai,
mặt khác còn có một số vật hỗn tạp, đối với Long Thần cũng vô dụng, Long Thần liền đem túi càn khôn trống rỗng kia, lưu lại mình dùng.
Vật này mặc dù đối với võ giả Thần Đan cảnh mà nói, không đáng giá bao nhiêu tiền, thế nhưng Long Thần còn có chỗ hữu dụng khác.
"Nói vậy chứ tiểu nha đầu Linh Thanh kia sẽ rất thích vật này đây, nàng
là con gái thì càng có nhiều đồ, không có thứ này quả thật không tiện
cho lắm"
Trở lại phủ chủ Trấn chủ, Long Thần liền an tâm tu luyện, cho đến đêm
khuya, Văn Nhai mới trở về, xuất hiện trước người Long Thần, thần sắc
lúc này của hắn tràn đây lo lắng và hỗn loạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm
Long Thần, nói: "Long Thần, ngươi dám cam đoan lời ngươi nói là sự
thật?"
Long Thần ánh mắt lạnh léo, nói: "Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ hoài
nghi ta lừa gạt ngươi? Thật sự buồn cười, chẳng lẽ ngươi còn cho là ta
đem Hoàng Phi Dương, còn có hai vị đại hộ pháp Xích Huyết thánh giáo
giết chết luôn à? Vậy thì ngươi cũng quá để mắt đến Long Thần ta rồi
đó?"
Văn Nhai cũng biết cái này hoàn toàn là không thể nào, thế nhưng Hoàng
Phi Dương đã triệt để mất tích, hắn lật cả Yến Đông sơn cũng tìm không
thấy, như vậy thì giải thích như thế nào đây?
"Chẳng lẽ là bị người của Xích Huyết thánh giáo giết, sau đó bị hủy thi diệt tích rồi?"
Văn Nhai đoán trúng là hủy thi diệt tích, nhưng mà không đoán trúng người hạ thủ là ai.
Hắn rất rõ thực lực Long Thần, cũng chỉ là Long Mạch cảnh bát trọng, nếu như có thể giết chết ba đại cường giả Nhân Đan cảnh, thì mặt trời cũng
đã mọc ở hướng tây rồi.
"Bất kể lời ngươi nói là thật hay là giả, trở lại Linh Vũ gia tộc, chân
tướng dĩ nhiên sẽ xuất hiện thôi, vẫn chưa người nào ở trước mặt chấp sự đại nhân lừa gạt được … ngươi nếu lừa gạt ta, thì làm ra chuẩn bị trừng phạt đi! Ba ngày sau, nếu như Hoàng Phi Dương vẫn còn chưa trở về,
chúng ta trở lại Linh Vũ gia tộc!"
Dứt lời, Văn Nhai liền rời đi.
Lời của hắn nói, kỳ thật cũng khiến cho Long Thần có chút kinh hãi, nữ
nhân Liễu Lam kia, Long Thần hiện tại còn chưa phải là đối thủ của nàng, hơn nữa lại nghe nghe theo mệnh lệnh của nàng, thật đúng là không biết
đối phó nàng như thế nào đây.
"Cái tên xú nữ nhân kia cần gì phải sợ, nếu có hai quả dưỡng linh quả
thực, ta nếu như bộc phát tất cả lực lượng, là có thể muốn cái mạng của
nàng ta, hừ!"
Liễu Lam từng lấy dung nhan chơi đùa với Long Thần, cho nên Linh Hi tại trong lòng vô cùng thống hận nàng.
"Thần ngọc hiện giờ của ta cũng đủ mua một dưỡng linh thần ngọc mà thôi …"
Ba ngày rất nhanh qua đi, vào một ngày, Long Thần và Văn Nhai tại bên
trong dân chúng Yến La trấn vui vẻ tiễn đưa, rời đi Yến La trấn. Sau đó
bước trên con đường trở về Linh Vũ gia tộc.
Long Thần còn không biết, Liệt Phong Thần Bằng có đợi chờ bọn hắn hay không.
Tại trên Liệt Phong Thần Bằng, tâm tình lúc tới và lúc đi, kỳ thật đó là gần giống nhau.
Lúc trước, bởi vì thực lực không đủ, không biết làm sao đi đối mặt sát
cơ Hoàng Phi Dương, mà bây giờ cũng bởi vì thực lực không đủ, không biết như thế nào để đối phó với nữ nhân Liễu Lam kia.
Xuất hành lần này, xảy ra đại sự như vậy, trong lòng Văn Nhai cũng không yên, hắn chỉ có thể làm là hết thay mọi chuyện giao cho chấp sự đại
nhân.
Rất nhanh, Liệt Phong Thần Bằng tiến vào Nguyên Linh thành, bay đến bầu
trời Linh Vũ thành, sau đó đáp xuống hậu nội viện trong Thanh Liễu cư
Thanh Dương đường. Cam Lâm sớm đã chờ đợi ở chỗ này rồi.
Chuyện xảy ra tại Yến La trấn, sớm đã có tin tức truyền về Thanh Liễu
cư, cho nên Cam Lâm biết trong số người trở về có cả Long Thần, nhưng
không có Hoàng Phi Dương.
Thấy khuôn mặt thoải mái của thiếu niên kia, Cam Lâm âm thầm than thở,
thế nhưng cũng có lo lắng. Hắn trực tiếp nhìn Long Thần nói: "Đoạn đường tàu xe mệt nhọc này, ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi đi về trước chỗ ở của mình đi, nếu có sắp xếp gì, ta sẽ thông báo cho ngươi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...