Hắn đâng chuẩn bị động thủ thì Triệu Đan Trần khoát tay ngăn cản hắn, nói: “Ma hoàng, ngươi là nghĩa phụ Y Y, sau này cũng là nhạc phụ của Triệu Đan Trần ta,ta làm sao ngồi ở trên Thần Không phi mã, còn để ngươi đi động thủ chứ. Ngươi ngồi đây hưởng thụ, còn Khương Vô Nhai kia để tiểu tế hoạt động gân cốt một tí, để cho hắn biết Vũ Minh rốt cuộc cường đại đến cỡ nào.”
Xét về thực lực, Triệu Đan Trần còn mạnh hơn một chút so với ma hoàng Khương Vô Tà, cho nên lời của Triệu Đan Trần nói xong, Ma hoàng đứng im, cho dù hắn là “nhạc phụ” nhưng hắn cũng không dám trái lời.
Triệu Đan Trần không đợi Khương Vô Tà lên tiếng liền khống chế Thần Không phi mã, Thần Không phi mã phát ra một tiếng hống rung trời liền phe phẩy hai cái cánh trắng như tuyết, bay lên không trung, lướt qua đội ngũ Vũ Minh, trong ánh mắt đầy sùng bái của mọi người bay tới hướng hai người Khương Vô Nhai.
Dưới ánh dương quang chói chang, Triệu Đan Trần giống như thiên thần hạ phàm vậy, các cô nương ở Hoàng Vũ thành tránh xa xa, vội vàng phát ra từng đợt tiếng kêu chói tai.
Mặt Ma hoàng liền biến đổi.
Khi mà Triệu Đan Trần không nhìn thấy, trên nắm quyền của hắn nổi lên đầy gân xanh từ trong ra ngoài.
Những năm nay Khương Vô Nhai mặc dù phản cội Cổ Ma vực nhưng Khương Vô Tà không có ý giết hắn, trong lòng hắn, tóm lại còn cót lại một chút cái gọi là tình huynh nghĩa đệ, cho nên gần đây Khương Vô Nhai nhiều lần xâm nhập vào Cổ Ma vực, Khương Vô Tà cũng không có ý giết hắn, lần này mặc dù Khương Vô Tà tức giận nhưng đã quyết định đuổi đệ đệ của mình đi, nhưng mà vấn đề là Triệu Đan Trần tranh đoạt động thủ.
“Đồ ngu xuẩn, lần này thật sự mất mạng rồi!” Khương Vô Tà than thở nhẹ một tiếng, sở dĩ Triệu Đan Trần cướp động thủ không hề giống như trong lời nói của hắn vậy, mục đích của hắn chính là giết chết Khương Vô Nhai.
“Bên Chiến tộc, Triệu Đan Trần ăn quả đắng lớn như thế đều là do Long tộc bạn cho, nhất là Long Thần kia. Khương Vô Nhai cũng là đối thủ trọng yếu của hắn, lần này là Khương Vô Nhai tới cửa tìm chết, Triệu Đan Trần không lấy mạng của hắn mới là chuyện lạ đó.”
Đội ngũ Vũ Minh dừng lại.
Lúc này Khương Vô Nhai nhìn Triệu Đan Trần cưỡi phi ma tới, mặt không đổi sắc, trong ánh mắt Kiếm Trần bên cạnh cũng không có chút khẩn trương nào, dù sao đối thủ của bọn họ thật sự quá mạnh mẽ.
“Nhị ca, muốn liều mạng với hắn hay sao?” Kiếm Trần nhẹ giọng hỏi.
“Nươi đứng một bên nhìn là được rồi, nếu có cơ hội đi giải cứu con gái ta, Triệu Đan Trần dù có mạnh mẽ hơn nữa ta cũng không muốn hắn cưới con gái của ta.” Khương Vô nhai lạnh nhạt nói.
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng trong lòng lửa giận như núi lửa phun trào.
Rống lên một tiếng, Triệu Đan Trần từ trên Thần Không phi mã phóng xuống, hắn đứng ở trước mặt Khương Vô Nhai chừng hai mươi bược, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Vô Nhai, mà Kiếm Trần do dự trong thoáng chốc, nghĩ nghĩ nếu Khương Vô Nhai gặp chuyện bất trắc, hy vọng đều đặt lên người mình, cho nên hắn lùi laiij mấy bước.
Ánh mắt mọi người dời đến trên người Khương Vô Nhai và Triệu Đan Trần.
Không hổ là nhân vật số hai của Long tộc cùng với thiên kiêu chi tử thiên tài trẻ tuổi nhất Thần Vũ thánh triều giằng co, trong mắt hắn không hề toát ra chút e sợ hay khiếp ý nào cả, ngược lại chiến ý càng thêm mãnh liệt.
“Tên kia là ai vậy? lại dám ngăn cản Triệu Đan Trần.”
“Nhìn tuổi cũng không nhỏ, chẳng lẽ là tình nhân của tân nương sao? Thật không biết nữ nhân kia sao không thấy thẹn, nữ nhân như vậy làm gì có tư cách gả cho Triệu Đan Trần.”
Tại phương hướng Hoàng Vũ thành bô bô truyền tới tiwwngs nghị luận.
Thời tiết trong vắt, vạn dặm không mây.
“Nghe nói ngươi là phụ thân của Liễu Y Y. Thành thật mà nói, ta đáp ứng cưới Liễu Y Y cũng là bởi ngươi là cha của nàng, Long tộc các ngươi không phải rất trâu bò sao? Một khi Liễu Y Y rơi vào trong tay ta, ta tận tình hành hạ nàng, tâm các ngươi không thoải mái thì ta càng thêm cao hứng. Khương Vô Nhai, ngươi nói xem, các ngươi còn có thể đoàn tụ hay sao?” Triệu Đan Trần đi thẳng vào vấn để, trực tiếp nói ra lờ trong lòng.
Thế nhưng sắc mặt Khương Vô Nhai cũng không giống như trong tưởng tượng của hăn, liền trở nên vô cùng khó coi.
Trên thực tế hắn rắp tâm gì đó, Khương Vô Nhai đã sớm nghĩ thấu, Triệu Đan Trần phong lưu thánh tính, mà Liễu Y Y chẳng qua là một nữ tử tại Cổ Ma vực chẳng có tiếng tăm gì, Ma hoàng không thiếu nữ nhi, tại sao hết lần này lần khác tuyển chọn Liễu Y Y, cũng bởi vì Khương Vô Nhai.
Khương Vô Nhai không phải ngu ngốc, đạo lý dễ hiểu như vậy hắn sớm đã nghĩ thông suốt.
“Vậy thì nhìn xem, Triệu Đan Trần ngươi có cái mạng này không cái đã.” Khương Vô Nhai nhẹ nhàng nhích động đôi môi, nói.
Chân nguyên Địa Vũ cảnh đã mênh mông ở trong thân thể hắn rồi.
“Vương cấp... Đạo Tâm chủng ma!”
Trong quá trình nói chuyện, trên thân thể Khương Vô Nhai dần dần được sương khói màu đen phủ đầy, rất nhanh đã bao phủ toàn thân hắn, từ khi sương khói màu đen bao phủ, Đạo Tâm chủng ma khiến cho chân nguên Khương Vô Nhai phát sinh tăng vọt, trong lồng ngực ngưng kết ma chủng từ từ hòa hợp vào trong chân nguyên.
Đạo Tâm chủng ma tổng cộng có bốn cấp độ. Một tầng cuối cùng duy nhất chỉ có tại Hoàng điện, tầng thứ tư thuộc về chiến kỹ Vương cấp sơ đẳng, bây giờ Khương Vô Nhai sử dụng có thể khiến chân nguyên của mình tăng tới khoảng hai ba cấp.
Mặc dù không đươc nghịch thiên như Long Hồn biến thân nhưng cũng tương đối bất phàm.
Lúc trước, Khương côn sử dụng Tang thi, trong nháy mắt Khương Vô Nhai không có lực lượng đề kháng, cho nên Khương Vô Nhai mới không thể sử dụng chiêu cuối cùng của Đạo Ma tâm chủng.
“À? Thì ra là Đạo Tâm chủng ma, sử dụng một chiêu này, ma chủng đã tràn ngập thân ngươi, đoán chừng có thể gây nên tê liệt ít nhất một tháng? Thậm chí thực lực sẽ hơi chút ha tổn, xem ra hôm nay Khương Vô Nhai ngươi hẳn là muốn liều mạng với ta rồi.” Nhìn hắc khí tràn ra ở trên người Khương Vô Nhai, trong ánh mắt Triệu Đan Trần toát ra thần sắc ngưng trọng.
“Tiên thiên Hoàng Kim chiến thể rốt cuộc là như thế nào, hôm nay ta sẽ cho Khương Vô Nhai ngươi chiêm ngưỡng một phen.”
Sau khi kết Đạo tâm chủng ma xong, Khương Vô Nhai không dừng lại chút nào, chân nguyên toàn thân như muốn nổ tung, cơ hồ muốn đem cơ thể hắn bạo tạc, cho nên hắn chỉ có thể động thủ công kích trong thời gian ngắn.
Đây là tử chiến đến phút cuối cùng, cho nên vừa động thủ Khương Vô Nhai liền trở nên điên cuồng, trong nháy mắt thân thể lướt động, hóa thành từng đợt ma ảnh hư ảo lao tới chỗ Triệu Đan Trần, ốc độ bực này đối với Triệu Đan Trần chưa tính là gì nhưng ở trong mắt của những võ giả chưa tới Địa Vũ cảnh phải là nhanh đến nỗi không thấy bóng người.
“Thật là nhanh!”
Thấy tốc độ của Khương Vô Nhai, vốn rất nhiều người xem thường, thậm chí là cười nhạo, ánh mắt liền co rút lại. Khương Vô Nhai thi triển tốc độ như vậy, ở chỗ này ngoại trừ Triệu Đan Trần và Khương Vô Tà ra, ai cũng không sánh được.
“Di hình hoán ảnh...”
“Vụt vụt vụt...” vang lên từng tiếng, loai này giống nhưu Vô Tung ma ảnh vậy, đây là một loại chiến kỹ thân pháp nhưng so với Vô Tung ma ảnh còn muốn phức tạp hơn, nhanh chóng xoay chuyển ở bê người Triệu Đan Trần, tốc độ như vậy khiến cho Triệu Đan Trần chỉ có thể thấy một bóng ảnh mơ hồ, nhưng trong lòn hắn chẳng lo lắng gì, ngược lại toát ra nụ cười lạnh lùng.
“Chút tài mọn thôi cũng dám múa rìu trước mặt Triệu Đan Trần ta!”
Chợt, Triệu Đan Trần quát lên một tiếng, đột nhiên lùi về sau một bước, sau đó thét đánh một quyền trên mặt đất, dưới oai một quyền của hắn, thổ địa hoang vu nơi đây đột nhiên xảy ra chấn động, những con Kim Giác mã kia cũng cảm thấy chấn động, vội vàng sợ hãi kêu ré lên lui về phía sau, khí tức bạo liệt truyền tới thật sự làm cho bọn chúng sợ hãi.
Ngay cả tường thành Hoàng Vũ thành cũng hơi giật giật, có thể thấy được lực lượng cuat Triệu Đan Trần rốt cuộc cường đại đến cỡ nào.
“Ầm!”
Chung quanh Triệu Đan Trần, những bùn đất liền trở nên nổ tung liên tiếp, vô số bùn đất dưới một quyền của hắn, ầm ầm nổ lên, chung quanh Triệu Đan Trần, những chỗ bị Khương Vô Nhai thổi quét lúc nãy hoàn toàn bị bùn đất lấp đầy.
Bùn đất này dưới công kích cực mạnh của Triệu Đan Trần đã bị công kích rất lướn, nhất là bởi vì số lượng rất nhiều, cho nên tương đối kinh khủng.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Bùn đất ầm ầm nổ tung, toàn bộ chung quanh Triệu Đan Trần được đóng lại, Khương Vô Nhai vốn cấp tốc tiến tới gần Triệu Đan Trần, dưới công kích như vậy của hắn cũng không khổi chật vật, người đầy bùn đất lui về phía sau.
Chân mày Khương Vô Nhai sâu sâu nhíu lại, chỉ một quyền thôi là tạo nên chấn động khổng lồ như thế, điểm này Khương Vô Nhai hắn xa xa làm không được.
Động tĩnh to lớn khiến cho võ giả của Vũ Minh phát ra từng tiếng than sợ hãi.
“Thực lực Triệu Vũ hoàng thông thiên triệt điaạ, ngoại trừ Vũ đế, trên đời này không có người nào là đối thủ của hắn!”
“Đúng thế, Triệu Vũ hoàng lại là đệ tử thân truyền Vũ đế! Trẻ tuổi, ai dám tranh phong chứ? Coi là thế hệ trước như Ma hoàng cũng không phải đối thủ của hắn.”
Người Vũ Minh khi nói đến những lời này đồng nghĩa căn bản bọn họ không xem Ma hoàng vào đâu, dù là lúc này bọn họ đứng cách hắn không xa.
Dưới góc nhìn mà Triệu Đan Trần không nhìn tới, sắc mặt Ma hoàng tương đối âm trầm, nhất là sau khi nghe được người Vũ Minh liều lĩnh nói chuyện.
“Vũ Minh, Vũ Minh, ha ha, thật sự có khả năng lớn lối lâu như vậy nữa hay sao?” Giọng nói lầm bầm trầm thấp đó, không có người nào có thể nghe được.
Ngay vào lúc này, phía sau hắn có hai mươi tám con Kim Giác mã kéo một kéo cỗ xe ngựa xa hoa màu vàng kim có chút động tĩnh, cánh cửa của kiệu hoa lộng lẫy kia được đẩy ra, một nữ tư trên người mặc hồng y lao ra khỏi đám thị nữ ngăn cản, khuôn mặt thì nước mắt đầm đìa, đó chính là Liễu Y Y trong trang phục tân nương, nàng hôm nay không thể không nói đặc biệt xinh đẹp, có chút điên đảo chúng sinh, có cảm giác nhìn thấy liền thương.
Duy nhất không hoàn mỹ chính là giọt nước mắt đó đã khiến màu phấn trở nên nhem nhuốc.
Liễu Y Y đi ra ngoài, những thị nữ kia cũng lo lắng, nhưng bây giờ Liễu Y Y thân phận tôn quý, các nàng cũng không dám mạnh mẽ kéo lại, lúc này cũng chỉ ngừng tay, bởi vì Ma hoàng đang quay đầu nhìn sang đây.
Từ trong xe ngựa đi ra ngoài, Liễu Y Y kinh ngạc nhìn về thân ảnh màu đen ở phía trước, nước mắt tràn mi.
Quả nhiên là hắn.
Thanh Li vương nói không sai, Khương Vô Nhai nhất định sẽ cứu nàng, coi như là đói mặt với Triệu Đan Trần hắn cũng không e sợ lùi bước.
Ma hoàng đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Liễu Y Y một cái, hắn biết cô bé này nhất định là vật hy sinh để Triệu Đan Trần phát tiết, là nơi Triệu Đan Trần trút giận, nàng nhất đinh gặp bi kịch, thế nhưng nếu đã cưới hỏi đàng hoàng, tạm thời về chuyện mặt mũi vẫn còn bận tâm, cho nên Khương Vô Tà phất tay một cái nói: “Đưa nàng trở về cho ta!”
Có lời của hắn, những thị nữ kia không còn khách khí nữa.
Ngay vào lúc này, ở phía sau xe ngựa có một người nhanh chóng xẹt tới đây, Khương Vô Tà nhìn lại, không ngăn cản, nếu như hắn chặn lại thì người này tuyệt đối không đến được nơi này.
Là người tới từ phương hướng Cổ Ma vực, chính là Thanh Li vương, nàng cuãng biết Khương Vô Nhai sẽ tới đây, cho nên nàng cũng xuất hiện.
“Thanh Li, ngươi tới vừa lúc, mang Y Y vào thôi. Nữ nhân xuất giá, khóc sướt mướt là chuyện bình thường, ngươi thân là mẫu thân, phải khuyên bảo cho tốt.”
Thanh Li vương chỉ lo lắng Liễu Y Y mà thôi, muốn nàng cứu Liễu Y Y ra, nàng tuyệt đối không có năng lực như thế. Ma hoàng phân phó, trực tiếp áp chế hành động của nàng, nàng chỉ có thể đờ đẫn gật đầu, nhìn lại vị trí Khương Vô Nhai một cái, sau đó nói với Liễu Y Y: “Y Y, vào thôi, đừng hy vọng gì nữa.”
“Không, mẫu thân, ta muốn nhìn.” Liễu Y Y kiên quyết nói.
“Lau nước mắt đi, cho Vũ Minh một chút mặt mũi...” Thanh Li vương nhẹ nhàng nói bên tai Liễu Y Y.
Liễu Y Y hiểu ý, bộ dáng của nàng rất dễ khiến cho người Hoàng Vũ thành nhìn ra một chút ý nghĩ này nọ, truyền đi sẽ không tốt cho thanh danh Vũ Minh. Cho nên Liễu Y Y rất nhanh liền lau nước mắt.
Nàng biểu hiện bình thường một chút, Ma hoàng cuãng không vội vã bảo nàng trở lại xe ngựa.
“Được rồi, thôi thì cho các ngươi xem hắn chết như thế nào, cũng tốt, cho các ngươi chặt đứt hy vọng. Bỏ rơi các ngươi những mười năm, bây giờ trở về làm người tốt, cũng muốn cho các ngươi cảm động mà thôi. Nam nhân này trời sinh vô tình.” Khương Vô Tà lạnh giọng cười, không bao giờ... quản tới nữa.
Liễu Y Y muốn phản bác nhưng mà bị Thanh Li vương ngăn lại.
“Mẫu thân, nếu như hắn chết, ta bỗng nhiên có cảm giác không thiết sống nữa.” Bỗng, Liễu Y Y nhẹ giọng nói bên tai Thanh Li vương.
Phụ thân mặc dù không cho mình cái gì cả, nhưng mà Liễu Y Y thấy bộ dạng chết không sờn lòng của hắn, nàng cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Có được cái chớp mắt này là đủ rồi.
Nàng từ trước đến giờ luôn là một người biết đủ.
Ngoài dự liệu chính là Thanh Li vương cũng không trách mắng nàng, chẳng qua là nàng ngây ngốc, sau đó nói: “Nếu như ba người chúng ta cùng nhau đến hoàng tuyền địa ngục, lại tạo thành một gia đình, nói không chừng rất hạnh phúc.”
Hơn mười năm rồi, ai cũng có khát vọng có được một mái ấm gia đình.
Nam nhân vì cái mình theo đuổi mà rời đi, cuối cùng đã trở về.
Thấy bọ dạng liều mạng của hắn, khóe miệng Thanh Li vương gợi lên ý mỉm cười, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy hắn thật ra cũng rất là đáng yêu, chỉ là trước đó chưa phát hiện ra mà thôi.
Từng tiếng động ồn ào vang lên bên tai hai người Thanh Li vương.
Triệu Đan Trần chỉ một quyền thôi, trực tiếp đẩy lui Khương Vô Nhai, hơn nữa khiến cho cả người hắn toàn là bùn đất, trở nên mặt xám mày tàn.
“Hô!”
Khương Vô Nhai rủ sạch bùn đất khỏi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...