Càng xâm nhập chỗ sâu Vân Mộng trạch, cường giả lưu lại càng lúc càng ít hơn một chút. Không có thực lực Thông Thiên cảnh tầng bảy trở lên thì khó có thể tới được nơi này.
Từ nơi này bắt đầu, khu vực chung quanh đã được coi là lãnh địa yêu thú vương cấp cho nên sau khi tới đây, Long Thần đã không có phát hiện yêu thú nào, ngay cả độc trùng thật nhỏ cũng không có.
Yêu thú càng cao cấp, ý thức lãnh địa càng nặng. Xâm nhập lãnh địa của bọn nó, chuyện này với chúng nó chính là khiêu chiến lớn nhất, cho nên khi người Vũ Minh sau khi đặt chân xuống, nhất thời toàn bộ bùn nhão đều trở nên chấn động.
Người Vũ Minh vội vàng dừng bước, sắc mặt dữ tợn nhìn về phía trước.
Lúc này, phía trước là một mảng bùn nhão to lớn, tựa như đang sôi trào mãnh liệt. Bùn nhão khuấy động, tiếng kêu ré bén nhọn làm cho mọi người có chút sởn tóc gáy, điều này hiển nhiên là tiếng hí của loại yêu thú xà.
Ầm ầm một tiếng, một con quái vật thật lớn phóng lên cao, thân thể lộ ra bên ngoài. Thân thể nó đã cách mặt đất hơn trăm thước rồi, thân thể thô to như thế khiến cho đám người Long Thần cũng dừng bước. Con yêu thú này dùng ánh mắt màu đỏ nhìn đám người Vũ Minh. Nó chính là Huyết Hải Độc Xà đã từng cảnh cáo đám người Long Thần.
Dải máu của nó từ phần đầu lan tới phần đuôi.
Thân thể lộ ra bên ngoài đã có hơn trăm thước, cũng không biết bộ phận còn lại ở trong vũng bùn của yêu thú này rốt cuộc dài đến bao nhiêu. Lúc này, Huyết Hải Độc Xà hiển nhiên đã tức giận. Hắn đã cảnh cáo đám nhân tộc này, tại sao nhân tộc vẫn còn không biết phân biệt mà chạy tới đây?
Cho dù đối phương cường đại cỡ nào thì xâm nhập lãnh địa của hắn, hắn sẽ không tha. Đối với yêu thú Vân Mộng trạch mà nói, nơi này chính là nhà của bọn họ, bọn họ tự nhận là cường đại, mà nhân tộc chỉ là một đám người nhỏ bé thế nhưng lại xâm chiếm nhà của chúng, bọn chúng làm sao mà không tức giận được?
Huyết Hài Độc Xà phát ra tiếng kêu ré kinh thiên động địa. Nó đột nhiên cúi đầu, cái đầu rắn giống như hỏa tiễn hướng người Vũ Minh đâm đến. Tại thời điểm đến gần người Vũ Minh, nó đột nhiên phun ra một cỗ sương mù màu đỏ!
Đây chính là độc khí của Huyết Hài Độc Xà, người bình thưởng trúng phải, máu huyết toàn thân rất nhanh sẽ hoại tử, sau đó đưa đên thân thể hoại tử, tương đối kinh khủng. Nếu như không đạt tới Địa Vũ cảnh, đối với huyết độc khí này căn bản không có chút sức đề kháng nào
"Chút tài mọn."
Lúc này, trong đám người Vũ Minh, một vị lão già tóc trắng đứng ở phía trước, khung xương của lão già này không lớn, một đầu tóc trăng phát sáng, ở phía sau được túm thành đuôi ngựa, nhìn qua gọn gàng, và không giống người khác chính là một thân y phục của hắn là trường bào màu trắng, trên đó được thêu đường vân màu vàng, hiển lộ địa vị tài trí hơn người.
Người này chính là một trong ba đại Vũ Hoàng Vũ Minh, Vũ Hoàng Dương Ngưng Phong.
Có Dương Ngưng Phong tại đây, cho dù là Huyết Hải Độc Xà đi ra, những người khác hình như cũng không cảm thấy lo lắng gì. Sương mù đỏ như máu kia rất nhanh hướng mặt Vũ Hoàng đập đến, thế nhưng ngay vào lúc này, Dương Ngưng Phong nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ khí thật lớn hướng Huyết Hài Độc Xà phía trước đi tới, trong phút chốc những huyết độc khí bị Dương Ngưng Phong thổi trúng cuốn bay đi, toàn bộ nhào tới trên người Huyết Hài Độc Xà.
Hí!
Huyết Hài Độc Xà phát ra tiếng hí.
"Muốn chết à!"
Dương Ngưng Phong không nói hai lời, thân hình hắn chợt lóe, tiếp theo tại thời điểm xuất hiện, hắn đã ở trước mặt Huyết Hải Độc Xà. Bỗng nhiên thấy trước mặt mình xuất hiện một thân ảnh, Huyết Hải Độc Xà kinh hô một tiếng nhưng mà chậm mất rồi, Dương Ngưng Phong đánh một quyền lên trên đầu Huyết Hải Độc Xà, một tiếng ầm ầm thật lớn, một trận dao động từ trên đầu Huyết Hải Độc Xà lan tràn đến phần đuôi, từng tiếng thanh âm ba ba vang lên. Có thể nghe ra được, xương cốt Huyết Hải Độc Xà đã bị cắt thành từng đoạn.
Dưới một quyền của Dương Ngưng Phong, dấu tay in ngập vào trên đầu Huyết Hải Độc Xà.
Huyết Hải Độc Xà phát ra một tiếng gào thét, sau đó mềm oặt ngã trên mặt đất. Thân thể khổng lồ của nó ầm âm đập xuống bùn nhão, nhất thời phát ra từng tiếng nổ vang làm bùn nhão văn tung tóe.
Thấy một màn như vậy, người Vũ Minh liền hoan hô.
"Không hổ là Vũ Hoàng, đối phó với yêu thú Vương cấp quả thực như là chém dưa thái rau."
"Huyết Hài Độc Xà kia nếu như là ta lên, cái mạng già hợp lại cũng không nhất định thắng, mà đối với Vũ Hoàng chỉ là chuyện một quyền, vô cùng bái phục!"
Nghe được tiếng than thở của bọn họ, Dương Ngưng Phong gật đầu nói: "Triệu Vũ vương, ngươi đem bộ phận hữu dụng của Huyết Hài Độc Xà này thu hồi lại, nhất là thú hồn, ta nhớ được trong Vũ Minh, có người cần thú hồn vương cấp đúng không?"
Triệu Vũ vương kia vội vã gật đầu, sau đó bất đầu xử lý thi thể Huyết Hải Độc Xà, còn những người khác cảnh giác nhìn chung quanh. Dương Ngưng Phong giết chết một con yêu thú vương cấp cũng có nghĩa là đã chọc giận gây thù với yêu thú ở Vân Mộng trạch. Bọn họ tin rằng bọn yêu thú khác sẽ đến trả thù rất nhanh mà thôi.
Thế nhưng, Dương Ngưng Phong không có chút ý tứ lo lắng sợ hãi. Vũ Minh chính là thế lực đệ nhất tại Thần Vũ thánh triều, cách bọn họ làm việc luôn luôn là như thế, bọn họ sợ hãi cái gì?
Rất nhanh, Triệu Vũ vương phân tách hoàn toàn thi thể Huyết Hài Độc Xà. Đồ nên lấy đi, hắn cũng lấy đi sạch, về phần những máu thịt kia không có hữu dụng đối với bọn họ.
"Đi thôi. Hắc Thủy Huyền Xà để cho tiểu vật này làm chó giữ nhà, ta hiện tại chính là cho hắn thấy thực lực của chúng ta, khiến cho nó biết khó mà lui, dù sao trên thế giới này, ai cũng có thể chọc, nhưng không thể chọc đến Vũ Minh."
Dương Ngưng Phong cười nói.
Cho nên, người Vũ Minh tiếp tục bắt đầu lên đường.
Đám người Long tộc hai mặt nhìn nhau, sau đó lập tức đuổi theo. Người Vũ Minh, thật đúng là có vốn để mà ngông cuồng, kiêu ngạo.
"Dương Ngưng Phong ở Thần Vũ thánh triều được coi như là thế lực đứng thứ năm - Giáo chủ Phong Thần giáo, thế nhưng Phong Thần giáo bị Vũ Minh thâu tóm, hắn cũng trở thành nô lệ của người khác. Không nghĩ tới mới qua đi mười năm, hắn cũng đã trở thành tay sai Vũ Minh. Từ nô lệ đến chó săn xem như là tiến bộ rất lớn."
Trong lời nói của Long Nguyệt tràn đầy khinh bị và châm chọc.
Vũ Minh đi tới, bọn họ cũng đi tới.
"Không biết người cổ Ma vực đi nơi nào, chẳng qua lấy tính cách của bọn họ thì có lẽ bọn họ cũng đến khu vực yêu thú vương cấp. Nơi này có người Vũ Minh đi tiên phong mở đường, ta tin tưởng sẽ không lâu sau rất nhiều người cũng theo cái lỗ hổng đó tràn vào. Chúng ta nhanh sớm hành động, tránh cho bị người khác phát hiện tung tích."
Theo sát cước bộ người Vũ Minh, đám người Long tộc đi vào trong khu vực yêu thú vương cấp. Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, đi theo cước bộ Vũ Minh có không ít cường giả theo lối này bắt đầu đi vào. Thế nhưng trong đó có Thông Thiên cảnh tầng chín muốn chiếm kiếm tiện nghi tương đối nhiều.
Võ giả Thần Vũ thánh triều, đột phá Địa Vũ cảnh cũng sẽ bị Vũ Minh ghi lại trong tài liệu. Vậy thì, trừ phi có năng lực chạy trốn giữ mạng phi thường mạnh, nếu không bị Vũ Minh bắt được, Vũ Minh sẽ cho hai lựa chọn, một là quy thuận, hai là chết. Cho nên, Địa Vũ cảnh cũng bị Vũ Minh thu nạp hoặc là mang thân phận Vũ Minh hoặc là chết. Ngay cả cổ Ma vực là thế lực lớn như vậy cũng muốn mang theo thân phận Vũ Minh, huống chi là bọn họ?
Nhiều người đến, những yêu thú vương cấp kia lại biến mất một cách quỷ dị.
Người Vũ Minh đi đường đã lâu cũng không bắt gặp bóng dáng yêu thú vương cấp nào. Vốn nơi này hẳn là nên xuất hiện yêu thú vương cấp nhưng mà cái gì cũng đều không có.
“Hẳn là… chạy trốn rồi?”
Long Thần suy đoán.
Dù sao yêu thú vương cấp đã hoá thành hình người đã có trí tuệ. Lần này cường giả đến nhiều như vậy, những yêu thú vương cấp nhất phẩm kia nếu gặp phải người Vũ Minh quả thực chỉ có con đường chết. Cho nên bọn họ tạm thời trốn đi hẳn là rất bình thường.
Long Thần có dự cảm, Xích Đế ấn kia hẳn là sẽ xuất hiện ở chỗ này mới đúng.
Bọn họ tiếp tục xâm nhập vào sâu hơn.
Lúc này đã có rất nhiều người lướt qua đám người Long Thần hướng người Vũ Minh lén lén lút lút đuổi theo. Có bọn người đó đến can thiệp, đám người Long tộc có thể quang minh chính đại đi theo.
Người Vũ Minh cũng đã nhìn thấy ở phía sau có rất nhiều người đuổi theo.
“Dương Vũ hoàng, ta đi bắt bọn họ?”
Một vị Vũ vương trong đó nói.
“Không cần, tôm tép nhãi nhép có thể gây ra cái gì chứ. Xích Đế ấn ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không dám cầm nữa là.”
Dương Ngưng Phong không cần liếc mắt nhìn xem bọn hắn một cái, nói.
Một nam tử trong đó bỗng nói: “Hoả Hồn tinh nóng lên rồi, rất có thể là cảm giác tồn tại Xích Đế ấn, là hướng kia!”
Theo ánh mắt của nam tử kia, những người Vũ Minh khác cũng vội vàng đi theo Dương Ngưng Phong, hướng phương hướng kia nhanh chóng lao đi.
“Có đầu mối!”
Long Nguyệt nói với mọi người một tiếng rồi vội vàng nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh đã tới gần đám người Vũ Minh. Dĩ nhiên vẫn cần chú ý che giấu.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, ánh lửa ngất trời bốc cháy ở phía trước, trong nháy mắt tràn ngập bầu trời ba la sau đó trong nháy mắt liền tiêu tán! Không khí trong Vân Mộng trạch vốn ẩm thấp lúc này lại trở nên nóng ran.
“Xích Đế ấn ở đằng kia!”
“Đúng! Tuyệt đối đúng!”
Tất cả mọi người kêu gọi nhau í ới. Long Nguyệt sắc mặt vừa động, vội vàng phân phó Khương Vô Nhai nói: “Bảo vệ tốt bọn họ!”
Sau khi nói xong, thân ảnh của nàng trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt Long Thần!
“Tốc độ thật nhanh!”
Long Thần trong lòng giật mình. Phía trước bỗng nhiên xảy ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều người chạy tới hướng đó. Bọn họ đến nhiều là một ưu thế thật lớn. Long Nguyệt đã đi tranh đoạt Xích Đế ấn, dĩ nhiên bọn họ cũng không dám chậm trễ. Dưới sự hướng dẫn của Khương Vô Nhai, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã vượt qua vô số người, đuổi theo cước bộ Vũ Minh. Bọn họ cách Xích Đế ấn cũng không kém hơn bao nhiêu so với Vũ Minh.
Dĩ nhiên, trong Vũ Minh, thủ lĩnh Dương Ngưng Phong đã sớm biến mất không thấy bóng dáng giống Long Nguyệt. Bọn họ là những người mạnh nhất tranh đoạt Xích Đế ấn, đám người Long Thần cũng chỉ là đến giúp vui mà thôi.
Đội ngũ Long tộc và Vũ Minh bỏ lại những người khác ở phía sau, từ hai phương hướng khác nhau đến vị trí ánh lửa vừa mới chớp lên. Lúc này người Vũ Minh đã phát hiện đám người Long Thần, trong đó thủ lĩnh chính là một gã Vũ thánh Địa vụ cảnh tầng hai.
Luận thực lực, bọn họ so với bên phía Long Thần mạnh hơn một chút.
Thế nhưng, trước khi tranh đoạt Xích Đế ấn, bọn họ không có động thủ với đám người Long Thần. Xích Đế ấn mới là mấu chốt mà Long tộc lại không có ưu thế tuyệt đối. Nếu song phương đối chiến, hậu quả nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Cho nên lúc này song phương không có động thủ.
Chân chính tỷ thí là giữa Dương Ngưng Phong và Long Nguyệt.
Đám người Long Thần rất nhanh đã tới nơi. Nơi này các mục tiêu Long Nguyệt hướng tới cũng chỉ khoảng chừng hai trăm thước mà thôi.
Đến nơi này rồi tất cả mọi người đều dừng lại, vì phía trước hai người Long Nguyệt và Dương Ngưng Phong lúc này vì cùng một mục tiêu mà đụng vào nhau!
“Long Nguyệt, lại là ngươi, muốn chết!”
Nhìn thấy đạo thân ảnh kia, Dương Ngưng Phong lập tức biết là người nào. Võ giả Địa Vũ cảnh tầng ba tại Thần Vũ thánh triều cũng chỉ có mấy người.
Lúc này, hai người bọn họ vội vàng triển khai tốc độ nhanh nhất hướng phía trước phóng đi.
Long Thần ngẩng đầu nhìn lại, bọn họ nhìn thấy một chỗ tại phía trước một khoảng chừng năm mươi thước, có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt đang trôi nổi trên không. Mặc dù không thấy rõ ràng bộ dáng bên trong nhưng mà ở nơi Vân Mộng trạch ẩm ướt âm lãnh xuất hiện ánh lửa hiển nhiên là đối tượng mà mọi người tranh đoạt – Xích Đế ấn!
Xích Đế ấn mặc dù là bảo vật, thế nhưng phát hiện đầu tiên quả thật là hai tuyệt đỉnh cao thủ Thần Vũ thánh triều. Cứ như vậy, tất cả mọi người đều không có cơ hội.
Tất cả mọi người quan sát cuộc tỷ thí giữa Long Nguyệt và Dương Ngưng Phong. Một người là băng sơn Long hoàng, một người là Vũ Minh vũ hoàng, rốt cuộc ai mới là cường đại hơn?
Mọi người đối với trận tỷ thí lần này vô cùng tò mò.
Thế nhưng, Long Thần cảm thấy kỳ quái. Hắn dùng Phệ Linh Yêu Đồng nhìn sang, nhất thời sắc mặt đại biến, rống lớn hô lên: “Long Nguyệt! Cẩn thận đầm lầy!”
Ở thời khác khẩn trương này, hắn vì phòng ngừa Long Nguyệt nghe lầm nên trực tiếp la lên tên của nàng. Âm thanh truyền đi vô cùng nhanh hóng. Long Nguyệt đang cùng Dương Ngưng Phong giành giật từng giây so đấu tốc độ, Long Thần là lên, nàng tự nhiên nghe rõ.
Nàng nghe được tiếng Long Thần truyền đến cho nên tại quá trình tiến về phía trước, nàng phân ra chút tâm tư chú ý dưới đầm lầy. Bỗng sắc mặt nàng đại biến, vội vàng hướng sườn bên cạnh tránh đi!
Dương Ngưng Phong ở bên cạnh cũng nghe thấy được tiếng của Long Thần, còn có động tác của Long Nguyệt. Ngay cả Long Nguyệt cũng tránh đi, Dương Ngưng Phong cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh cũng chú ý tới bên dưới đầm lầy, sắc mặt biến đổi chỉ trong cái nháy mắt.
Và cũng giống như Long Nguyệt, hắn hướng bên cạnh rút lui!
Ngay vào lúc này, tựa như cả Vân Mộng trạch đều trở nên chấn động. Chấn động so với Huyết Hải Độc Xà gây ra lần trước còn lớn hơn mấy chục lần. Đại địa đầm lầy cũng trở nên quay cuồng, giống như là đang sôi trào vậy, bùn nhão khua lên bay khắp nơi, thổi quét qua chung quanh!
Ngay khi Long Nguyệt và Dương Ngưng Phong vừa mới rời khỏi, tại chỗ lúc trước của bọn họ đột nhiên phát ra một tiếng nổ tung, bùn nhão phóng lên cao. Đúng vào lúc này, một tòa núi lớn đen như mực đột nhiên từ bên dưới đội lên. Tòa núi lớn đen như mực kia dĩ nhiên là một cái đầu rắn màu đen!
Quả nhiên là vương giả Vân Mộng trạch – Hắc Thủy Huyền Xà!
Hắc Thủy Huyền Xà kia chỉ là một cái đầu rắn thôi đã giống như tòa núi nhỏ vậy, hiển nhiên so với Huyết Hải Độc Xà lúc trước còn lớn hơn gấp mười lần. Đây chỉ là cái đầu rắn thôi mà đã lớn nhúa vậy, thân thể của nó tuyệt đối vượt qua hơn ngàn thước!
“Súc sinh!”
Dương Ngưng Phong mắng to một tiếng. Bởi vì Hắc Thủy Huyền Xà vừa mới đi ra liền trực tiếp nuốt Xích Đế ấn gần trong gang tấc vào trong bụng, sau đó thân thể của nó dần dần chìm vào trong đầm lầy. Bởi vì thân thể của nó ở trong đầm lầy cho nên khi nó đem một phần ba thân thể chìm vào trong đầm lầy, mặt đất phụ cận giảm xuống chừng một thước!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...