Long Huyết Chiến Thần

Lam Linh Nhi lúc trước chỉ lo bắt cóc đối phương mà quên mất tiêu Long Thần, đợi thời điểm Tần Vũ vương hướng Long Thần động thủ, sắc mặt nàng mới đại biến, biết chuyện khẩn cấp, mắt thấy nàng sẽ vứt bỏ con tin trong tay, hướng Long Thần chạy đến mà lúc này đây, sắc mặt Long Thần vẫn tỉnh táo, hướng nàng lớn tiếng hô lên: “Đừng quản ta, ta tự có biện pháp!”

Kể từ khi biến cố phát sinh, Long Thần vẫn đang suy tư biện pháp, đối phương có hai gã cao thủ Địa Vũ cảnh, hơn nữa đã phát hiện ra thân phận Lam Linh Nhi, lấy hai đối một, đương nhiên toàn thắng, thế nhưng, nếu Lam Linh Nhi bắt cóc con tin là một người tương đối trọng yếu của đối phương, ít nhất thành chủ Lương Vũ thành không dám mạo hiểm, cho nên Lam Linh Nhi bằng vào sự lợi hại của mình mới có khả năng chống đỡ được một thời gian ngắn.

Ngoài dự liệu là ở trên người mình Long Thần biết, nếu mình bị bắt lại sợ rằng hắn và Lam Linh Nhi chẳng khác gì không có nơi táng thân! Cho nên việc đầu tiên hắn làm là điên cuồng chuyển động. Trong lòng hắn lúc này chỉ có chạy và chạy, hắn không chỉ muốn chạy thoát thân mà còn muốn chạy trở về báo tin cho người khác biết, để người khác đến cứu Lam Linh Nhi.

Bởi vậy, tại thời điểm chỉ mành treo chuông, Long Thần ngăn cản Lam Linh Nhi buông tha con tin, thực lực của hắn bây giờ chỉ còn lại là Thông Thiên cảnh tầng thứ tư, thân thể cũng coi như hoàn hảo, chưa bị tổn thương đến. Vì thế, điều trước tiên hắn làm là sử dụng huyết độn.

Mà lúc này, Trần Vũ vương vừa mới chạy tới một đoạn ngắn mà thôi.

Huyết độn Long Thần phi thường nhanh chóng! Thế nhưng bởi vì thực lực cực thấp cho nên tốc độ thành ra tương đương với Trần Vũ vương!

Thế đã là đủ rồi!

Bởi vì Lam Linh Nhi mới là trọng điểm nhất! Nếu như Trần Vũ vương đuổi theo Long Thần thì sẽ chỉ còn một mình thành chủ Lương Vũ thành, khẳng định là không thể ngăn cản được Lam Linh Nhi! Thêm vào đó, ngay từ đầu Trần Vũ vương đã không phản ứng kịp huyết độn của Long Thần, đợi đến khi Long Thần hóa thành một đạo huyết quang chạy ra khỏi Lương Vũ thành hắn mới phản ứng lại thế nhưng lúc này đã muộn, muốn đuổi theo Long Thần hắn cũng phải mất rất nhiều thời gian!

“Cái gì?”

Thành chủ Lương Vũ thành và Trần Vũ vương nhìn Long Thần rời đi, trong mắt hai người tràn đầy thần sắc khiếp sợ!

Lam Linh Nhi cũng không nghĩ tớ Long Thần sẽ có một chiêu như vậy, trong lòng nàng vốn đã hối hận, đang muốn buông tha con tin đi cứu Long Thần, không nghĩ tới Long Thần dùng ngôn ngữ ngăn cản nàng lại, sau đó tự mình chạy trốn trước.

Đó cũng không phải là nói Long Thần không để ý đến đồng đội, một mình chạy trốn quá mức ti tiện mà hắn biết mình lưu lại chỗ này cũng không được gì, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Lam Linh Nhi cho nên hắn quyết định chạy trốn thật nhanh, tìm cứu binh đến cứu Lam Linh Nhi.

Lam Linh Nhi cũng không phải ngu ngốc nên rất nhanh nàng đã đoán được suy nghĩ của Long Thần/

“Đây là Long Thần đi tìm viện binh, ta phải chống đỡ được cho đến khi bọn họ tớ mới không cô phụ nỗi khổ tâm của hắn! Tuy vậy lần này ta đã gây ra đại họa, nếu để cho đại tỷ biết ta liền thật thảm rồi, aizz!”

Trong lòng Lam Linh Nhi đã vô cùng hối hận.

Thế nhưng, nàng là người đi theo Long Nguyệt nhiều năm, tính cách cũng có mọt chút tàn nhẫn, có con tin trong tay, muốn chống cự cho đến khi Long Thần mang bọn người Long Nguyệt đến vẫn có hi vọng.

“Liều mạng!”


Sắc mặt Lam Linh Nhi trở nên lạnh băng.



Chân khí toàn thân Long Thần bố cháy hoàn toàn mới có thể chạy được mười dặm đường. Mà khoảng cách từ Lương Vũ thành tới cánh rừng rậm kia ít nhất cũng phải mười bảy mười tám dặm. Long Thần biết, sinh tử của Lam Linh Nhi đang nằm trong tay hắn.

Hết mười dặm đường, chân khí cả người Long Thần đã hao hết, khoảng cách rừng rậm phía trước vẫn còn có một đoạn nữa.

“Lam tỷ tỷ đã nói, một khi chạy vào trong rừng rậm, tìm được người Xích Hồn, bọn họ có thể truyền tin tức vào trong U Linh giản!”

Long Thần nhớ lại lời Lam Linh Nhi đã từng nói.

Nhưng mà, chân khí cả người hắn đã hao hết, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể điên cuồng chạy. Hắn đã tu luyện chiến kỹ luyện thể Vương cấp nhưng vấn đề là tốc độ của hắn lúc này đây. Chờ cho hắn chạy đến rừng rậm không chừng Lam Linh Nhi đã chết rồi.

Ánh mắt Long Thần trở nên đỏ ngầu.

“Mặc dù là bèo nước gặp nhau, nhưng mà tất cả mọi người đều là huynh đệ tỷ muội, ta tuyệt đối không để cho nàng chết!”

Nghĩ tới đây, Long Thần một bên chạy như điên, một bên nghĩ biện pháp/

Hắn biết, không thể bỏ qua như vậy được.

“Dù sao năm ngày sau, tại Cửu Dương trùng nhật, đạt tới Thông Thiên cảnh tầng chín, công lực ta bây giờ là Thông Thiên cảnh tầng bốn, như vậy là được rồi!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn đỏ như máu!

Lại một lần nữa, Long Thần sử dụng huyết tế! Chỉ có huyết tế mới có thể giúp hắn sản sinh ra lực lượng.

Dĩ nhiên, lần này Long Thần sử dụng huyết tế tầng thứ nhất, lần này có thể cho hắn lực lượng tầng một, bằng vào lực lượng này chân khí của hắn tiêu hao gần như không còn gì lại được bổ sung thêm chút ít.

Đan hoàn và vòng xoáy trong khiếu huyệt trong trong người hoàn toàn nát bất, hóa thành chân khí màu đỏ như máu chảy xuôi trong cơ thể Long Thần. Bằng chân khí này, Long Thần lần nữa sử dụng huyết độn, tại trong thời gian rất ngắn, ào ào xông vào khu rừng rậm kia.

“Xích hồn! Ra đi!”


Sau khi xông vào, Long Thần dùng hết chút khí lực cuối cùng gầm rống một câu!

Thân thể của hắn vừa mới khôi phục, hiện tại bởi vì cứu Lam Linh Nhi sự dụng huyết tế tầng một làm thân thể hắn vừa điều dưỡng thật tốt lại lần nữa xuất hiện từng vết nứt làm hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất.

Dĩ nhiên, lần bị thương này thương thế không nặng hơn lần trước. Nếu Long Nguyệt có dược vật tương tự, điều dưỡng một hai ngày hẳn là có thể tốt hơn.

Chẳng qua, quá trình bị thương vẫn rất thống khổ.

Long Thần la lên, thành công hấp dãn mấy sát thủ Xích Hồng, nhìn thấy Long Thần, bọn bọ người thì vội vàng giúp đỡ Long Thần, một số người nhớ từng thấy hắn đi với Lam Linh Nhi nên hiện tại Long Thần mang thương thế chạy về đây còn Lam Linh Nhi thì không thấy đâu nên không khỏi nhướng mày.

Lúc này, Long Thần vội vã giãy giụa nói: “Nhanh đi U Linh giản, Lam Linh Nhi xảy ra chuyện ở Lương Vũ thành.”

Sát thủ Xích Hồn vừa nghe, vội vàng chạy về chỗ sâu trong U Linh giản, mà Long Thần thì được những người khác dìu đỡ dậy. Hắn hít sâu một cái, lau đi vết máu trên khóe miệng. Lần này đúng là khó chịu nhưng rốt cục vẫn hoàn thành nhiệm vụ, rốt cục Lam Linh Nhi có được cứu hay không phải nghe theo mệnh trời rồi.

Long Thần ăn vào một chút linh dược, thân thể mới miễn cưỡng chuyển biến tốt lên một chút.

Hắn nhìn về phía U Linh giản, bỗng nhiên dao động một tiếng, Long Nguyệt liền xuất hiện ở trước mặt hắn, tròng mắt lạnh như băng nhìn Long Thần một cái sau đó lập tức biến mất. Qua một lúc, Khương Vô Nhai và những người khác mới xuất hiện, vừa nhìn thấy Long Thần, Khương Vô Nhai vội vàng tiến đến, nhướng mày nói: “Long Thần, ngươi lại dùng pháp môn nghiền ép tiềm lực nữa à?”

Trong lời nói mang theo ý trách cứ.

“Lam tỷ tỷ bị hai gã Địa Vũ cảnh vây công tại Lương Vũ thành! Nếu ta không làm vậy không biết ngày tháng năm nào mới về được đây.”

Long Thần bất đắc dĩ nói.

Đám người Khương Vô Nhai hai mặt nhìn nhau, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong ánh mắt cũng toát ra thần sắc cảm động.

Khương Vô Nhai giúp Long Thần đứng dậy nói: “Long Nguyệt đã đi cứu nàng, ngươi đừng lo lắng nữa. Ta dẫn ngươi đi Lương Vũ thành để cho ngươi mở mang tầm mắt, kết quả của kẻ dám động thủ đến huynh đệ tỷ muội sẽ là thế nào.”

Ba người Kiếm Trần, Lôi Chấn, Xích Ảnh vội vàng đuổi theo cước bộ của Khương Vô Nhai, hướng tới hướng Lương Vũ thành. Tốc độ của bọn họ đi chậm hơn so với huyết độn của Long Thần nhưng rất nhanh cũng đã đến Lương Vũ thành. Lương Vũ thành lúc này đã hỏng bét, loạn thành một đoàn, đám người Khương Vô Nhai làm như không thấy, mà sau khi đến Lương Vũ thành, Long Thần mở mắt nhìn lại, Lam Linh Nhi đã được Long Nguyệt ôm trong ngực, nhìn ra được khuôn mặt nàng tái nhợt, khóe miệng còn có một chút vết máu, trong ánh mắt cũng có loại cảm xúc sợ hãi nhưng hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.

Cách nàng không xa là một cỗ thi thể nữ, hẳn là thi thể của Ngọc Nhi, Long Thần đoán rằng Trần Vũ vương vì muốn bắt lấy Lam Linh Nhi, lập được công lớn trực tiếp không để ý đến sinh tử của Ngọc Nhi nữa, giết nàng đi.


Mà ở trước mặt Long Nguyệt không xa, Trần Vũ vương và thành chủ Lương Vũ thành nằm trên mặt đất, khuôn mặt của họ toàn là máu tươi, ngã trên mặt đất, sắc mặt đen thui, thế nhưng vẫn chưa tắt thở, chẳng qua nhìn bộ dáng bọn họ chắc hẳn là bị Long Nguyệt phế bỏ hoàn toàn rồi.

Long Thần dùng ánh mắt có chút khiếp sợ nhìn Long Nguyệt, hắn chỉ biết mới qua một thời gian rất ngắn thế nhưng Long Nguyệt đã giải quyết hai người này, cứu được Lam Linh Nhi.

Tất cả mọi người đều an toàn, Long Thần cũng yên lòng.

Nhẹ nhàng đặt Lam Linh Nhi xuống, để cho nàng tự mình đứng vững, sau đó Long Nguyệt mới hướng về phía Long Thần ngoắt ngoắt tay nói: “Ngươi đến đây.”

Long Thần gật đầu, một lần nữa đứng chung với Lam Linh Nhi mà những người khác thì đứng ở sau lưng Long Nguyệt. Long Nguyệt cường đại đến mức nào, nàng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết để cứu Lam Linh Nhi Long Thần đã đánh đổi điều gì.

“Nói lời xin lỗi.”

Nàng nhìn Lam Linh Nhi buông một câu.

Lam Linh Nhi gật gật đầu, sau đó vẻ mặt lúng túng và khổ sở nhìn Long Thần nói: “Tiểu đệ đệ, thật xin lỗi, là ta gây học còn suýt chút nữa liên lụy đến ngươi, ta…”

Lam Linh Nhi lúc này khuôn mặt ủy khuất giống như là hài tử vậy.

“Không phải không có chuyện gì rồi sao? Nếu không có chuyện thì cũng đừng có suy nghĩ quá nhiều nữa. Những tên ác ôn khi dễ ngươi đã nằm xuống rồi, hiện tại nên vui vẻ mới đúng.”

Long Thần nhẹ giọng cười nói.

“Ân!”

Lam Linh Nhi gật đầu liên tục.

Lúc này, Long Nguyệt cũng gật đầu, nàng nhìn Long Thần nói: “Hôm nay ta đưa ra một quyết định, không biết các ngươi có đồng ý hay không?

“Mời đại tỷ nói.”

Mọi người đồng thanh đáp.

Long Nguyệt đi đến trước mặt Trần Vũ vương và thành chủ Lương Vũ thành còn chưa chết hướng Long Thần nói: “Long Thần, không biết ngươi có hứng thú kết bái với huynh đệ chúng ta không? Nếu như ngươi nguyện ý, ngươi giết chết bọn họ, chúng ta cắt máu ăn thề coi như kết bái.”

Nghe Long Nguyệt nói vậy trên mặt mọi người liền nở ra một nụ cười tươi, bọn họ biết, bởi Long Thần muốn cứu Lam Linh Nhi, không tiếc thương tổn với mình một lần nữa, chuyện này làm cho Long Nguyệt cảm động khiến cho nàng hạ quyết tâm đưa ra quyết định này.

Mọi người đều rất thích Long Thần, nhất là Lam Linh Nhi và Long Thần tuổi lại sàn sàn nhau cho nên nàng lập tức tung tăng nói: “Được rồi, ta mỗi ngày đều mong chờ một vị thất đệ là có người gọi ta là tỷ tỷ. Với lại Long Thần đệ đệ đúng là rất khả ái, hơn cả là hắn đã cứu mạng ta! Nếu ai không đồng ý, cô nãi nãi ta sẽ không cấp mặt mũi cho hắn.”

Nói xong nàng dùng ánh mắt chằm chằm nhìn người khác.


Khương Vô Nhai liền nói: “Lam Linh Nhi tiểu thư nổi đóa rồi đó, bọn ta chỉ có thể khuất phục trước dâm uy của nàng mà thôi. Long Thần đệ đệ này ta nhận thức! Đáng tiếc tuổi của ta hơn hắn ít nhất cũng phải hai mươi tuổi, không biết hắn có chịu nhận nhị ca ta đây không nữa?”

Kiếm Trần, Lôi Chấn và Xích Ảnh tương đối ít nói thế nhưng lúc này đều lên tiếng chấp nhận Long Thần.

Nhìn ánh mắt mong đợi của bọn họ, Long Thần cười không nói gì, từ trong Thái Hư cảnh lấy ra một thanh thần binh, đi tới hướng Trần Vũ vương và thành chủ Lương Vũ thành.

Về phần Đế Ma kiếm, tại thời điểm huyết tế tầng ba trực tiếp bị Ma hoàng chấn vỡ nát.

Lời Long Nguyệt chủ yếu là để cho Trần Vũ vương và thành chủ Lương Vũ thành nghe, dĩ nhiên lời nghe vào trong tai rồi lại còn thấy hành động của Long Thần làm bọn hắn kinh hoảng, đợi khi hắn đến gần bọn họ mới nhận ra người sắp vào Long Tộc chính là thiếu niên khi nãy dùng thủ đoạn quỷ dị chạy trốn.

“Long nguyệt! Ngươi dám giết ta? Ta vừa chết, Vũ Minh tất nhiên sẽ phái vô số cao thủ bầm thây vạn đoạn đám người các ngươi không thiếu một ai! Vũ đế điện hạ không phải là không giết được đám người các ngươi, chẳng qua là ngài không có hứng thú giết đám người nho nhỏ như các ngươi mà thôi. Thế nhưng nếu bọn ngươi quá phận, ngài chắc chắn sẽ báo thù!”

Trần Vũ vương chật vật tránh nói.

“Đây được coi là di ngôn của ngươi phải không?”

Long Thần đẩy nhanh cước bộ tiến lên một bước.

“Tiểu huynh đệ! Ra mặt Long Thần ngươi sẽ phải hối hận, Long tộc chính là cái đinh trong mắt Vũ Minh ta, không mấy ngày nữa bọn họ sẽ bị Vũ Minh ta tiêu diệt!”

“Từ trước đến nay ta làm việc đều không hối hận.”

Long Thần cười lạnh một tiếng, hô một tiếng kiếm trong tay đâm xuyên qua trái tim đối phương.

“Ngươi là cường giả Địa Vũ cảnh thứ hai bị ta giết chết đấy!”

Nhìn ánh mắt dần dần tan ra của Trần Vũ vương, Long Thần buông một câu như vậy. Sau đó hắn chuyển mắt về phía thành chủ Lương Vũ thành đang từ từ tuyệt vọng.

“Long Thần, cái này xem như thôi đi, thành chủ Lương Vũ thành mặc dù khuất phục Vũ Minh nhưng cũng không làm ra hành chuyện thương thiên hại lý gì cả, hắn vừa chết, Lương Vũ thành coi như xong, vậy thì không biết có bao nhiêu người gặp phải tai ương nữa.”

Tại thời điểm Long Thần giương kiếm lên, Long Nguyệt bỗng nhiên nói lời như vậy.

Nếu hắn còn được xem như người tốt, Long Thần cũng không so đo với hắn, hắn đối phó với Lam Linh Nhi phần lớn là bởi áp lực từ Trần Vũ vương mà thôi.

“Mấy người huynh đệ tỷ muội chúng ta đều là người suy bụng ta ra bụng người, thẳng thắn đối đãi. Đây còn là nơi thị phi, nghi thức kết bái coi như kết thúc thế nhưng Long Thần, người giết Trần Vũ vương đã chứng minh ngươi nguyện ý gia nhập Long tộc chúng ta, trở thành thất đệ của bọn ta. Thành người của chúng ta tất nhiên là đồng sinh cộng tử, kề vai chiến đấu, tương lai nếu ngươi có bất kỳ hành động nào làm tổn thương đến chúng ta, Long Nguyệt ta sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho ngươi!”

Long Nguyệt đứng trước mặt Long Thần, vô cùng trịnh trọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui