Trước khi Linh Hi đuổi tới, Long Thần đã dùng phương thức bạo ngược Huyết Tế tầng ba, đột phá cực hạn mà thân thể mình có thể chịu được, giết chết Sở Thiên Ca – người không có khả năng giết.
Thân thể bị chia thành mảnh nhỏ của Sở Thiên Ca khiến cho đám người Tô Tiểu Điệp ngã ngồi trên đất, trong đầu nhất thời trống rỗng, toàn thân run rẩy, cảnh tượng này quả thật là đả kích quá lớn đối với họ, Long Thần điên cuồng kia đứng lơ lửng giữa không trung, một khuôn mặt vốn máu lạnh và tàn nhẫn điên cuồng, khi hắn nhìn thấy nữ tử từ xa đến gần, lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Long Thần đã nhiều lần nghĩ đến cảnh tượng gặp lại giữa hắn và Linh Hi, có lẽ khi đó hắn sẽ ở Kiếm Hồn Đế cung, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như hôm nay, toàn thân hắn là máu tươi, vừa giết một cao thủ có tu vi và cảnh giới vượt xa chính mình, vì đó mà hắn cũng phải trả giá vô cùng thảm trọng.
Huyết Tế tầng ba, gần như tăng lên thực lực tương đương với sáu tầng nhỏ, thân thể Long Thần hiện nay căn bản không thể chịu nổi sức mạnh như vậy, bản thân Huyết Tế tầng ba vốn đã có tác dụng phụ rất lớn, hai cái gộp lại khiến cho ý thức của Long Thần hiện giờ đã có chút mơ hồ, một luồng khí lưu màu xám lan tràn trong cơ thể hắn, đi đến đâu, gân cốt và cơ bắp đều xảy ra đứt gãy, đồng thời thần nguyên khó khăn lắm mới tu luyện được cũng đang nứt vỡ.
Thân thể Long Thần, có thể nói rằng đã hỗn loạn đến cực điểm, thê thảm đến cực điểm, dưới tình hình như vậy, hắn có thể sống sót đã không tệ rồi.
Nhưng lúc này, Long Thần hoàn toàn bỏ qua thảm trạng của thân thể mình, hoàn toàn bỏ qua mình còn đối thủ như Tô Tiểu Điệp, thậm chí không để ý đến cả trời đất, màu đỏ trong mắt hắn dần dần tiêu tán, chỉ còn lại duy nhất bóng dáng trắng như tuyết đang nhẹ nhàng lơ lửng trên không kia.
Cuồng phong ập đến, váy trắng của Linh Hi đung đưa trước gió, như một đóa hoa lãnh diễm nở rộ giữa không trung, tinh mĩ tuyệt luân, mà đóa hoa này chỉ nở rộ vì một mình Long Thần mà thôi.
Trong nháy mắt nhìn nhau ngắn ngủi giống như đã qua một lúc, lại giống như dài hàng thế kỉ, Long Thần cứ như vậy nhìn nữ tử lệ nóng quanh tròng, đang đau lòng nhìn hắn, cảm nhận được hơi thở của nàng, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người nàng, Long Thần đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Thân thể hắn chậm rãi rơi xuống đất, mà lúc này, thiếu nữ trắng như tuyết kia với bước chân nhẹ nhàng, dáng dấp yểu điệu đi tới trước mặt hắn, trong khoảng cách gần ngửi được hơi thở của nàng, thấy đôi mắt linh động của nàng lúc này đong đầy nước mắt, Long Thần không để ý đến thương thế toàn thân, hắn cảm thấy yết hầu dường như hơi khô, vô số lời cất giấu trong lòng, hiện giờ lại không nói ra được.
Giống như một người câm.
Linh Hi cũng vậy, nam nhân cao lớn này không hề phản bội lời hứa và thề hẹn lúc trước, hắn thực sự đã đến được nơi mà vốn dĩ hắn không thể đạt tới, Linh Hi biết Long Thần phải trải qua bao cay đắng mới tới được nơi này, mà hắn làm tất cả mọi thứ, đều vì nàng, một nam nhân như vậy, sao có thể không khiến nàng cảm động từ tận đáy lòng, sao có thể không khiến nàng đau lòng đây?
Long Thần lay động vài bước, suýt chữa nữa đã không đứng vững, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra từ trên da thịt khô nứt. Cho dù toàn thân vô cùng thê thảm, nhưng lúc này Long Thần lại vui mừng quá mà khóc, thứ hắn muốn theo đuổi, cuối cùng hôm nay đã đạt được, nước mắt kia, chính là nước mắt hạnh phúc và thành tựu, hắn biết hiện giờ Linh Hi nhất định cũng giống như hắn, nghẹn ngào đến một câu đều không thể nói ra lời.
Đám người Tô Tiểu Điệp, còn có Diệp Huyên đều ngơ ngác nhìn bọn họ gặp mặt, suy đoán quan hệ của hai người.
Hai người này, rốt cuộc là có quan hệ gì?
Đáp án nhanh chóng được hé lộ, khi thân thể Long Thần lung lay không đứng vững, Linh Hi nhẹ nhàng bước qua ôm lấy hắn, một đôi tay trắng nõn ôm lấy phần eo cường tráng tràn đầy máu tươi của Long Thần, đồng thời dán chặt lên người hắn, một đôi mắt to ngập nước từ trước ngực hắn ngẩng lên, đau lòng nhìn hắn, không nói một lời.
Cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, đối với bọn họ mà nói chính là sự trao đổi tốt nhất, tưởng tượng ra trăm nghìn lời nói đều không cần thiết, cứ nhìn đối phương như vậy, họ liền biết đối phương đang nghĩ gì.
“Trên người ta bẩn.”
Long Thần duỗi tay nắm lấy cánh tay Linh Hi, muốn đẩy nàng ra, trên người hắn toàn vết máu, mà váy của Linh Hi lại là màu trắng, cho nên chỉ mới ôm ấp ngắn ngủi mà trên cánh tay, trước ngực nàng đều đã bị nhuộm thành màu máu, nhìn giống như những đóa hoa huyết sắc tuyệt đẹp nở rộ trên váy áo.
“Không bẩn. Rất đẹp.” Chỉ khi ở trước mặt Long Thần, Linh Hi mới biểu hiện ra tính khí trẻ con của mình, nàng ôm chặt lấy Long Thần, hai tay vòng sau lưng Long Thần giao nhau, không chịu buông lỏng, giống như lo sợ vừa buông lỏng sẽ không thấy Long Thần nữa, nàng cười khẽ với Long Thần sau đó nghiêng mặt, dán tai vào trước ngực hắn, yên lặng mà hạnh phúc vùi mặt vào trong ngực hắn.
“Thần ca ca, ôm ta, ôm chặt ta.” Nằm trong lòng Long Thần, Linh Hi cất giọng nỉ non, nàng dùng sức ôm chặt lấy Long Thần.
Long Thần duỗi đôi tay máu tươi đầm đìa ra, ôm lấy phần eo mềm mại của Linh Hi, ôm chặt nàng trong lòng, cảm nhận được cánh tay rắn chắc của Long Thần ôm chặt lấy mình, không thể rời đi được nữa, Linh Hi dường như mới yên tâm một chút, nàng dán mặt vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng là thật, ta nghe thấy nhịp tim của chàng, đây chính là nhịp tim của chàng...”
Ôm nhau quá chặt khiến cho váy dài màu trắng của Linh Hi lúc này gần như đã biến thành màu máu, thương thế trầm trọng khiến cho cho Long Thần đầu váng mắt hoa, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, cố gắng để cho mình đứng vững, muốn thể hiện ra mặt mạnh nhất của mình.
Linh Hi nhất định sẽ hài lòng về sự tiến bộ của hắn, vừa rồi nàng đã tận mắt nhìn thấy, Long Thần giải quyết một tên võ giả trẻ tuổi tay cầm Hạo Thiên Kiếm, tu vi Thần Vũ cảnh tầng sáu của Đông Hoàng cung. Thử hỏi trong cả Long Tế đại lục, có ai có thể trong thời gian bảy năm, từ Thông Thiên cảnh sơ kỳ, làm được đến mức này?
Chỉ có Long Thần có thể làm được.
Trong lòng Linh Hi, vĩnh viễn không có chuyện gì là Long Thần không thể hoàn thành.
“Tiểu Hi...” Long Thần duỗi một bàn tay ra. Đây có lẽ là màn gặp lại lừng lẫy nhất, mà lần gặp lại này, Linh Hi phải trả giá những gì, hắn không biết. Nhưng hắn gần như đã phải trả giá bằng sinh mệnh, nếu như vào thời khắc cuối cùng kia, hắn không sử dụng Huyết Tế tầng ba thì có lẽ hiện giờ Linh Hi chỉ có thể nhìn thấy một bộ thi thể, hoặc có lẽ ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy.
Duỗi tay ra, Long Thần nhẹ nhàng niết khuôn mặt trắng nõn kiều nộn của Linh Hi, vẫn xinh đẹp như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm, cảm giác này lại chân thực như thế.
“Lúc đó ta đã từng nói, trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ xuất hiện trước mặt nàng, ta không hề vi phạm lời thề, ta thực sự đã tới...”
“Ta biết, ta biết...” Linh Hi giống như chú chó nhỏ, dụi đến dụi đi trong ngực Long Thần, đây là nơi nàng cảm thấy yên bình nhất, trong lãnh thổ vạn quốc chỉ có Long Thần mới có thể cho nàng cảm giác an toàn như vậy.
Ngay từ đầu, Linh Hi chưa từng nghĩ tới, Long Thần có thể đi đến bước này. Bắt đầu từ Bạch Dương trấn, Linh Hi bắt đầu tìm kiếm dấu chân của Long Thần, nàng đã hỏi vô số người, từ đó biết được gần như mỗi bước đi của hắn.
Từ Mộ Dung Vũ của Bích Ương hoàng thành, đến huynh đệ tỷ muội Long tộc và Liễu Y Y của Thần Vũ thánh triều, rồi đến Bạch Tố Tuyết của Ma Thần thánh triều, những người này đều cho Linh Hi thấy được một nam nhân vô cùng liều mạng, đời này có thể có được một người hết lòng phấn đấu vì mình như vậy, trong lòng nàng sớm đã khắc sâu dấu vết của hắn. Cho dù nàng không còn nữa, Long Thần vẫn luôn là người mà nàng yêu nhất.
Từ Thông Thiên cảnh đến Địa Vũ cảnh, từ Địa Vũ cảnh đến Thiên Vũ cảnh, rồi đến Thần Vũ cảnh như hiện nay, chỉ hoàn thành trong vòng mấy năm, thành tựu của Long Thần đã vượt xa dự đoán của Linh Hi. Nhưng khi nàng gặp lại người nam nhân này, nàng lại cảm thấy hắn có được thành tựu như hiện nay không hề kỳ lạ chút nào. Đây mới là Thần ca ca trong mộng của nàng.
Trên người hắn, luôn luôn có một tinh thần mà người khác không thể so sánh, đó chính là tín niệm của hắn, không bao giờ dừng bước!
Có thể được Long Thần yên lặng ôm vào trong ngực như vậy, điều này khiến cho Linh Hi cảm thấy, đây là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Độ ấm của đối phương, thân thể mềm mại của nàng, còn có mùi hương nhàn nhạt ập vào mũi, khiến cho Long Thần cảm thấy được đặt mình giữa một đại dương dịu dàng, khiến cho hắn quên đi đau đớn trên cơ thể, quên đi tất cả mọi thứ, trong toàn bộ thế giới chỉ còn lại sự mềm mại đáng giá để hắn trân trọng.
Khi hai người đều không nói nhiều lời, chỉ yên lặng cảm nhận độ ấm và hơi thở của đối phương, đám người Tô Tiểu Điệp dần hồi thần lại từ sự thẫn thờ trước đó. Thiếu nữ này có được thực lực mà ngay cả Sở Thiên Ca đều phải tôn kính, cho nên trong lòng đám người U Minh phủ chủ đều vô cùng khiếp sợ, biết được sắp xảy ra biến cố cực lớn. Những kẻ nhỏ bé như họ tốt nhất không nên nhúng tay. Nhưng đối với Tô Tiểu Điệp mà nói, lang quân như ý trong dự định của nàng, hiện giờ chỉ còn lại một cánh tay này thôi, mà hung thủ lại đang ôm ấp với nữ tử mà nàng căm ghét...
Trong lòng Tô Tiêu Điệp bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Nàng không nhìn thấu thực lực của Linh Hi, cũng không biết được Long Thần rốt cuộc đã thi triển kỹ năng biến thái gì mà lại có thể giết được Sở Thiên Ca, chặt đứt Hạo Thiên Kiếm. Tin tức này nếu như truyền ra ngoài nhất định sẽ làm khiếp sợ toàn bộ Đông Hoàng vực, cao thủ siêu cấp Sở Thiên Ca – một trong những Thiên Tử Bảng của Đông Hoàng cung chết trong tay một võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai.
Tô Tiểu Điệp chỉ biết rằng, Long Thần hiện giờ là nỏ mạnh hết đà, nếu bây giờ không giết chết hắn, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Sở Thiên Ca là người mà nàng ngưỡng mộ từ nhỏ, muốn lớn lên gả cho hắn. Trong Đông Hoàng cung, hắn cũng là người được nhiều người theo đuổi, cao lớn tuấn lãng, kiến thức uyên bác, quan trọng nhất là tu vi cao cường. Một nhân vật như vậy, vậy mà lại bị một kẻ chẳng ra sao như Long Thần giết chết.
Ngày hôm nay giống như vận mệnh đang trêu đùa Tô Tiểu Điệp vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...