Không có chỗ nào kỳ quái, nhưng trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác đang bị người khác nhìn chằm chằm. Hắn rất tin tưởng thần thức của mình, cho nên hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Lúc này, Tô Mặc nói ra ý tưởng của mình.
"Mỗi một lời hứa đều có cơ hội thực hiện, ta hy vọng ngài có thể cho ta cơ hội này, để cho ta và Diệp Huyên hoàn thành ước định ban đầu, thành thân. Đương nhiên đây cũng không phải mục đích của ta, ý tưởng của ta là, tiểu tử Long Thần này sau khi giết ở Tô gia ta xong, đã trên đường đi tới phủ thành, nếu hắn nghe được tin tức Diệp Huyên lập gia đình, nhất định sẽ không chùn bước chạy tới. Trong đầu tiểu tử này nhiều ý tưởng lắm, mặc dù Diệp Huyên là sư tôn của hắn, nhưng trong đầu hắn chắc cũng có không ít ý đồ với Diệp Huyên đấy, sư đồ làm gì có cái loại hành động đó."
"Ý ngươi là, chỉ cần tin tức này truyền đi, Long Thần chắc chắn lập tức đến ngay, đúng không." Sở Thiên Ca xác nhận một chút.
"Thiên chân vạn xác." Tô Mặc cười nói.
"Tốt lắm, chấp thuận."
....
Sau khi Tiểu Miêu trở về, sắc mặt của Long Thần và Diệp Hiên đều có chút xanh mét.
"Thật là hèn hạ." Diệp Hiên đánh một quyền lên mặt đất. Tên Tô Mặc này lại thừa dịp người gặp nguy mà làm trò bỉ ổi, thật sự khiến người ta xem thường.
"Đừng vội, đối với chúng ta mà nói, đây cũng là một cơ hội. Dù sao nếu muốn thành thân thì nhất định phải thả tỷ ngươi khỏi U Minh Trấn Ngục tháp. Như vậy chúng ta đỡ đi một bước, đúng không."
Muốn đi U Minh Trấn Ngục tháp cứu người, rất khó, còn ở buổi lễ thành thân, thì sẽ dễ dàng hơn một chút, ít nhất Long Thần còn có Huyết Độn, có thể giữ được tính mạng mình. Lấy tốc độ hiện giờ của hắn, cũng không thua kém gì Thần Vũ cảnh tầng năm đã vượt qua Phệ Hỏa kiếp.
"Nói không sai, chỉ là đối phương cũng sẽ bày thiên la địa võng, để chờ ngươi chui vào." Diệp Hiên bất đắc dĩ nói. Mặc dù hiện tại hắn đã đạt tới Thần Vũ cảnh tầng hai, nhưng vẫn không giúp được chuyện gì cả.
"Không nên buông tha bất kỳ tia hy vọng nào." Long Thần đứng dậy.
Hắn nhìn về phía phủ thành.
"Ở phía đông phủ thành là tổng doanh huấn luyện của U Minh quân, cũng là nơi Minh Đế ở thường ngày, trong đó còn có mấy tên Minh Hoàng. Thực lực của những Minh Hoàng này đều ở Thần Vũ cảnh tầng năm, cũng không thua gì Tô Mặc hiện giờ. Mà ở chính giữa quảng trường U Minh to lớn kia, viên U Minh thạch bự chà bá đó...
Mặc dù vừa rồi Tiểu Miêu không đến gần nó, nhưng Long Thần vẫn phát hiện sự tồn tại của U Minh thạch kia, mà trong U Minh thạch có một thứ hấp dẫn Long Thần, hoặc nói chính xác hơn là hấp dẫn tiểu thú lôi đình kim sắc trong cánh tay trái Long Thần.
"Ngoan, ta lập tức sẽ cho các ngươi gặp nhau. Không biết nó sẽ là cái gì đây."
Mười ngày sau, chính là ngày Tô Mặc và Diệp Huyên thành thân. Tin tức này truyền khắp toàn bộ U Minh phủ, bảo đảm Long Thần có thể nghe được và chạy tới. Trên thực tế, Long Thần cũng đã sớm tới.
"Mười ngày, chúng ta..."
Bất kể nói thế nào, thực lực mới là đạo lý cứng rắn, có nghĩ bao nhiêu biện pháp đi nữa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì đều là chuyện vớ vẩn, cho nên Long Thần thật sự không chuẩn bị gì cả. Hắn chỉ mang theo cho mình một thần sát ý và nhiệt huyết tràn đầy.
...
Quần sơn nguy nga, nhanh chóng lướt qua dưới chân.
Một bóng người xinh đẹp giống như tiên nữ, bay nhanh trên bầu trời, cuồng phong cuốn qua, thổi bay mái tóc dài tới mông của người kia, váy dài bay phần phật, thỉnh thoảng làm lộ ra da thịt mềm mại trắng như tuyết, nhưng màu trắng đó lại không khiến người ta dậy nổi chút dục vọng khinh nhờn nào.
"Linh Hi tỷ, Linh Hi tỷ."
Trên bả vai thiếu nữ, đậu một con bướm chín màu, đỏ chanh vàng xanh lam tím ngân kim, vô cùng đẹp, một loại sắc thái mê huyễn bao phủ toàn thân nó. Lúc này con bướm đang bay vòng quanh thiếu nữ, tò mò hỏi: "Đại ca ca gọi là Long Thần kia, hắn là cái gì vậy, cũng là Cửu Ngục Huyễn Điệp giống Điệp nhi sao."
Thiếu nữ nhẹ nhàng cười một tiếng, bộ dạng điềm tĩnh đó khiến cho người ta mê đắm.
"Không phải đâu, Thần ca ca giống như Linh Hi tỷ đó, đều là người."
"Nhưng là, nhưng là." Con bướm nhỏ lo lắng tới xoay mòng mòng, nói: "Nhưng Linh Hi tỷ đã từng nói, chỉ thích Cửu Ngục Huyễn Điệp như Điệp nhi, không thích những thứ khác mà. Vậy tại sao Long Thần ca ca không phải Cửu Ngục Huyễn Điệp chứ. Linh Hi tỷ, tỷ nói chuyện không giữ lời nha. Ta nhìn ra rồi á, tỷ thích ca ấy còn hơn cả thích Điệp nhi nữa..."
Con bướm nhỏ phun ra một ngụm khí, vỗ cánh một cái, quần sơn phía dưới biến thành bột phấn.
"Điệp nhi." Giọng nói thiếu nữ tăng cao một chút, hơi nghiêm túc nhìn con bướm nhỏ. Mặc dù nghiêm túc, nhưng vẫn là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp động lòng người.
"Biết rồi." Bị người mình thích nhất mắng, con bướm nhỏ có chút tức giận, đậu lại trên vai thiếu nữ, giận dỗi không nói lời nói.
Phía dưới vẫn là rừng rậm xanh um tươi tốt.
"Thần ca ca..."
Nhìn phía dưới, thiếu nữ bỗng nhiên chảy nước mắt. Sau khi rời khỏi Thần Vũ thánh triều, nàng đi qua rất nhiều nơi quen thuộc, Bạch Dương trấn, Nguyên Linh thành, mỗi khi thấy những nơi mà cả hai đã từng cùng dừng lại, nước mắt nàng lập tức không giữ được, trong này có quá nhiều đau xót, người ngoài không biết được.
"Linh Hi tỷ, Linh Hi tỷ, tại sao tỷ lại khóc vậy."
Con bướm nhỏ vốn đã giận lẫy, nhưng thấy thiếu nữ rơi lệ, nó lập tức luống cuống.
"Không sao đâu." Thiếu nữ lau nước mắt, đổi thành nụ cười ôn nhu.
"Có lẽ hắn ở ngay trong Thần Vũ thánh triều, ta lập tức có thể gặp hắn rồi. Thật kích động, cho nên không nhịn được..."
Con bướm nhỏ có chút nhức đầu nói: "Long Thần ca ca này, rốt cuộc là người nào vậy, lại có thể khiến cho Linh Hi tỷ hy sinh lớn như vậy. Nếu không phải người ấy, Linh Hi tỷ cũng không trốn thoát khỏi..."
"Điệp nhi, chuyện ta đã nói với ngươi, ngươi quên rồi sao. Chuyện này, tuyệt đối không thể nhắc lại, nếu không ta cũng không cần ngươi đi theo ta nữa." Lúc này thiếu nữ thật sự có chút nổi giận.
"Thật sao thật sao, Linh Hy tỷ bắt nạt ta, hu hu hu..." Con bướm nhỏ vô cùng tủi thân.
Nhưng nó nhanh chóng ngừng khóc hỏi: "Vậy tỷ nói một chút đi, Long Thần ca ca đó là ai vậy?"
Thiếu nữ cong khóe môi, trên mặt toát ra ánh sáng hạnh phúc.
"Hắn là nam nhân đối tốt với ta nhất trên thế giới này, cam nguyên hy sinh tất cả vì ta, dâng hiến sinh mạng vì ta. Không có hắn ta cũng đã sớm chết rồi, ta là lục bình không có rễ, nhưng hắn chính là rễ của ta, là toàn bộ sinh mạng của ta. Ngươi nói, người như vậy, chắc chắn còn quan trọng hơn ngươi trong lòng ta rồi, đúng không."
Con bướm nhỏ sợ run một hồi, sau một lúc, nó khó hiểu nói: "Linh Hi tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, cái gì là nam nhân, cái gì là lục bình vậy..."
Những con chữ xa lạ này, cái đầu dưa nho nhỏ của nó hoàn toàn không thể nhét vào được.
"Cho nên ngươi đừng biết gì thì tốt hơn. Nói cho ngươi nghe, sau khi thấy Thần ca ca bảo bối của ta, ngươi không thể bắt nạt hắn. Nếu không, ta sẽ vứt ngươi ở lại chỗ này đó." Thiếu nữ nhẹ nhàng búng con bướm nhỏ, khẽ cười nói.
Con bướm nhỏ cảm giác vô cùng tủi thân.
"Thật sao, thật sao..."
Vốn cho rằng mình là người quan trọng nhất của Linh Hi tỷ, hóa ra lại không phải.
Trong lòng con bướm nhỏ khó chịu muốn chết.
"Long Thần ca ca đó, bộ dạng cũng đẹp mắt như Linh Hi tỷ sao." Con bướm nhỏ hỏi.
Dọc theo đường đi, nó cũng lải nhải không ngừng.
Ánh mắt của cô gái nhìn núi sông phía trước, nàng đã không lên tiếng nữa. Có thể người nàng mong nhớ rất lâu đã ở phía trước, cho nên nàng rất kích động, trong lòng dâng trào.
"Trước mắt, chính là Thần Vũ thánh triều."
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, trong mắt đã ươn ướt.
"Bọn họ nói hắn chết, cái trấn nhỏ kia cũng bị vương triều hủy diệt. Ta không tin, Bạch Dương trấn vẫn tồn tại, như vậy Thần ca ca, ngươi nhất định chưa có chết, nhất định là chưa..."
Long Thần không có chết, Mộ Dung Vũ nói hắn đi Thần Vũ thánh triều. Sau khi lấy được tin tức này, thiếu nữ đã vui vẻ trong một đoạn thời gian rất dài, tràn đầy hy vọng.
Thần Vũ thánh triều đã ở trước mắt, hắn vẫn còn ở đấy sao.
...
Mười ngày thoáng cái đã tới. trong mười ngày này, một bước Long Thần cũng không rời đi.
"Diệp Hiên, vào đi." Thời gian đã đến, hôn sự của Tô Mặc và Diệp Huyên khiến phủ thành huyên náo sôi sùng sục. Đã mấy trăm năm chưa có náo nhiệt như vậy, trong nhất thời dân số ở phủ thành gia tăng tương đối kinh khủng. Lần hôn lễ này là dựa theo hôn lễ quy mô lớn nhất của U Minh phủ mà làm.
Mục đích, chính là để hấp dẫn Long Thần tự chui đầu vào lưới.
Ở trong mắt người thường, mặc dù gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, bọn họ cũng không biết chuyện gì, nhưng Tô Mặc và Diệp Huyên là một đôi nhân vật truyền kỳ có thể tới được với nhau, đại đa số người còn đang hoan hô, đang mong đợi. Dù sao thì câu chuyện tình yêu của hai người họ đã truyền đi rất xa, không có nhiều người biết tình cảm giữa hai người họ thật ra đã sớm tan vỡ.
Mặc dù Diệp Hiên có chút không muốn, nhưng không có cách nào. Hắn quả thật không có bản lĩnh như Long Thần.
"Mọi việc cẩn thận, tính mạng của ngươi là quan trọng nhất. Long Thần, ngươi là huynh đệ tốt nhất đời này của Diệp Hiên ta." Diệp Hiên vỗ bả vai Long Thần. Hắn tự biết mình, thực lực này của hắn đi vào ngay cả Tô Mặc cũng có thể giết hắn trong nháy mắt. Nhưng Long Thần đã nâng cao tốc độ, lại còn có thêm Huyết Độn nữa.
Sau khi Diệp Hiên vào Thái Hư Cảnh, Long Thần nhìn phủ thành phía trước, ánh mắt lóe lên chiến ý mãnh liệt.
Trước mặt thực lực, trí khôn và kế hoạch đều vô dụng, như vậy Long Thần chỉ có thể lựa chọn một trận tử chiến. Cho tới bây giờ hắn cũng không sợ ai, chưa chiến đấu, thì không biết ai thắng, ai thua.
Hít sâu một hơi.
"Tiểu Hi, đây có thể là một lần tùy hứng cuối cùng của ta trước khi đi tìm nàng. Nếu ta lý trí, ta có thể không quản chuyện gì cả, chỉ đi tìm nàng. Nhưng ta không thể. Đây là một lần cuối cùng, nếu ta chết, vậy chỉ có thể trách ta, ta yêu nàng, nhưng ta cũng phải đi cứu sư tôn. Ta chỉ có thể bảo đảm với nàng, ta sẽ cố hết sức ta có thể, để cho bản thân còn sống, còn có thể đi tới lãnh thổ Kiếm Hồn Đế, đến bên cạnh nàng."
Trong lòng thầm nói một đoạn như vậy, Long Thần khẽ cắn răng, dậm chân tiến về phía trước, lao về phía phủ thành.
Trận chiến này, sống hay chết, ai cũng không biết được.
Giờ phút này, trong phủ thành đã náo nhiệt tới mức độ cao nhất, tất cả nhân vật cao tầng đều đã đến nơi. Trong lâu đài phủ chủ to lớn như vậy, hôn lễ được cử hành long trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...