Long Huyết Chiến Thần

“Yên tâm đi, ta biết phải làm như thế nào, thần thức của tiểu tử kia không có hiệu lực đối với bản thần, nếu không thì ngươi cho rằng bản thần ăn nhiều thần tinh như vậy là phí công à.”

Cùng lúc Long Thần nuôi Tiểu Kim cũng đã nuôi nấng Tiểu Miêu.

Trên người Tiểu Miêu có rất nhiều bí mật, ở trong mắt Long Thần, tuy rằng nó nói chuyện bỉ ổi thế nhưng lại là một kẻ đam mê. 

“Thần thức của Vô Thượng Kim Thân, nếu như không đến quá gần thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì cả, ta chú ý một chút là được rồi. Để tránh bị phát hiện ra manh mối, trước tiên đi xem xem tiểu mỹ nữ gọi là Diệp Huyên đang ở nơi nào.” Tiểu Miêu cười khà khà nói, vẻ mặt đê tiện.

Phía trước chính là phủ thành rộng lớn xây trên một vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, tường thành kéo dài mấy triệu dặm thực sự không nhìn thấy đâu là điểm cuối. Thành trì khổng lồ như vậy vẫn là lần đầu tiên Long Thần nhìn thấy.

“Ở phía trong phủ thành còn có mười thế giới Càn Khôn nhỏ, mỗi thế giới Càn Khôn nhỏ đều có mười lối vào trở lên, xem như là thành trong thành. Vì vậy, diện tích của phủ thành so với ngươi thấy còn lớn hơn rất rất nhiều.” Diệp Hiên nói. 

Chỗ đứng còn cách phủ thành mấy dặm, Long Thần không có tới gần, nếu gần thêm nữa xem chừng sẽ khiến cho tên Sở Thiên Ca thâm sâu kia phát hiện. Bây giờ là thời điểm quan sát Tiểu Miêu, cho nó đi vào tìm hiểu tình huống rõ ràng mới có thể tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.

“Bản thần đi đây.”

Sau một lúc Tiểu Miêu đã biến mất, Long Thần trốn ở một nơi hẻo lánh dùng đôi mắt của Tiểu Miêu, quan sát tất cả trong tầm nhìn của nó, những thứ nó nhìn thấy ngửi thấy nghe thấy, Long Thần đều có thể cảm nhận rõ ràng. 

Tiểu Miêu rất nhanh đã lập tức ẩn thân tiến vào bên trong phủ thành, không ai phát hiện ra động tĩnh của nó. Mỗi giờ mỗi khắc đều có một số lượng lớn thần thức đang hoạt động, thế nhưng lại không ai có thể phát hiện ra Tiểu Miêu, mà Tiểu Miêu hiện tại lại nhanh chóng đi về phía trung tâm của phủ thành.

“Thật sự là không nhìn ra, tên tiểu tử này chạy trốn khá nhanh đấy.”


Long Thần bật cười khanh khách. 

Thứ mà Long Thần quan tâm nhất đó là vị trí Diệp Huyên bị giam giữ, biết được vị trí thì dễ làm hơn. Thời gian đã qua hơn nửa ngày, Tiểu Miêu đã tới nơi trung tâm chính giữa nhất của U Minh phủ, đó chính là phủ của phủ chủ. Dựa vào trước kia mà nói, phủ chủ U Minh phủ chính là ở nơi này.

“Cái tên Sở Thiên Ca kia chính là ở trong này, ngoài ra còn có hai võ giả Thần Vũ cảnh tầng năm đỉnh phong đã vượt qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp, ta không thể tới gần thêm nữa rồi.” Ở chỗ trọng yếu nhất của nơi cần đến, Tiểu Miêu dừng bước, thông qua con mắt của hắn Long Thần có thể nhìn thấy ở sâu trong kia có một tòa tháp cao màu đen kịt.

“Ở trong đó có một tòa tháp cao màu đen, đó là cái gì vậy.” Long Thần lờ mờ cảm giác được bên trong tòa tháp cao màu đen này có lẽ có chút kỳ lạ. 

“Đó là tháp trấn ngục U Minh, là nơi bình thường bọn họ giam giữ phạm nhân, ta đoán rằng tỷ tỷ của ta đang bị giam giữ ở đó.” Diệp Hiên suy đoán nói.

Vào lúc này, Tiểu Miêu ở bên ngoài xoay xoay vài vòng, bỗng nhiên bên cạnh có vài tên thị vệ đi tới. Lúc này mấy tên thị vệ võ giả Thần Vũ cảnh đang thảo luận chuyện của tháp trấn ngục U Minh.

“Nghe đồn bọn họ giam giữ Diệp Huyên ở tầng thấp nhất của tháp trấn ngục U Minh, minh khí ở đó là gấp mấy vạn lần ở chiến trường U Minh, có lẽ có thể sinh ra ảnh hưởng đối với cấp bậc võ giả này của nàng. Kéo dài như vậy, xem chừng sức mạnh của Diệp Huyên sẽ thụt lùi, tình trạng cơ thể cũng sẽ vô cùng gay go.” 

“Hừ, ai nghĩ đến sẽ có tình huống như vậy. Trước đây mấy gia tộc lớn vẫn còn khá tốt, bây giờ cũng bởi vì một truyền thừa Sát Thần, Tô gia và Diệp gia toàn quân đều bị tiêu diệt. Hơn nữa, sự tình còn chưa dừng lại ở đó đâu, cái tên nhãi gọi là Long Thần kia chỉ cần một ngày chưa đến thì sự tình cũng sẽ không kết thúc.”

“Hắn làm sao có khả năng dám đến đây, hiện tại người của Đông Hoàng Cung đang ở đây, cứ coi như thực lực của hắn vừa mạnh lại vừa nghịch thiên thì cũng chỉ là giun dế có thể bị tiện tay chỉnh đốn. Không ai có thể có tư cách hơn người khác, người đến là ai chứ, đó chính là mấy Đại Tôn giả đứng đầu trong Đông Hoàng Cung, đệ tử đứng đầu của Nguyên Hoàng Tôn giả từ nhỏ đã nắm giữ tài nguyên vô tận, cầm trong tay Hạo Thiên Kiếm được xưng là Hạo Thiên Kiếm Thần – Sở Thiên Ca.”

Đông Hoàng Cung là một thế lực siêu lớn thống lĩnh toàn bộ lãnh thổ Đông Hoàng, thậm chí có rất nhiều phủ chủ được ủy nhiệm trực tiếp từ Đông Hoàng Cung mà đến. Toàn bộ lãnh thổ Đông Hoàng đều ở dưới sự khống chế của Đông Hoàng Cung. Đông Hoàng Cung có mười vạn đệ tử tinh nhuệ, mỗi người căn bản đều là Thần Vũ cảnh trở lên. 


Còn như Chân Vũ Đế Cung, nơi đó chính là Thiên Đường võ học chân chính, một trăm Đông Hoàng Cung cũng không thể sánh bằng Chân Vũ Đế Cung.

Ở bên ngoài phủ thành, Long Thần và Diệp Hiên đã biết được vị trí của Diệp Huyên. Lúc này sắc mặt của Diệp Hiên có hơi khó coi, nói: “Vậy mà lại giam giữ tỷ tỷ của ta ở dưới tầng thấp nhất của tháp trấn ngục U Minh, nơi đó vô cùng phiền phức, không chỉ rất khó để cứu viện mà là khó đến mức vô cùng. Hơn nữa, nơi đó dày đặc minh khí, sẽ gây tổn thương tới thân thể, nếu như nguyên thần của tỷ tỷ ta không chống đỡ được, thân thể sẽ bị thương, thể chất sẽ hao mòn, chuyện đó vô cùng bất lợi.”

Ở trong con mắt của Diệp Hiên đã phun ra một ngọn lửa tức giận. 

“Rất khó cứu viện.” Tháp trấn ngục U Minh, đó là nơi giam giữ phạm nhân, mà Diệp Huyên lại đang ở tầng thấp nhất trong đó, khẳng định là rất khó khăn, thậm chí không có một chút hy vọng nào cả.

“Cái tên Sở Thiên Ca này đúng thật là độc ác, vậy mà lại giam giữ tỷ tỷ của ta ở chỗ đó. Hơn nữa, tỷ tỷ vào đó đã một thời gian rất lâu rồi, dựa vào nguyên thần của nàng mà suy đoán cũng không chống đỡ được thời gian bao lâu nữa, Long Thần…”

Nếu nói trong lòng Diệp Hiên không lo lắng là chuyện không thể nào, hắn còn lo lắng hơn rất nhiều so với Long Thần, chỉ là đành bất lực. 

“Không phải sợ, cùng lắm thì ta không cần Xích Huyết Thiên Hoang nữa.” Long Thần an ủi hắn nói, lúc cần thiết, hắn sẽ từ bỏ những thứ này, dù sao đối với hắn mà nói tính mạng của bạn bè càng quan trọng hơn.

Có điều, trong lòng Long Thần cũng tràn đầy lửa giận, chỉ là hắn che giấu tốt hơn một chút so với Diệp Hiên mà thôi.

Vào lúc đó, dường như trong phủ thành có động tĩnh, những tầng mây màu xám trắng hội tụ lại ở trung tâm của phủ thành. Tiểu Miêu ngẩng đầu lên, vừa hay có thể thấy tầng mây màu xám trắng đó tụ tập phía trên bên trái của hắn, một trận cuồng phong dữ dội bắt đầu xuất hiện. 

“Là Nhân Phong Kiếp, có người sắp đến Thần Vũ cảnh tầng năm, chính là không biết là ai đã tới Nhân Phong Kiếp.” Tiểu Miêu không rời khỏi mà là đang cẩn thận từng li từng tí một trốn đi, ẩn giấu hơi thở của chính mình, thậm chí tránh thoát sự kiểm tra của thần thức.


Vô số luồng thần thức thổi qua trên người của Tiểu Miêu, sau đó không phát hiện ra bất cứ cái gì cả.

“Ở trong U Minh phủ rốt cuộc là ai phải tới Nhân Phong Kiếp.” Trong đầu Long Thần cũng có sự nghi ngờ này, Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn của U Minh phủ cũng chính là mấy người kia, đó chính là…Tô Mặc. 

Nghe Tô Dương nói thì dường như Tô Mặc được triệu vào trong U Minh phủ.

Rất nhanh, một bóng người lơ lửng trong không trung, nhìn tướng mạo quả nhiên chính là Tô Mặc.

“Không ngờ tới lúc này vậy mà hắn lại đến Thần Vũ cảnh tầng năm, vậy thì xem xem hắn có thể vượt qua Nhân Phong Kiếp được hay không.” Long Thần cảm giác được áp lực lại lớn hơn một chút. Dù sao hắn và Tô Mặc cũng là tử địch, hiện tại Tô Mặc lại đến Thần Vũ cảnh tầng năm, nếu Long Thần muốn đối phó với hắn sẽ lại khó khăn hơn rất nhiều.” 

Đây là chuyện không cách nào có thể ngăn cản được, Long Thần chỉ có thể dời sự chú ý lên trên Nhân Phong Kiếp. Lúc này Tô Mặc đang khoanh chân ngồi ở giữa không trung, con mắt nhắm lại, trên mặt toát ra đầy mồ hôi lạnh, xem ra Nhân Phong Kiếp cũng không phải là dễ đối phó. Cảnh tượng bên ngoài chỉ là do hắn gây nên, trên thực tế Nhân Phong Kiếp chân chính là đến từ chính thân thể của Tô Mặc. Nhân Phong Kiếp là do chính bản thân thân thể của hắn sinh ra, rất nhanh trong cơ thể Tô Mặc đã xuất hiện gió xoáy màu xám thổi mạnh cơ thể của hắn. Gió xoáy nhỏ màu xám này giống như rất nhiều lưỡi đao vậy, khiến cho cơ thể của hắn lâm vào trạng thái như bị cắn giết một cách điên cuồng vậy, ở bên trong tầng mây, Tô Mặc phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

Gió xoáy màu xám đã hoàn toàn bao vây lấy hắn.

Ở bên dưới Tô Mặc, vài võ giả bay vọt lên, Tiểu Miêu vội vã ẩn nấp thân hình. Bởi vì ở trong đám người kia có sự xuất hiện của tên Sở Thiên Ca. Tuy rằng khoảng cách còn xa, bóng dáng cũng không thấy rõ ràng, nhưng người đàn ông mặc trường bào màu vàng kim kia khiến cho Tiểu Miêu hiện tại cảm thấy một sự uy hiếp vô cùng lớn. 

Nó cúi đầu không dám lộn xộn, nếu như bị phát hiện thì sẽ rất phiền toái.

“Đúng là một tên phế vật, chỉ là độ Nhân Phong Kiếp mà lại kêu đến mức thảm như vậy, nếu cho ngươi độ Cửu Tiêu Lôi Kiếp, vậy không phải là chết chắc rồi sao.”

“Sư muội, ngươi cũng không thể nói như vậy được. Thời điểm ngươi độ kiếp trước đây, có sư tôn của chúng ta hộ pháp cho ngươi đấy, nếu không thì làm sao ngươi có thể vượt qua thoải mái như vậy được…” Đây là giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông, rất có sức hút và mị lực, giọng nói trầm thấp có một sức hấp dẫn không tên, chỉ cần nghe giọng nói là có thể đoán ra được đó là một mĩ nam tử. 

“Đáng ghét, sư huynh, ta cũng không thèm để ý tới ngươi nữa.”


Thiếu nữ thở hổn hển nói.

Thời gian đại khái đã trôi qua nửa canh giờ, Nhân Phong Kiếp cuối cùng cũng kết thúc, Tô Mặc may mắn còn sống sót. Khi hắn mở mắt, trong con mắt bộc phát ra một luồng ánh sáng Thần quang mãnh liệt cho thấy sức mạnh siêu cường của hắn. Tô Mặc của ngày hôm nay đã không còn là Tô Mặc ngày xưa kia nữa, Thần Vũ cảnh tầng năm, hắn đã hoàn toàn có thể thế chỗ cho Tô Chân kia. 

Nhân Phong Kiếp tản đi.

“Chúc mừng ngươi đã đến Thần Vũ cảnh tầng năm.” Sở Thiên Ca cười nói, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo nào.

“Đa tạ.” Thời điểm độ kiếp ban nãy Sở Thiên Ca cũng có giúp đỡ một chút. 

Sau khi đến Thần Vũ cảnh tầng năm, Tô Mặc có vẻ vô cùng hưng phấn, hắn nhìn về phía tháp trấn ngục U Minh, con mắt đầy nóng rực rồi sau đó trở nên đỏ như máu.

“Ngươi có ý kiến gì à.” Sở Thiên Ca nhẹ giọng hỏi.

Tô Mặc nở nụ cười, nói: “Thiếu chủ không biết, ta và Diệp Huyên là thanh mai trúc mã. Chúng ta đã từng ước định, khi mà sức mạnh của ta đuổi kịp nàng chính là thời điểm chúng ta kết hôn, chỉ là sau đó xảy ra một chuyện bất đắc dĩ. Hiện tại sức mạnh của ta đã đuổi kịp nàng rồi, nhưng nàng lại đang ở trong lao ngục.” 

Sở Thiên Ca bừng tỉnh gật đầu.

“Ý của ngươi là ngươi muốn cứu nàng ra à.” Tô Tiểu Điệp ngực to mà không có não bên cạnh vênh váo đắc ý nói.

“Tô Mặc hoàn toàn không có ý này. Thế nhưng, trong lòng Tô Mặc đúng là có một ý kiến.” Tô Mặc khiêm tốn nói, ở trước mặt người của Đông Hoàng Cung, mỗi người đều vô cùng khiêm tốn. 

“Ngươi cứ nói thẳng đi.” Sở Thiên Ca phất tay một cái nói rằng. Thần thức của hắn vẫn bao vây quanh phủ thành, chú ý đến từng nơi một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui