Yêu Huyết Hồng Liên đã khô héo, nhìn không có gì đặc biệt, chỉ có vết lõm ở trung tâm đài sen lại có thần quang lập lòe.
Khi nhìn thấy vết lõm này, trong lòng Diệp Huyên có chút chấn động. Quả nhiên hình dạng này giống hệt với ngọc bội Hồng Liên trong tay nàng, chắc chắn trăm phần trăm, vết lõm này là thiết kế dành riêng cho ngọc bội Hồng Liên.
Lúc này, nhóm người Long Thần cũng có chút khẩn trương tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt từng động tác của Diệp Huyên. Mọi người đều rất tò mò, tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu như có chuyện xảy ra ngoài dự tính, thì rất có thể sẽ dẫn tới một trận hỗn chiến. Cho nên mọi người đều có chuẩn bị kỹ càng.
Ngay vào lúc này, ngọc bội Hồng Liên khảm chuẩn vào vết lõm trên đài sen của Yêu Huyết Hồng Liên kia. Đầu tiên là trải qua một đoạn thời gian yên tĩnh, ngọc bội Hồng Liên từ từ dung hợp, cho đến giây phút cuối cùng, toàn bộ ngọc bội Hồng Liên đột nhiên bùng cháy, bị một ngọn lửa màu máu bao phủ, cháy hừng hực. Ngọn lửa màu máu phóng lên cao, thân hình Diệp Huyên khẽ động, trong nháy mắt trở lại bên cạnh Long Thần, sắc mặt trầm tĩnh nhìn Yêu Huyết Hồng Liên.
Trong quá trình Yêu Huyết Hồng Liên thiêu đốt, một cỗ sát khí khiến cho người xem sợ mất mật từ nơi đó truyền ra. Sát khí này ước chừng còn kinh khủng hơn sát khí của toàn bộ U Minh Huyết Hải hợp lại. Sắc mặt những người đứng ngay đầu lập tức trở nên trắng bệch, nhất là Diệp Hiên còn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Long Thần cũng là Thần Vũ cảnh tẩng một, nhưng thời điểm cỗ sát khí khổng lồ này bao phủ tới, biểu hiện của hắn còn vượt qua rất nhiều Thần Vũ cảnh tầng ba. Có thể nói, sát khí như vậy có thể ảnh hưởng tới tâm chí người khác, nhưng gần như không ảnh hưởng gì tới hắn.
Hắn chính là Thái Cổ Huyết Linh Long, đó mới là tổ tông chân chính của sát lục.
Thấy đệ đệ mình bị thương, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, nhưng cũng may là sát khí này chỉ tràn ra trong chốc lát, rồi chợt tan biến. Đương nhiên, sợ hãi lúc trước thì vẫn còn được mọi người nhớ kỹ trong lòng.
Yêu Huyết Hồng Liên cháy sạch sẽ trong thời gian ngắn, thời điểm mọi người còn đang suy đoán ngọc bội Hồng Liên kia sẽ nằm lại nơi đó, muốn lao lên cướp đoạt, thì một luồng hồng quang lóe lên, ngọc bội Hồng Liên lại lần nữa xuất hiện trong bàn tay trắng nõn của Diệp Huyên.
Những người đang muốn cướp đoạt, mặt đen thui.
Thật ra thì cho dù bọn họ có cướp đoạt được cũng vô ích, ngọc bội Hồng Liên cần phải truyền thừa, không có truyền thừa thì dù có lấy được ngọc bội Hồng Liên, cũng không thể sử dụng. Nếu không Tô Mặc không cần phí công phu lớn như vậy, dựa vào quan hệ lúc trước giữa hắn và Diệp Huyên, chỉ cần hắn mở miệng hỏi mượn ngọc bội, Diệp Huyên chắc chắn sẽ đáp ứng.
Sau khi ngọc bội Hồng Liên trở về, các cường giả Tô gia đã chuyển sự chú ý về lại chỗ Yêu Huyết Hồng Liên. Dựa theo ước định vừa nãy, thì bọn họ sẽ là nhóm tiến vào lăng mộ trước, sau đó mới thả Diệp Hiên ra.
Ngay vào lúc này, nước biển của U Minh Huyết Hải đột nhiên chấn động, một trận pháp hình tròn màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện dưới chân mọi người. Trận pháp này rất lớn, đủ để bao phủ tất cả mọi người có mặt ở đây vào trong nó. Phù văn màu đỏ máu kia hóa thành từng con rắn dài màu đỏ tươi, quấn vài vòng quanh thân từng người một. Mọi người đồng loạt cảm giác dưới lòng bàn chân tỏa sáng.
"Truyền tống trận cỡ nhỏ, đây là muốn trực tiếp truyền tống tất cả mọi người vào trong đi."
Thời điểm cái ý nghĩ này của Long Thần vừa mới xuất hiện, thì một lực hấp dẫn khổng lồ ầm ầm xuất hiện. Long Thần cảm giác thân thể vặn vẹo một hồi, sau đó xuất hiện ở một địa phương khác. Trong cảm giác của hắn, những người lúc trước vẫn còn ở bên cạnh hắn, kể cả Diệp Huyên, lúc này đều đã biến mất.
Ít nhất là không có trong phạm vi một dặm của Phệ Linh Yêu Đồng của Long Thần.
Long Thần không biết người khác như thế nào, nhưng chính hắn thì đã bị dẫn tới một nơi hoàn toàn khác rồi. Nơi này hẳn là một thế giới càn khôn, giống như chiến trường U Minh là một thế giới càn khôn loại nhỏ, thì cái thế giới này hẳn là cỡ trung đi.
"Không xong, Diệp Hiên..."
Long Thần nhanh chóng nghĩ tới một chuyện không hay. Đó chính là theo thỏa thuận, Tô gia đi vào trước rồi sẽ thả Diệp Hiên ra, nhưng hiện giờ, nếu như tất cả mọi người đều bị mang vào trong này, vậy thì Diệp Hiên cũng sẽ đi vào, cho dù mọi người bị tách ra, nhưng Diệp Hiên thì sẽ ở bên Tô Thiên do bị Tỏa Yêu thừng vây khốn.
Nói thế nào thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Ở trong lăng mộ Sát Thần này, thực lực của Diệp Hiên thua người khác rất nhiều, nếu như hắn tách khỏi Tô Thiên thì rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ. Nhưng nếu không tách khỏi Tô Thiên, thì tên kia có khi còn chả để ý tới Diệp Hiên, chứ đừng nói là chăm sóc giúp đỡ Diệp Hiên.
Chân mày của Long Thần nhíu chặt lại.
"Độc Cô gia gia đã chết, nếu như Diệp Hiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
Không nói Diệp Huyên sẽ đau đớn thống khổ thế nào, cho dù là bản thân Long Thần cũng không thể tha thứ cho mình. Càng ở thời điểm thế này thì càng phải tỉnh táo, Long Thần hít thở sâu một hơi, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi mình xuất hiện.
"Trước không suy nghĩ nhiều nữa, nếu đã kéo tất cả mọi người vào thì cố gắng cứu người ra rồi nói sau. Sát Thần Diệp Vô Thương này tính cách không thể nghĩ theo lẽ thường được, nếu được gọi là sát thần, chắc hẳn vô cùng sùng bái sát lục..."
Cho nên, Long Thần chắc chắn, tiếp sau đây sẽ là từng đợt khảo nghiệm của Diệp Vô Thương, chỉ có người hắn công nhận, mới lấy được đồ mà Diệp Vô Thương lưu lại.
Sát Thần một đời, dưới huyết thủ, triệu sinh linh run rẩy ẩn nấp. Đây chính là Diệp Vô Thương.
Sau khi đi tới nơi này, sát ý kia lại ùn ùn kéo tới, khiến cho Long Thần càng thêm khó chịu.
Hắn nhìn khắp xung quanh, nơi này là một mảnh không gian quỷ dị. Hiện giờ Long Thần đang đứng trên một mảnh đất màu đỏ máu, mà mảnh đất này đang lưu động. Long Thần cẩn thận nhìn một chút, lại hoàn toàn do huyết dịch tạo thành, nhưng khác với U Minh Huyết Hải, loại huyết dịch này, Long Thần không dùng sức thì rất khó đạp xuyên vào trong được. Đứng ở trên mặt đất huyết dịch này, có cảm giác giống như đang truyền tống, Long Thần không hề di chuyển, cũng sẽ bị mang đi di chuyển.
Chẳng những mặt đất, ngay cả bầu trời mấy trăm thước phía trên, cũng là một mảnh huyết dịch như vậy, tường vây xung quanh cũng do huyết dịch tạo thành. Long Thần lấy Phiêu Huyết ra, định dùng Phiêu Huyết đâm thủng những mặt tường này, lại phát hiện, mặt tường này vô cùng cứng rắn, dùng sức lực hiện tại của hắn đương nhiên có thể đâm vào, nhưng cũng gặp phải trở lực vô cùng to lớn.
"Loại mặt tường này không biết dày cỡ nào, hơn nữa cho dù ta đâm thủng, nhưng bởi vì tính chất không định hình nên sẽ lập tức khôi phục lại nguyên dạng. Nói cách khác, thân thể ta không xuyên qua được mặt tường và mặt đất làm bằng huyết dịch này..."
Long Thần vừa quan sát tỉ mỉ xung quanh, vừa suy nghĩ.
Mặt đất huyết dịch dưới chân đang lưu động, Long Thần trôi về phía trước, chung quanh đều là những bức tường sắp xếp không theo một quy tắc nào cả, có dài có ngắn. Trong thời gian ngắn, Long Thần phát hiện, nơi này là một mê cung, hơn nữa còn là một mê cung vô cùng to lớn. Rốt cuộc nó lớn cỡ nào, Long Thần không biết, nhưng khi hắn dùng Phệ Linh Yêu Đồng quan sát trong chu vi một dặm, vẫn không thấy bất kỳ một bóng người nào.
"Tiểu Miêu." Long Thần có chút nghi ngờ, nên gọi một tiếng.
Tiểu Miêu tỉnh lại từ trong giấc ngủ, vô lực nhìn xung quanh một chút nói: "Hóa ra đã vào bên trong lăng mộ kia rồi sao. Vậy cứ tiếp tục tiến về phía trước đi, có lẽ tới chỗ sâu sẽ có ngạc nhiên mừng rỡ đó."
"Thứ gì." Long Thần không chịu nổi nhất cái tên này giả bộ bí hiểm.
"Chớ làm phiền bản thần ngủ nữa. Đây là mê cung do chủ nhân nơi này làm ra, các ngươi đã tiến vào, thì chủ nhân sẽ nhanh chóng công bố quy tắc trò chơi thôi."
Tiểu miêu vừa mới nói xong, Long Thần bỗng nhiên cảm giác bàn tay có chút động tĩnh, hắn cả kinh thất sắc, vội vàng giơ cánh tay lên. Ngay vào lúc này, chung quanh có mấy sợi tơ sáng bay tới cuốn lên bàn tay Long Thần, chúng vặn vẹo kết hợp trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng hình thành từng hình tròn.
"Đây là cái gì." Ánh mắt Long Thần trợn thật lớn, mặt đầy khiếp sợ.
Đây là một đồ án hình tròn, lấp lánh trong đêm tối, tổng cộng bị chia thành khoảng ba mươi hình quạt. Những hình quạt này bị chia thành hai trận doanh, một bên màu đỏ, một bên màu xanh da trời. Trong đó phần bên màu đỏ hơi ít, mà quan trọng nhất là trong mỗi một cái hình quạt đều đang có tên một người.
Long Thần, Diệp Huyên, Đằng Long, Diệp Tích Chi, Tô Thiên, Tô Chân, tên của tất cả mọi người đều nằm trong đồ án hình tròn này. Trong đó trận doanh có màu đỏ, chắc là đại biểu cho thế lực Diệp gia, tổng cộng có mười sáu người, mà trận doanh màu xanh da trời bên kia thì có tổng cộng hai mươi người.
Những người đứng trong truyền tống trận màu đỏ lúc trước, đều đã tiến vào nơi này.
"Đây chính là trò chơi mà Tiểu Miêu nói sao."
Gần đây, tiểu miêu càng ngày càng thích chơi trò thần bí, Long Thần lười hỏi nó, trong lòng nó có chút so đo.
"Ngay cả tên của Diệp Hiên cũng ở chỗ này. Điều này đại biểu cái gì."
Những lời này vừa tự lẩm bẩm xong, thì đồ án hình tròn tản mát ra mấy tia sáng, trước mặt Long Thần ngưng tụ thành một đoạn văn. Những chữ trong đoạn văn này đều đỏ như máu.
"Trò chơi đầu tiên, Mê cung giết chóc."
"Mê cung giết chóc, trong vòng chu vi trăm dặm, người chơi không được sử dụng thần thức, tự do giết hại. Trong vòng một canh giờ, mười người còn sống có thể tiến vào trò chơi tiếp theo. Trong thời gian quy định, nếu người sống sót không vượt qua mười người, toàn bộ xóa bỏ, hoàn thành trò chơi trước thời hạn, thì sẽ tiến vào trò chơi tiếp theo trước thời hạn."
"Trong trò chơi Mê cung giết chóc này, người nào giết được số người nhiều nhất, ban thưởng một trong các trọng bảo của Sát thần Diệp Vô Thương: Đế Giáp U Minh."
Sau khi đọc hết nội dung của đoạn văn này, cho dù Long Thần đã có thực lực như bây giờ cũng phải hít một hơi lạnh.
"Tâm tư của Diệp Vô Thương này quả nhiên không giống người thường. Đám người Diệp Huyên chính là trực hệ đời sau của hắn, nhưng nhìn quy tắc trò chơi này, thật sự là không có chút thiên vị nào cả, càng giống như một trò chơi điên cuồng hơn."
Đối với đám người Long Thần mà nói, đây là khảo nghiệm sinh tử, nhưng đối với chủ nhân của lăng mộ này mà nói, chỉ là một trò chơi mà thôi. Hắn thấy vui vẻ, nhưng đám người Long Thần vì còn sống, vì lấy được thứ gọi là "Đế Giáp U Minh", nhất định phải bỏ ra cái giá rất lớn, thậm chí là tính mạng.
Càng suy nghĩ sâu xa, Long Thần càng thêm chấn động.
"Phải trong vòng một canh giờ, trở thành một trong mười người còn sống, mới có cơ hội sống sót..."
Mười người, hai bên đều có ba võ giả từ Thần Vũ cảnh tầng bốn trở lên, đây khẳng định là những người có thể sống sót, như vậy đã chiếm mất sáu suất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...