“Hô…” Tháo xuống mũ giáp trò chơi, Bội Gia Quỳnh thở phào một cái.
Cái trò chơi Long Hồn này đối với hắn mà nói, ngay từ đầu hắn chỉ vì thần thoại Trung Quốc cổ đại mà tham gia, nhưng khi hắn phát hiện kỳ thật chuyện xưa trong Long Hồn cùng thần thoại không liên quan nhiều, sau đó, hắn liền muốn vứt bỏ, chính là hắn không nỡ xa vị bằng hữu Tiểu Phong này.
Còn nhớ rõ thời điểm mới vừa gia nhập trò chơi, Tiểu Phong đặt cho hắn một cái danh tự thật khó nghe, bất quá về sau hắn và Tiểu Phong thương lượng một chút, sửa lại thành Ngốc Vĩ Ba, từ đó bắt đầu một mực gọi tên này đến hiện tại, chậm rãi, theo thói quen, hắn cũng đã yêu cái tên này, đồng thời, với vị bằng hữu Tiểu Phong này càng thêm yêu thích.
Trong tự điển của Bội Gia Quỳnh, không có định nghĩa hữu tình, tình yêu, chỉ có thích hay không thích, hắn mến những huynh đệ của mình, yêu mến Tiểu Phong, bọn họ là những người duy nhất trên cái thế giới này mà Bội Gia Quỳnh quan tâm.
Hắn chán ghét những tên thích dò xét, luôn chạy đến địa bàn của hắn quấy rầy, vì vậy hắn đeo lấy một cái kính đen thật to, cái kính mắt này không có độ, cái này cũng do mấy vị huynh đệ ở dưới lầu ra chủ ý cho hắn.
Bất quá cái chủ ý này hiển nhiên có ra tác dụng, ngoại trừ những ánh mắt dò xét của người đã gặp qua diện mạo của hắn cùng khách nhân bên ngoài, sau một đoạn thời gian đeo kính mắt, rốt cục không còn có người đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của hắn.
Mở ra sổ sách trong tay, chuẩn bị ngày mai chuyển cho Si Tùng Vân quản lý, hắn là lão bản KTV ở tầng bảy, sổ sách cho tới bây giờ đều là để cho hắn quản lý.
Nhớ tới cái này, Bội Gia Quỳnh bất đắc dĩ thở dài, nguyên bản hắn còn muốn vào trong Long Hồn cùng Tiểu Phong ngốc thêm một thời gian ngắn, lại không nghĩ đến tiểu đệ mà mình mời đến đột nhiên từ chức, chỉ có thể tự mình tiếp tục công tác quản lý.
Hắn là người yêu mến hoài niệm, còn nhớ những câu chuyện xưa trong Long Hồn, hoài niệm trong Long Hồn có Tiểu Phong… Chậm rãi, hắn lâm vào trầm tư…
Thời điểm Bội Gia Quỳnh mới vừa tiến vào trò chơi, rất kỳ diệu nhận được một nhiệm vụ ẩn, nội dung nhiệm vụ là muốn hắn tìm kiếm được Đương kim chúa tể thế giới Long Hồn làm chủ nhân, bảo vệ chủ nhân của hắn không bị thương tổn hoàn thành các nhiệm vụ phức tạp.
Mà chủ nhân của hắn, chính là Tiểu Phong.
Tiểu Phong từ trong bầy xà ra tay cứu hắn, Bội Gia Quỳnh đơn thuần liền thích người này, theo thanh âm hệ thống nhắc nhở, hắn thành công trở thành sủng vật của Tiểu Phong.
Mà Tiểu Phong xác thực không để cho hắn thất vọng, cho hắn thức ăn tốt nhất, rất săn sóc chiếu cố, Bội Gia Quỳnh chậm rãi đem người ở trong giả thuyết trò chơi trở thành đồng bọn, bằng hữu, huynh đệ của mình.
Còn nhớ rõ lúc vừa mới bắt đầu, bởi vì mình sơ sẩy thiếu chút nữa đã bị Dã Trư Vương công kích, nhưng Tiểu Phong lại dùng thân thể mình giúp hắn ngăn lại một kích, cảm động cùng với thanh âm hệ thống nhắc nhở đồng thời tuôn ra.
Hắn đột nhiên phát hiện, kỹ năng của hắn được mở phong ấn, hắn cao hứng kêu lên: “Tiểu phong! Từ nay về sau Ngốc Vĩ Ba đã có năng lực bảo vệ ngươi!” Đây là tiếng lòng của hắn.
Mỗi một lần, nhìn Tiểu Phong vất vả đánh, hắn lại tự trách mình một điểm cũng giúp không được, chỉ có thể dùng kỹ năng Long Hồn cho hắn nâng cao thể lực cùng với phòng ngự cao giúp Tiểu Phong ngăn cản công kích, điều này làm cho hắn phi thường buồn khổ.
Ngày nào đó, thời điểm hắn rốt cục có được lực lượng, hắn tất nhiên hưng phấn, giải quyết Dã Trư Vương đáng giận làm thương tổn Tiểu Phong, hắn lần đầu tiên cảm nhận được dùng hai tay bảo vệ người trọng yếu của mình là một chuyện vui sướng tới mức nào.
Về sau có vài lần, lúc đánh Song Ban Tất cùng Lam Dực Điểu Vương chính là hắn ra tay, cứu Tiểu Phong, thành công hôn được Tiểu Phong, đây là thói quen của gia đình hắn, ba ba mụ mụ còn khi còn sống, bọn họ dùng nụ hôn để chúc mừng, đối với huynh đệ của hắn, cho tới bây giờ hắn đều không keo kiệt, Tiểu Phong là người xa lạ đầu tiên tiếp nhận hắn hôn.
Nhìn Tiểu Phong sững sờ ở tại chỗ, hắn nở nụ cười, vị bằng hữu trước mắt này càng ngày càng đáng yêu, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, Tiểu Phong bị cải biến không ít, bất kể là bản thân hắn hay là Long Hồn, có lẽ, đều là nguyên nhân làm cho Tiểu Phong thay đổi.
Tiểu Phong càng trở nên hoạt bát, không còn nặng nề như ban đầu, hắn có thể cảm nhận được nội tâm Tiểu Phong, đây là từ sự kiện Dã Trư Vương mà bắt đầu, hắn có thể cảm nhận được tâm Tiểu Phong ngày từng ngày rộng mở, đồng dạng, hắn cảm nhận được Tiểu Phong trốn tránh Đẳng Ái, rồi cùng Thiên Hành dũng cảm đối mặt.
Hắn thiệt tình hy vọng Tiểu Phong có thể cùng các bằng hữu hòa hợp ở chung, hy vọng Tiểu Phong cùng Thiên Hành có thể như ba ba mụ mụ của hắn yêu nhau đến một khắc cuối cùng.
…
…
Ai! Cũng không biết Tiểu Phong cùng Thiên Hành thế nào, vừa rồi Hỏa Kỳ Lân kia bọn họ có thể đối phó được hay không? Thời điểm gặp phải Hỏa Kỳ Lân, hắn bị mũ giáp trò chơi nhắc nhở phải logout, bởi vì tiểu đệ đang gọi hắn.
Bội Gia Quỳnh vội vàng chạy đến cửa, muốn xem một chút có phải là đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại nhận được tin tiểu đệ muốn từ chức.
Nguyên lai tiểu đệ bởi vì mẫu thân bệnh nặng, muốn về chiếu cố mẫu thân, Bội Gia Quỳnh không thể lập tức tìm được người giúp hắn quản lý, vì vậy cũng chỉ có thể tự hắn mặc giáp trụ ra trận.
Ôm một quyển sách thật dày, Bội Gia Quỳnh ngồi vào bàn của nhân viên quản lý, nội tâm thường ngày yên lặng không gợn sóng lúc này lại rất loạn, hắn không biết lúc này bọn Tiểu Phong gặp phải Hỏa Kỳ Lân có việc gì không, tâm của hắn một mực không bỏ xuống được.
Rốt cục nhịn đến buổi tối, Bội Gia Quỳnh phi tốc chạy vội tới căn phòng phía sau, cầm lấy mũ giáp tiến vào trò chơi.
Thời gian trong hiện thực cùng trong trò chơi có tỉ lệ 1: 3, hắn cả ngày nay không có lên, trở lại trò chơi cũng đã là ba ngày sau đó.
Ngốc Vĩ Ba thu nhỏ thân thể bò vào trong hành trang của Tiểu Phong, bởi vì hắn biết rõ, nếu như Hỏa Kỳ Lân bị mọi người giết chết, như vậy trong hành trang của Tiểu Phong nhất định sẽ có lượng lớn nguyên liệu, trường kỳ đi theo bên người Tiểu Phong, hắn rõ ràng tình huống đội ngũ này nhất, nếu như không có nguyên liệu, đã nói lên bọn Tiểu Phong… Thất bại.
Hô! Khá tốt khá tốt! Ngốc Vĩ Ba nhẹ nhàng thở ra, bởi vì hắn thấy được trong hành trang Tiểu Phong những nguyên liệu thuộc về Hỏa Kỳ Lân, mừng rỡ, nguyên lai Tiểu Phong cuối cùng được cứu!
…
…
Không biết khi nào thì, không biết khi nào Long Hồn mới nhận thức được ảnh hưởng của mình tới từng người chơi trong trò chơi, Tiểu Phong bởi vì Long Hồn mà trở nên càng thêm sáng sủa, bởi vì Long Hồn mà tìm được người yêu kiếp này, Thiên Hành nhờ Long Hồn mà bình phục tâm tình uể oải mất đi cha mẹ, trong Long Hồn, hắn đứng ở nơi cao nhất.
Mà Ngốc Vĩ Ba, tuy không cảm nhận được niềm vui vì không như thần thoại, nhưng hắn thực sự cảm nhận được những chuyện xưa xen kẽ trong Long Hồn mang cho hắn vô hạn kinh hỉ, mà hắn còn tìm được một bằng hữu trân quý là Tiểu Phong.
Ai… Bội Gia Quỳnh chậm rãi từ trong suy nghĩ hoàn hồn, khe khẽ thở dài, không biết, Tiểu Phong bọn họ thế nào? Vì cái gì tự mình không đi xem?
Đúng rồi! Muốn biết bọn họ thế nào thì phải đi xem! Bội Gia Quỳnh đột nhiên nghĩ ra biện pháp giải quyết, cao hứng bừng bừng vượt qua đống sách vỡ chất đầy đất, trên chạn thức ăn tìm kiếm mũ giáp trò chơi đã bị mình quên lãng thật lâu, động tác nhanh chóng đến nỗi nếu như bị vài người dưới lầu trông thấy nhất định sẽ kinh ngạc há to mồm kêu không có khả năng.
[ĐINH!!!] Hoan nghênh người chơi tiến vào thế giới Long Hồn, xin hỏi có muốn tiếp tục vào trò chơi?
“…” Bội Gia Quỳnh cấp cấp xác nhận.
Hình ảnh chuyển đổi, Ngốc Vĩ Ba xuất hiện trong Long Hồn, thu nhỏ lại thân thể cũng không quan sát tình huống từ trong hành trang hướng trên mặt chủ nhân của mình nhào tới.
“Ân… Thiên Hành…” Một tiếng rên rỉ mập mờ đến cực điểm vang lên, cùng lúc đó Ngốc Vĩ Ba vừa vặn rơi trên mặt Tiểu Phong, vừa rồi tâm tình kích động không có chú ý tới tình huống, hôm nay người phía dưới mình gương mặt ửng đỏ, đủ để nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì.
“A! Ngốc Vĩ Ba sao ngươi lại ra đây!” Mang theo thở dốc dày đặc, lời nói đứt quãng từ trong miệng Tiểu Phong phát ra. Tiểu Phong nguyên bản đang nhắm mắt thì cảm nhận được một vật nho nhỏ lành lạnh rơi trên mặt của mình, liền mở mắt ra, cái xúc cảm này hắn rất quen thuộc, chính là Ngốc Vĩ Ba!
“Tiểu Phong… Ách…” Ngốc Vĩ Ba nhìn nhìn đôi mắt phóng đại trước mắt, lại quay đầu đi nhìn nhìn Thiên Hành trên người Tiểu Phong, Thiên Hành vốn đang vận dụng quy luật vận động, cảm thấy trên mặt Tiểu Phong có một vật thể nho nhỏ bỗng nhiên ngừng lại, bị người quấy rầy chuyện tốt, bắt đầu cảm thấy tức giận.
“Xin… Xin… A!!!!” Ngốc Vĩ Ba đạng định nói xin lỗi, nhưng đã bị Thiên Hành bắt lấy.
Bàn tay lớn của Thiên Hành cầm lấy tiểu móng vuốt của Ngốc Vĩ Ba, làm cho Ngốc Vĩ Ba đầu bị dốc xuống chân lại treo ngược, Thiên Hành hướng về phía Ngốc Vĩ Ba tản ra hàn khí.
Ngốc Vĩ Ba này, cướp đi nụ hôn đầu tiên trong trò chơi của Tiểu Phong, chuyện này khiến cho hắn buồn bực thật lâu, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, bây giờ lại còn ở phía sau nhảy ra quấy rầy chuyện tốt của hắn và Tiểu Phong, Tiểu Phong bởi vì sự vụ bang phái cùng nhiệm vụ cự tuyệt hắn rất nhiều lần, hôm nay thật vất vả mới gật đầu đồng ý, giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
“Tiểu Phong… Cứu ta…!!!” Ngốc Vĩ Ba nào biết đâu, mới vào trò chơi lại đụng phải chuyện như vậy, hắn cũng không muốn a, hắn rất lâu không có đăng nhập, rất nhớ Tiểu Phong nên không chú ý tình thế cứ bổ nhào đi ra mà thôi! Tại sao phải gặp tình huống như vầy…
Một tiếng “Tiểu Phong” này càng làm cho Thiên Hành căm tức, mỗi một lần hắn muốn đem tiểu đông tây thích quấn người này xử lý sạch, kết quả vì Tiểu Phong đau lòng nên thôi, hôm nay ai cũng ngăn không được hắn!
“Thiên Hành, ngươi cùng một đoạn số liệu tức giận cái gì a!” Tiểu Phong đợi hơn nửa ngày mới bình phục thở dốc, rốt cục nói ra một câu, tức thời ngăn lại động tác Thiên Hành muốn đem Ngốc Vĩ Ba ném ra ngoài cửa sổ.
“Thiên Hành ca ca, thực xin lỗi… Ngốc Vĩ Ba không dám nữa…” Ngốc Vĩ Ba rốt cục ý thức được người hắn nên xin lỗi thật ra là Thiên Hành, theo cái thanh âm “Tiểu phong” hắn kêu lên, hắn rõ ràng cảm giác được đại chưởng cầm lấy tiểu móng vuốt của mình lại thêm vài phần lực đạo, hắn lập tức đổi trận doanh cầu xin Thiên Hành, móng vuốt nho nhỏ còn không ngừng lau nước mắt vô hình.
“Ai…” Nhìn Ngốc Vĩ Ba như vậy, Thiên Hành thở dài, biết rõ nét mặt của nó là giả vờ, chính là vẫn phải bất đắc dĩ a bất đắc dĩ! Hắn và Tiểu Phong đối Ngốc Vĩ Ba như vậy thật không có cách, nó biết cách, chỉ cần thấy Tiểu Phong tức giận, liền bắt đầu làm nũng, một chiêu này, Ngốc Vĩ Ba lần nào sử dụng cũng có hiệu quả.
“Hắc hắc.” Ngốc Vĩ Ba cười cười, tháo xuống mũ giáp, tình huống vừa rồi tinh tường cho thấy hai người đều rất tốt, hơn nữa tình cảm cũng tốt, vậy cũng tốt, trong lòng mình cũng có thể thả lỏng… Xoay người cầm lấy quyển sách ở đầu giường, xem tiếp…
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...