Cánh tay phải của Bưu Tử trực tiếp bị vặn thành bánh quai chèo.
Tả Long cần khiêm nhường, nhưng điều đó không có nghĩa là Long Vương không đòi lãi.
“Xem ra cũng đáng mặt đàn ông!”
Thấy Bưu Tử chỉ khẽ rên lên mặc dù xương cốt lòi ra ngoài, chứ không hề gào thét thảm thiết, Tả Long không khỏi tán thưởng một câu.
Cảnh tượng này dọa mấy tên bặm trợn xung quanh đứng sững tại chỗ.
Bộp bộp bộp!
Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng vỗ tay vang lên, một người đàn ông trung niên đeo kính đen, trông khá là lịch sự bước đến.
Những người khác vội vàng cúi chào.
“Chào ông chủ Khôi!”
Tả Long biết chính chủ đã đến.
Anh xoa xoa cái bụng đang réo ầm lên, theo anh thấy thì nếu hôm nay không làm thịt đám người này, e là khó mà ra ngoài được.
Lại nói, lúc này, trong xưởng số 1, Lý Kỳ gấp gáp chạy vào một căn phòng, mồ hô trên người hắn ta nhễ nhại.
Nhìn thấy bóng người đang cầm ly rượu đỏ, nhàn nhã ngồi trên ghế thái sư, hắn ta vội chạy đến.
Khóe miệng Lãnh Diệc Hàn khẽ nhếch, có thể khiến Lý Kỳ hoảng hốt chạy đến tìm anh ta thì… xem ra việc này cũng không nhỏ.
Khi Lý Kỳ đến gần, Lãnh Diệc Hàn liền lên tiếng trước: “Đã xảy ra chuyện lớn à?”
Lý Kỳ thở hổn hển: “Cậu… cậu chủ, trong trường đua người có một người thanh niên… hình như có quen cậu!”
Lãnh Diệc Hàn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ, nhìn đến mức hắn ta phát hoảng.
Hắn ta biết Lãnh Diệc Hàn từng làm lính đánh thuê ba năm, cho nên ánh nhìn khát máu của anh ta càng thêm đáng sợ.
Trong lúc cấp bách, hắn ta cũng bất chấp: “Cậu chủ à, để tôi thuật lại đầy đủ câu nói của người thanh niên kia, thật sự chỉ là thuật lại thôi!”
“Bảo tên rùa đen Lãnh Diệc Hàn kia lăn ra đây cho ông mày!”
Lãnh Diệc Hàn sửng sốt, hai đầu lông mày cau lại.
Cái kiểu nói chuyện này… hình như chỉ có một người dám rống lên với anh ta như thế.
“Thanh niên à? Biết tên không?”
Lý Kỳ gật đầu: “Đúng, là một thanh niên, không biết tên, tuy nhiên, hắn và ông chủ Khôi đã xảy ra tranh chấp, hiện đang trong tình thế nguy hiểm”.
Lãnh Diệc Hàn liền đứng dậy.
“Qua đó xem sao!”
Không phải thì coi như xong, còn nếu thật sự là vị kia đến…
Ngẫm lại, nếu bản thân không xuất hiện kịp thời… dù tự xưng là Lãnh Huyết thì anh ta cũng không khỏi rùng mình một cái.
Trong xưởng số 2, từ sau khi ông chủ Khôi xuất hiện, tình hình đã có phần dịu đi.
Ông chủ Khôi vừa lau mắt kính vừa nói: “Cậu trai trẻ, thân thủ của cậu không tệ, tôi rất vừa ý.
Tôi trả cậu một tháng một trăm ngàn tệ, thấy sao? Nếu chê thấp, chỉ cần cậu gật đầu, chuyện lương bổng vẫn có thể thương lượng lại”.
Tả Long thật sự rất đói.
Vừa vận động một thoáng mà cảm giác đói đã lan khắp toàn thân.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ lúc trước tên nhóc Lãnh Huyết kia lừa anh?
Tả Long xoa xoa bụng, thờ ơ nói: “Này… ông chủ Khôi gì gì đấy, khó khăn lắm tôi mới dập được lửa giận, ông đừng có mà trêu vào tôi.
Mau mau gọi lên Lãnh Diệc Hàn kia đến đây!”
Ông chủ Khôi lại lần nữa đeo kính lên, nhếch môi nở một nụ cười quái đản.
“Xem ra là cậu không đồng ý… Phế hai cánh tay hắn cho tôi!”
“Rõ!”, mười mấy gã bặm trợn đồng loạt hô to, rồi giơ gậy gỗ trong tay lên, xông về phía Tả Long.
Thấy vậy, cuối cùng Tả Long cũng ra tay.
Anh là ai chứ?
Long Vương – vua của lính đánh thuê.
Anh từng vượt qua mưa bom lửa đạn để lấy đầu kẻ cầm đầu quân địch, thì so ra, mười mấy tên côn đồ nhìn có vẻ hung tợn này có đáng là gì.
Bóng người thoáng qua, gần như chưa đến một phút, mười mấy tên to con đã nằm bò ra đất, kêu rên thảm thiết.
Vì tránh phiền toái, tất cả đều bị Tả Long đánh gãy tay hoặc chân.
Cảnh tượng này đã hoàn toàn khiến những người có mặt tại đây sợ ngây người.
Hai mắt ông lão kia muốn lồi cả ra ngoài.
Đây… má nó, là người à?
Nụ cười trên mặt ông chủ Khôi cũng biến mất.
Dù là Bưu Tử thì trong tình huống này cũng khó mà đánh thắng được.
Huống chi, dường như Tả Long không hề thở gấp dù chỉ là một hơi.
Ông chủ Khôi tự hào đã tung hoành khắp Thanh Châu, nhưng cho đến nay chưa từng gặp tên quái vật nào như vậy.
Trong lúc ông ta còn đang ngẩn người, Tả Long đã bước đến gần.
Anh giơ tay phải vỗ vỗ mấy cái vào mặt ông chủ Khôi, nhếch mép cười tà: “Đã bảo ông đừng có chọc vào ông đây rồi mà, sao không ngoan vậy hả?”
Ông chủ Khôi cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng có chút gì đó kinh hãi, vội nói: “Tên nhóc kia! Không ngại nói cho mày biết, đằng sau tao có tay súng đấy, tuy cậu Lãnh có quy định câu lạc bộ Phú Bão không được phép dùng súng, nhưng nếu mày dám ra tay với tao thì mày chết chắc, trừ phi mày có lòng tin bản thân nhanh hơn súng”.
Nghe xong, nụ cười trên môi Tả Long càng thêm âm u.
Dám uy hiếp ông mày à?
Súng? Bọn mày gọi là súng…
Còn ông mày gọi nó là đồ chơi!
Ngay khi Tả Long chuẩn bị dùng cổ tay chặt vào yết hầu ông chủ Khôi thì bỗng nhiên, một tiếng gọi đầy bất ngờ và mừng rỡ vang lên.
“Anh Long!”
Lãnh Diệc Hàn.
Hai chữ đơn giản vang lên lại khiến cho một kẻ từng trải qua sóng to gió lớn như ông chủ Khôi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy, khi Tả Long quyết định ra tay, sát khí ẩn sâu trong anh đã bộc phát.
Với tư cách là Long Vương, nói Tả Long bò ra từ núi thây biển máu vẫn còn chưa đủ để hình dung.
Nên mới nói, sát khí của anh đủ để bất kỳ một người bình thường nào cũng phải khiếp sợ.
Hắn thật sự muốn giết mình!
Đây chính là phản ứng đầu tiên của ông chủ Khôi vào thời điểm đó.
Tuy nhiên, tất cả đã biến mất khi hai chữ kia vang lên.
Tả Long thu tay lại, nhanh chân đi đến bên cạnh Lãnh Diệc Hàn.
Trên mặt anh lộ vẻ kích động.
Bộp!
Đột nhiên, Lãnh Diệc Hàn làm một động tác cúi chào rất kỳ quái.
Thấy động tác của anh ta, Tả Long có chút bùi ngùi.
Sau mấy năm cách biệt, cuối cùng anh cũng có thể gặp lại các anh em đã từng vào sinh ra tử với mình một lần nữa.
Anh nở nụ cười.
“Được rồi! Tên nhóc nhà cậu, khiến tôi suýt chút không khiêm nhường được nữa!”
Lãnh Diệc Hàn ngượng ngùng sờ gáy.
Ông chủ Khôi có cảm giác như thế giới vừa sụp đổ trước mắt mình.
Tên nhóc này thật sự có quen biết với Lãnh Diệc Hàn.
Thấy Lãnh Diệc Hàn lạnh lùng nhìn về phía mình, ông chủ Khôi vội nở nụ cười, có điều, nụ cười của ông ta lại giống như đang mếu.
“Cậu Lãnh à, hiểu lầm mà thôi!”
Bốp!
Lãnh Diệc Hàn thẳng tay tát vào mặt ông ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...